Trong cả toà chung cư, rất ít người có năng lực tác động vào ký ức của hàng xóm; người quản lý chung cư thần bí nên tính là một, cho nên Hàn Phi nghi ngờ cũng có lý.
Sau vài ngày chơi game, giờ Hàn Phi chia hộ gia đình trong khu chung cư này làm loại: Một loại có thể trò chuyện giao tiếp, một loại thì hoàn toàn bị tuyệt vọng và đau khổ chiếm giữ.
Hai loại hàng xóm này ở trọ trong cùng một khu chung cư, giữa bọn họ cũng tồn tại một mối liên hệ nào đó. Hàn Phi vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng tình huống cụ thể, chỉ cảm thấy tất cả bí mật ắt hẳn đều được giấu ở trong căn hộ của người quản lý chung cư.
“Tầng , phải lên tầng càng sớm càng tốt.”
Đợi sau khi tình trạng của Mạnh Thi ổn định lại, Hàn Phi mới uể oải rời khỏi căn hộ số .
Hắn trở lại căn hộ ma ám số , tiện tay đóng cửa chống trộm.
“Mạnh Thi ở tầng có quan hệ tốt với mình; bà chị ở tầng đang trong quá trình ‘tiến công cưa cẩm’; Khóc cũng đã thay đổi ở một mức độ nhất định. Giờ chỉ cần giúp cho bạn cùng phòng hồi phục lý trí, mình có thể hoàn thành bước đầu trong mục tiêu nhỏ là hòa hảo với hàng xóm láng giềng.”
Liên tục chơi game lâu như vậy, tâm lý của Hàn Phi dần thay đổi.
Ban đầu, hắn điều tra vụ án là vì mạng sống. Nhưng sau khi hiểu biết vấn đề sâu sắc hơn, Hàn Phi dần thực sự muốn tra ra chân tướng, báo thù cho các bạn hàng xóm.
“Cần phải sign out thôi! Ở trong trò chơi này lâu rồi, luôn cảm giác hình như thế giới này thật sự tồn tại.”
Ấn nút Thoát Game, thế giới bị màu máu phủ kín, ý thức của Hàn Phi dần trở nên mơ hồ.
Tháo mũ trò chơi xuống, Hàn Phi nằm lên giường, không muốn nhúc nhích chút nào.
So với sự uể oải trên thân thể, hiện tại hắn còn kiệt quệ hơn về tinh thần.
“Tạm thời không cần suy nghĩ đến công việc diễn viên, số tiền gởi trong ngân hàng còn đủ để mình sinh sống một thời gian.” Hàn Phi mở phần mềm Internet Banking trên smartphone: “Hiện giờ mình có cách để kiếm tiền: Một là đợi sau khi trò chơi [Cuộc Sống Hoàn Hảo] chính thức Open beta, dựa vào trò chơi để kiếm tiền. Nhưng những đặc sản trong cõi âm chắc không thể chuyển tới thế giới game bình thường; một cách kiếm tiền khác chính là dựa vào phá án để kiếm tiền thưởng.”
Nhìn về phía bức ảnh của Mạnh Trường An, Hàn Phi cứ như nhìn thấy tờ . tệ được dán trên vách tường.
“Đều dựa vào bản lĩnh kiếm tiền, không có gì phải xấu hổ.”
Lần này, Hàn Phi đã nắm được một manh mối quan trọng trong game -- xưởng làm nước đá Đông Hoa, nơi đau đớn nhất trong ký ức của Mạnh Thi chính là xưởng làm nước đá. Điều này trái ngược hẳn với tin tức mà Hàn Phi từng thu được trước đó. Hắn dự định sau khi ngủ dậy, sẽ tự mình đi qua xem.
...
Báo thức lúc : sáng reo vang, Hàn Phi bị đánh thức. Hắn ăn qua loa cho có lệ rồi cầm smartphone bấm số điện thoại của Lệ Tuyết.
“Giờ chị có thời gian không? Có thể đi cùng em đến một chỗ hay không?” Dù Hàn Phi không tham gia phá án nhưng đã xem qua rất nhiều bộ phim tương tự. Sau khi tìm được manh mối, nhân vật chính trực tiếp điều tra, cuối cùng khiến bản thân rơi vào tình huống hiểm nghèo. Hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra với mình.
“Đi đâu?”
“Về vụ án giấu xác trong tủ lạnh, ngăn mát chứa thực phẩm tươi sống rất có thể không phải hiện trường án mạng đầu tiên. Xác của Mạnh Thi và Thần Thần đã bị chuyển qua đó.”
“Chúng tôi đã biết điều này.”
“Vậy chị có biết hiện trường án mạng đầu tiên ở đâu không?”
“Tạm thời vẫn chưa thể xác định.”
“Để em đưa chị tới đó.”
Hàn Phi không tốn bao nhiêu thời gian đã thuyết phục được Lệ Tuyết. Một tiếng sau, Lệ Tuyết lái xe mô-tô đưa Hàn Phi đến khu vực ngoại ô phía bắc Thành phố Tân Hỗ.
Tân Hỗ có diện tích rất lớn. Những người giàu có nhất và phần lớn tầng lớp trung lưu đều sống tại khu vực trung tâm trong thành phố thông minh. Bên ngoài thành phố thông minh là khu phố cổ, nơi rồng rắn lẫn lộn. Trước khi hệ thống thông tin công dân ra đời, khu vực này cực kỳ hỗn loạn.
Ngoại trừ thành phố thông minh và khu phố cổ, Tân Hỗ còn vùng ngoại thành, gồm: Đông, Tây, Nam, Bắc.
Với sự phát triển của khoa học công nghệ, một lượng lớn người từ ngoại thành đổ vào thành phố. Ngoại thành Tân Hỗ cũng vì thực trạng này mà càng ngày càng hoang vắng. Nơi đó còn sót lại rất nhiều công trình xây dựng dở dang và các nhà máy bỏ hoang.
Xưởng làm nước đá Đông Hoa mà Hàn Phi đang muốn tìm nằm ở ngoại thành phía Bắc thành phố Tân Hỗ, đây là một xưởng làm nước đá có quy mô rất nhỏ.
Lúc trước, việc chọn xây dựng nhà xưởng ở ngoại thành chủ yếu là vì giá điện ở đây rẻ, nguồn nước dồi dào, xung quanh cũng không có cư dân sinh sống nên không cần phải lo sẽ làm phiền đến người dân.
Rời khỏi đường cái, Hàn Phi cùng Lệ Tuyết đi ngang qua một đống công trình xây dựng dở dang. Giờ đang là ban ngày nhưng xung quanh lại không thấy một bóng người.
Qua mấy chục phút sau, Hàn Phi nhìn thấy một chiếc bảng hiệu xưởng làm nước đá ở cuối một con đường nhỏ.
Tấm bảng này đã bong tróc nghiêm trọng, chữ viết loang lổ.
“Cứ có cảm giác xưởng làm nước đá này đã ngừng hoạt động rất lâu rồi.”
Con đường ra vào xưởng làm nước đá đầy vết nứt, trong khe mọc đầy cỏ dại.
“Dù đây có là hiện trường đầu tiên của vụ án mạng, chúng ta có thể tìm được gì sau năm đã qua?” Lúc mới nghe được tin tức, Lệ Tuyết rất kích động, nhưng trên đường cô đã bình tĩnh lại: “Hàn Phi, làm sao cậu biết nơi này là hiện trường án mạng đầu tiên?”
“Em đoán.” Hàn Phi buột miệng chống chế qua loa. Hắn nhìn bức tường xi-măng cao hơn m, sau khi chạy lấy đà, bèn nhảy lên thật cao, bám vào đầu tường nhảy vào trong: “Thể năng quả thực trở nên tốt hơn nhiều, trước đây leo cây thôi cũng hết xài rồi.”
“Cậu đừng một mình xông về phía trước, cũng đừng cách chị quá xa, hiểu chưa?” Lệ Tuyết đã nhảy vào từ lúc nào rồi. Cô ta rõ ràng kinh có nghiệm dày dặn hơn Hàn Phi nhiều thông qua việc điều chỉnh động tác rất nhẹ nhàng, gần như không phát ra tiếng động quá lớn.
“Không thành vấn đề.” Cả hai đều nói rất khẽ, dọc theo góc tường đi vào khu nhà xưởng.
Sau khi bước vào xưởng làm nước đá, hai người cố ý hạn chế trò chuyện, có thể không nói thì cố cứ im lặng, đặt toàn bộ lực chú ý vào chuyện tìm kiếm manh mối.
Xưởng nước đá Đông Hoa cũng không quá lớn, gồm hai chiếc máy làm đá và máy nghiền đá bị rỉ sét nghiêm trọng được đặt trong sân; những nhà kho được xây dựng đơn giản xung quanh đều đã đổ sập.
“Vào trong xưởng nhìn thêm đi.”
Hai người một trái một phải bước vào nhà xưởng trong điều kiện ánh sáng nhá nhem, nhiệt độ nơi đây có vẻ thấp hơn bên ngoài.
Vì chuyện đã trôi qua quá lâu, quá trình điều tra bên trong nhà xưởng này cũng không nảy sinh được lợi ích gì. Trong khi Hàn Phi đang suy nghĩ không biết mình có bỏ sót thứ gì không, Lệ Tuyết lại một mình đi vòng quanh nhà.
“Chị đang làm gì?”
“Xưởng nước đá chắc chắn phải có kho chứa đá hoặc hầm băng để chứa đá, nhưng sau khi chúng ta vào đây cũng không nhìn thấy nơi để trữ đá.” Lệ Tuyết ngừng lại khi đi đến góc Đông Bắc của nhà xưởng. Cô vén chiếc chiếu rơm rách trên đất, bên dưới là một tấm thép rất mỏng.
“Để em giúp chị.” Hàn Phi bước tới định giúp, nhưng Lệ Tuyết đột nhiên giơ cánh tay ra hiệu Hàn Phi đừng tới.
Cô đi vòng quanh tấm thép, mở camera điều tra, sau đó lấy dùi cui cảnh sát từ sau thắt lưng ra.
Lúc này, Hàn Phi cũng phát hiện có dấu vết lạ. Quanh cạnh tấm thép không có bất cứ mảnh chiếu rơm nào phũ lên nhưng ở đó cũng không có bụi, hình như mới được mở ra gần đây.
“Trong hầm băng dưới lòng đất có người sao?”
Lệ Tuyết ra hiệu Hàn Phi im lặng, yêu cầu hắn mang theo thứ gì đó để tự vệ, sau đó dùng một tay nắm lấy cạnh tấm thép, nhẹ nhàng kéo lên.
Dưới tấm thép, có thể nghe được tiếng gió thổi vang từ sâu bên trong hầm băng đen như mực. Dường như hầm băng này còn thông tới một nơi nào đó nữa.
Lấy smartphone ra, Lệ Tuyết gọi cho đồng sự của mình, báo cáo vị trí hiện tại của hai người. Sau đó, cô bật chức năng đèn pin của smartphone, một mình đi xuống hầm băng dưới lòng đất.