Mở hai mắt ra, đồng hồ điện tử trên tường đã nhảy sang : giờ. Hàn Phi bò dậy từ dưới đất, nhìn phòng khách u ám.
“Nơi này mốc meo, âm u, lạnh lẽo, nhưng sống một thời gian lâu lại thật sự cảm thấy như ở nhà.”
Tiếng điện xẹt lọt vào trong tai, không biết kẻ nào đã bật trong TV phòng khách - trên màn hình đang chiếu hình ảnh của từng bông tuyết trắng đen.
Cánh cửa phòng ngủ ở nơi sâu nhất trong căn hộ ma ám đang mở toang. Từ nơi ấy, một đứa bé bước ra. Nó cúi thấp đầu như thể bị trúng tà, kéo theo thân thể tàn tật mà đi tới phòng khách, ngồi xuống ghế sa lon.
“Thôi Thiên Tứ ư?”
Nét mặt của đứa bé thay đổi liên tục, có lúc dữ tợn dọa người, có khi lại ngây ngốc; dường như nó đang cố kiềm chế bản thân.
Hàn Phi không dám tới gần, đứa bé kia cũng không tìm Hàn Phi gây phiền phức.
Không biết là do đứa bé đã quen với sự tồn tại của Hàn Phi hay là vì những nguyên nhân khác, nó hoàn toàn không để ý đến hắn.
“Hôm nay là ngày những nạn nhân xem TV à?” Hàn Phi biết các nạn nhân kia xem TV không phải để giải trí - bọn họ muốn thông qua cách này để nhớ lại quá khứ, không để cho mình mất đi chút nhân tính cuối cùng.
Sau một thời gian tiếp xúc, Hàn Phi cũng từ từ nhận ra.
Tình cảnh của những nạn nhân trong vụ án chặt thây ghép xác khá tệ, bọn họ vẫn đang chống lại con quái vật trong thân thể của mình. Khi bọn họ hoàn toàn đánh mất bản thân, vậy chỉ có thể vĩnh viễn dung hợp thành một con quái vật, cũng không còn cách nào tách ra nữa.
“Không biết sau khi phá án, liệu có thể để cho bọn họ tìm về bản ngã thật sự của chính mình hay không nhỉ?”
Những nạn nhân liên tục rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách xem TV. Hàn Phi thì ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh lo lắng nhìn bọn họ. Ấy thế mà, cảnh tượng này lại có cảm giác hoà hợp đến khó hiểu, như thể bọn họ là người một nhà vậy.
Đến : sáng, sau khi ngồi trên ghế suốt giờ, Hàn Phi đi tới hành lang phòng khách, nhìn về phía phòng ngủ ở nơi sâu nhất trong căn hộ: “Ngụy Hữu Phúc là kẻ đặc biệt nhất trong số tất cả những người chết; ký ức mà anh ta còn giữ lại cũng nhiều hơn những nạn nhân khác. Mình phải coi anh ấy là bước đột phá trọng điểm trong vụ này.”
Giờ là một cơ hội khó có được. Những nạn nhân dựa theo thời gian chết của mỗi người lần lượt đi tới phòng khách, trong khi Ngụy Hữu Phúc chết lúc : sáng. Lúc này, chắc anh ta vẫn còn ở trong phòng ngủ.
Không có các nạn nhân khác quấy rầy, Hàn Phi nghĩ rằng mình có thể thu được càng nhiều tin tức hơn từ Ngụy Hữu Phúc.
Hắn lặng lẽ tiến vào phòng ngủ ở nơi sâu nhất trong căn hộ ma ám. Hiện tại, Ngụy Hữu Phúc và Cốc Diệp đang đứng cạnh tường; trên làn da trắng bệch của hai người bọn họ hằn lên các mạch máu màu đen chằng chịt, nhìn vô cùng đáng sợ.
Biểu cảm của hai người chết kia cũng vô cùng kinh khủng, dường như bây giờ bọn họ đang ở ranh giới của sự mất kiểm soát.
“Hữu Phúc?” Hàn Phi khẽ gọi.
Sau khi nghe được tiếng gọi của hắn, con ngươi trong hốc mắt của Ngụy Hữu Phúc điên cuồng nhảy loạn đi kèm với vô số tơ máu giăng đầy đôi mắt, như thể muốn căng nứt cả hốc mắt ra.
Hàn Phi không dám kích thích Ngụy Hữu Phúc thêm nữa. Hắn chậm rãi lui ra sau. Nhưng ngay lúc nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, Hàn Phi bỗng nhiên nhìn thấy một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày đặt tại góc phía sau cửa.
Trong đó có một bộ quần áo mà hắn nhìn rất quen mắt, chính là bộ mà bạn hàng xóm ở lầu đã từng mặc.
Hiện tại, bạn hàng xóm kia đã mất tích, song quần áo và đồ dùng hàng ngày của kẻ đó vẫn còn.
Hàn Phi lặng lẽ nhặt đống quần áo dưới đất lên, len lén chạy ra ngoài.
“Vẫn không cách nào giao tiếp bình thường được.”
Không tiếp tục quấy rối bạn cùng phòng nữa, Hàn Phi đặt bộ áo quần mà gã hàng xóm ở lầu đã từng mặc lên bàn ăn. Hắn rất tò mò muốn biết trong túi của tên sát nhân biến thái ấy sẽ nhét những thứ gì.
Ngón tay vừa mới chạm vào vật gì đó, trong đầu của Hàn Phi bèn vang lên âm thanh lạnh như băng của Hệ thống.
“Gamer số – Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện vật phẩm màu máu cấp G – Kén người.”“Kén người (vật phẩm màu máu): Kén của loại côn trùng nào đó.”
Hàn Phi nhìn thứ trong tay của mình, đó là một hòn đá màu vàng xám to cỡ ngón cái, sờ vào thô sáp, trên bề mặt có thể nhìn thấy mấy sợi tơ máu nhợt nhạt.
“Đây là kén ư? Vì sao kén của một loài côn trùng nào đó lại gọi là kén người?”
Hắn đặt kén người vào ô vật phẩm, tiếp tục sờ đến một chiếc túi khác: “Sau khi NPC trong trò chơi bất ngờ chết đi, di sản của kẻ đó cũng là một tài sản không hề nhỏ. Trước đây, mình chỉ mải chạy trốn nên quên mất những thứ này.”
Kiểm tra quần áo và đồ dùng hàng ngày của bạn hàng xóm ở lầu , Hàn Phi chỉ tìm được mỗi chiếc kén nhộng mà chẳng biết tác dụng của thứ này là gì
“Dẫu sao cũng là một tên sát nhân biến thái, vậy mà trên người thằng này chỉ có một cái kén côn trùng thôi à? Méo thể nào tin được!!!” Hàn Phi lấy tổ kén từ trong rương item ra, nhận thấy bề ngoài của nó rất giống một hòn đá cuội: “Giờ lầu toàn là bọn ngoại lai. Nếu muốn nhận được [Nghề nghiệp ẩn] kia, vậy nhất định phải giết chết kẻ ngoại lai trước khi up đến level . Trong khi đó, đích thân gã ngoại lai kia mang theo tô kén côn trùng này bên người, vậy ắt hẳn thứ này là một vật vô cùng quan trọng với bọn chúng.”
Hàn Phi dần dà nghĩ ra một kế hoạch trong đầu: “Tùy tiện cầm đồ của người khác là không tốt, người mất của nhất định sẽ rất lo lắng. Không bằng mình dẫn theo chị đẹp ở lầu cùng đi trả lại chiếc kén côn trùng này. Sau đó, tranh thủ lúc trả lại đồ thất lạc thì tiện thể diệt hết bọn chúng luôn nhỉ?”
Ý nghĩ này đã chiếm trọn tâm trí của Hàn Phi ngay khi nó xuất hiện. Cầm tổ kén côn trùng trong tay, hắn miên man suy nghĩ xem phải làm như thế nào. Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy nhói đau ở vị trí lòng bàn tay.
Nhìn vào lòng bàn tay mình, Hàn Phi phát hiện phía dưới tổ kén côn trùng trông giống như một hòn đá kia lại có từng mũi gai nhọn li ti bé xíu. Những mũi gai nhọn ấy đã đâm thủng da tay, bắt đầu hút máu của hắn.
“Thứ này còn biết hút máu à?”
Hàn Phi suýt nữa quẳng cái tổ kén trong tay đi. Sau khi hắn phát hiện tổ kén côn trùng kia đang hút máu của mình, mấy đường tơ máu trên lớp vỏ ngoài của cũng trở nên sẫm màu hơn.
“Mình ghét côn trùng, tốt hơn hết là trả lại cho người mất.”
Thu tổ kén trở lại ô vật phẩm, Hàn Phi cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày của hàng xóm lầu đi tới cửa phòng: “Nhiệm vụ chính tuyến [Thăm dò tầng ] lần trước vẫn chưa được hoàn thành. Lần này vừa hay nhân cơ hội đi thăm Từ Cầm, mình sẽ hoàn thành luôn nhiệm vụ này vậy.”
Sau khi trải qua nhiệm vụ [Không được quay đầu lại] lần trước, dãy hành lang bên ngoài đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng Hàn Phi. Giờ mỗi lần ra khỏi cửa, hắn đều phải quan sát thật kỹ.
“Rất yên tĩnh, xung quanh không có ai.”
Lặng lẽ mở cửa chống trộm ra, Hàn Phi dựa lưng vào vách tường rồi chầm chậm đi lên lầu. Hắn đã quen làm như vậy, vô tình còn lau sạch sẽ bức tường quanh nhà.
Có một cảm giác ức chế đặc biệt khi đi giữa hành lang của khu chung cư này. Cũng chẳng biết nguyên do đến từ đâu, song chỉ cần rời khỏi căn hộ của mình là cảm giác đó sẽ xuất hiện.
Lần này Hàn Phi khá hên, không phát động bất cứ tình tiết ẩn giấu gì. Hắn rất thuận lợi đi tới chỗ ngoặt từ tầng lên tầng .
Cửa căn hộ số vẫn mở như cũ, khung cửa tối om cứ như cái miệng khổng lồ của dã thú đang há rộng.
“Có thể nuôi căn hộ thành thú cưng, chị đẹp thật phi thường.”
Hàn Phi lặng lẽ đi tới trước cửa căn hộ, hắn gõ nhẹ: “Chị có ở nhà không? Em là hàng xóm ở lầu dưới.”
Khá lâu sau, cửa căn hộ số cũng không mở. Bất quá, từ trong căn hộ số bên cạnh lại có âm thanh cắt và chặt xương vọng ra liên tục.
Một mình đứng trong hành lang đen kịt nghe âm thanh chặt chém ghê người, Hàn Phi cũng có chút hoảng sợ.
Đợi chừng vài chục phút sau, cửa căn hộ số bỗng nhiên mở ra. Từ Cầm mang theo một cái túi màu đen bước ra từ bên trong căn hộ ấy.
Chiếc áo khoác màu đỏ của cô càng lộng lẫy hơn trước; trong đôi mắt bệnh hoạn kia, cảm giác kích thích vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
“Chị ơi, em đã chuẩn bị một món quà nho nhỏ để tặng chị.”
Sau khi nhìn thấy Hàn Phi, Từ Cầm cũng không ngạc nhiên mấy. Trừng con ngươi đỏ như máu nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Phi, Từ Cầm đi về phía trước mấy bước: “Cưng có biết, nếu một người con trai liên tục tặng quà cho một cô gái, việc này biểu thị điều gì không?”
Cầm item [Kén người] vừa mới lấy từ trong rương chứa đồ ra, Hàn Phi phát hiện Từ Cầm đang áp sát rất gần nên gượng gạo hỏi ngược lại: “Biểu thị cái gì?”
Đôi môi đỏ như máu nở một nụ cười khiến người người phải rung động, Từ Cầm không nói gì thêm mà chỉ ném cái túi màu đen trong tay vào căn hộ số , sau đó dùng cánh tay dính đầy máu mở cửa căn hộ số .
“Vào đi.”