“Khuôn mắt, khuôn chân, khuôn tay, khuôn bờ môi,… Thằng cha hung thủ biến thái này đã cướp đi những bộ phận đẹp nhất của nạn nhân, sau đó chắp vá chúng lại thành cỗ thi thể thứ . Đây chính là ý nghĩa của [kén nhộng hóa bướm] mà tên hung thủ từng nhắc đến ư?”
Vụ án chặt thây ghép xác còn có người chết thứ , nhưng khuôn mặt và những bộ phận cốt yếu của nạn nhân đó đều lấy từ những nạn nhân khác. Phía cảnh sát đã chắt lọc đủ mẫu xét nghiệm; ấy thế mà, kết quả nhận được từ kho dữ liệu công dân lại là một biểu mẫu trống, chứng tỏ hệ thống không lưu trữ bất cứ thông tin nào của nạn nhân thứ cả.
Không tên, không quá khứ, không để lại bất kỳ vết tích nào trong hệ thống intetnet ở cái thế giới khoa học kỹ thuật phát triển đến trình độ cao như thế này, nạn nhân ấy cứ thế mà bị người ta sát hại. Điều này thật khó giải thích nổi, cũng càng khiến bao người bất an.
“Có thể tìm thấy thông tin của nạn nhân kia trên internet, duy chỉ có người chết thứ là không tìm ra dữ liệu. Phía cảnh sát cũng không công bố tư liệu gì liên quan đến người chết thứ cả…” Điều làm cho Hàn Phi càng khó hiểu chính là… khi hắn làm nhiệm vụ [Xem ti vi], sau lưng chợt có một con quái vật xuất hiện và trên cơ thể của nó chỉ có khuôn mặt của người bị hại mà thôi.
“Lẽ nào người chết thứ chính là bản thân con quái vật?”
Vì muốn làm rõ chân tướng sự việc, Hàn Phi cần phải trú ngụ an toàn trong căn hộ ma ám này, kết bạn với những người bị hại, từ đó mới có thể cảm nhận rõ rệt nỗi thống khổ và tuyệt vọng của bọn họ.
Bất kể là bởi vì báo thù cho những nạn nhân này hay đơn thuần là đủ khả năng sống sót trong game, hắn đều phải cố gắng hết sức tóm bằng được hung thủ.
Hiện giờ, tình hình bên trong căn hộ ma ám rất quỷ dị. Hàn Phi, người sống sót duy nhất, đang trốn dưới tấm chăn trong phòng ngủ. Trong khi ở bên ngoài phòng khách, mấy bóng “người” quay lưng lại với hắn thì đang chăm chú xem ti vi, mà trên đó lại chẳng hề có bất kỳ hình ảnh nào. Dường như tất cả những “người” này đều đang chờ đợi thứ gì đó xuất hiện.
Ánh sáng lạnh lẽo của màn hình ti vi đang chiếu vào những khuôn mặt người trắng bệch, nhiệt độ trong cả căn hộ dần dần hạ xuống theo từng nhịp chuyển động của kim đồng hồ.
“Bọn họ đang đợi cái gì?”
Giờ đã là thời điểm đen tối nhất của bóng đêm. Dường như cả khu chung cư cũng hòa cùng với thế giới bên ngoài, bắt đầu trở nên bất thường hơn.
Trên vách tường vang lên tiếng móng tay cào cấu; đèn cảm ứng âm thanh giữa lối đi bỗng bật sáng; ván gỗ trên cửa sổ từ từ rạn nứt, như thể có loài côn trùng nào đó đang bò lổm nhổm ở bên ngoài khu chung cư cũ nát này.
Nhưng dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì đi nữa, mấy bóng “người” kia vẫn xoay lưng về phía Hàn Phi, mãi cho đến tận : sáng.
Những hình ảnh trên ti vi dần dần trở nên rõ nét. Trong căn phòng khách tối đen như mực, người chết thảm kia vẫn ngồi trên ghế sô pha. Bọn họ đối mặt với ti vi, có vẻ như muốn thông qua nó để kiếm tìm một thứ gì đó.
Họ đang tìm kiếm cái gì?
Qua khe hở của tấm chăn, Hàn Phi lén nhìn ra ngoài thì thấy hình ảnh trên chiếc ti vi kia ngày càng rõ rệt hơn. Năm bóng “người” kia chính là người chết thảm trong vụ Chặt thây - ghép xác, và hình ảnh đang trình chiếu trong ti vi chính là dáng vẻ khi chết thảm của bọn họ.
Cơ thể của mỗi người đều không toàn vẹn, mặt tái mét không một sợi máu, đồng tử trắng dã liên tục lay động trong hốc mắt.
“Rốt cuộc, bọn họ đang tìm cái gì?” Trong lòng Hàn Phi bất an cực độ. Ánh mắt của hắn cũng hướng về phía màn hình ti vi.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, ngay tại góc màn hình, hắn nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ đã hé mở một nửa, cũng nhìn thấy luôn đôi mắt như ẩn như hiện của mình qua khe hở của chiếc chăn.
“Mình cũng đang ở trong ti vi á?”
Chính giữa màn hình ti vi là hình dáng chết thảm của mấy con quỷ. Và dĩ nhiên, hình ảnh trình chiếu trên đó là hiện trạng chân thật hiện tại của căn hộ ma ám này.
Khi nhìn chằm chằm vào từng khuôn mặt chết thảm kia, Hàn Phi thậm chí không còn đủ dũng khí để nhìn ra bên ngoài nữa.
“Không phải là bọn họ đang tìm kiếm mình đấy chứ?”
Đúng vào lúc Hàn Phi nhìn thấy bản thân trong màn hình ti vi thì đứa trẻ ngồi phía cuối ghế sô pha bèn đứng bật dậy. Nó chậm rãi tiến về phía ti vi, như thể vừa phát hiện ra điều khác thường vậy.
“Chẳng lẽ số mệnh của mình và con nít tương khắc nhau ư?”
Bây giờ đã là : sáng, chỉ cần vượt qua phút nữa thôi là Hàn Phi hoàn thành nhiệm vụ rồi. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải cố gắng chống đỡ cho bằng được khoảng thời gian này.
Nhằm tránh khỏi rủi ro bị phát hiện, thậm chí hắn còn quyết định không tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài nữa. Ngay lập tức, Hàn Phi rúc kín cả thân mình vào trong chăn, hồi hộp chờ đợi thông báo của Hệ thống.
“Bất luận thế nào cũng phải chống đỡ qua phút này. Tới luôn đi! Dù cho mấy người đứng hết ở bên ngoài, dù cho mấy người muốn hại chết tôi, tôi cũng phải cầm cự cho đủ phút!”
Nhiệt độ trong căn hộ ma ám hạ xuống liên tục, trong khi trái tim của Hàn Phi cũng đập thình thịch liên hồi. Hắn không rõ mấy con quỷ kia có tiến vào hay không. Thậm chí, hắn còn chuẩn bị sẵn tinh thần, rằng mấy con quỷ kia đều đã đứng đầy quanh giường rồi nữa.
Bây giờ dùng câu “một ngày tựa ba thu” cho tình trạng của Hàn Phi thì có hơi không được thích hợp cho lắm. Hiện tại, hắn cảm thấy mỗi một giây trôi qua như bị kéo dài đến vô tận vậy.
Hàn Phi mở bảng thuộc tính ra, hết sức chăm chú nhìn vào nút [quit game] nơi góc bảng điều khiển. Thế nhưng đúng vào lúc này, hắn lại nghe thấy âm thanh mở cửa. Lần này, có vẻ đối phương bước thẳng vào trong phòng của hắn rồi.
“Chờ khi tôi sống sót rời khỏi đây, nhất định sẽ giúp mấy người tìm ra hung thủ, cùng sống dưới một mái hiên với mấy người! Buổi tối tôi sẽ đến bầu bạn cùng, nói chuyện giải sầu cùng mấy người. Còn ban ngày, tôi sẽ đốt giấy tiền vàng bạc cho mấy người mà. Cho tôi cơ hội đi, người cùng một nhà cả!”
Giờ đây, Hàn Phi đã căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn luôn rồi. Dù sao thì trước giờ hắn cũng chưa từng có kinh nghiệm kiểu thế này cơ mà.
“Người chơi số - Hãy chú ý! Nhiệm vụ tân thủ [Ngủ]: đã hoàn thành!Điểm kỹ năng tự do: +;
Phần thưởng nhiệm vụ: + [Chìa khóa của chủ nhà].”
“Người chơi số - Hãy chú ý! Do độ khó của nhiệm vụ tân thủ đã tăng nhẹ, nên bổ sung thêm phần thưởng ngoài hạn mức: + [ điếu thuốc của chủ nhà].”
“Chìa khóa của chủ nhà (vật phẩm màu máu cấp G): Sau khi chủ qua đời, chùm chìa khóa dự phòng trong khu chung cư cũng biến mất. Không rõ là bị người ta trộm mất, hay đã bị quỷ mượn đi.”“ điếu thuốc của chủ nhà (vật phẩm màu máu cấp G): Sau khi chủ qua đời, ba người con đã cúng điếu thuốc trước bàn thờ của ông ấy.”
Nghe được âm thanh vang lên trong đầu, Hàn Phi bèn thở phào một hơi. Khi phát hiện ra nút [quit game] sáng lên, trong chớp mắt hắn cảm thấy như bản thân sống lại rồi.
“Đời người đúng là khi bổng khi trầm. Đoán chừng mấy sợi dây thần kinh của mình giờ đây đã thô ráp như sắt thép rồi. Có lẽ sẽ chẳng còn bất cứ chông gai nào có thể đánh bại được mình trong thế giới hiện thực nữa.”
Hàn Phi vô thức nhìn sang bảng vật phẩm. Tất cả phần thưởng nhiệm vụ sẽ được ưu tiên xếp vào mục vật phẩm ấy.
“Tất cả các phần thưởng của nhiệm vụ tân thủ đều kèm thêm hai chữ [chủ nhà], hình như đều là các di sản của chủ nhà cả. Chẳng lẽ game này đang chuẩn bị biến mình thành người chủ nhà mới à?
Xem ra, việc mình kiên trì hoàn thành hết toàn bộ nhiệm vụ tân thủ vẫn có ý nghĩa đấy chứ. Chỉ riêng chùm chìa khóa của chủ nhà kia, có khả năng mình sẽ cần dùng tới sau này. Quả nhiên cảnh báo của Hệ thống lúc ban đầu không hề sai. Hoàn thành được tất cả nhiệm vụ tân thủ có thể giúp mình hiểu rõ hơn thế giới này.”
Hàn Phi thực tâm vui mừng vì bản thân đã không từ bỏ nhiệm vụ tân thủ. Thù lao hậu hĩnh của nhiệm vụ [Ngủ] cũng giúp hắn hạ quyết tâm nhất định phải hoàn thành bằng được nhiệm vụ [Tắm rửa].
“ nhiệm vụ tân thủ hẳn sẽ tương ứng với phần thưởng của chủ nhà. Chiếc nhẫn có thể cảm nhận được quỷ, chìa khóa dùng để mở cửa của những căn hộ khác, vậy không biết phần thưởng của nhiệm vụ [Tắm rửa] sẽ là cái gì nhỉ?”
Con người mà, ai lại chẳng có ham muốn? Sau khi xác định bản thân có thể tùy ý [quit game] bất cứ lúc nào, Hàn Phi quyết định chơi một ván cược lớn: “Chỉ còn nhiệm vụ [Tắm rửa] nữa thôi, thực hiện trước : sáng là xong hết. Mình phải tranh thủ giành được toàn bộ phần thưởng từ nhiệm vụ tân thủ mới được.”
Hàn Phi chậm rãi vén một góc chăn lên, để rồi nhìn thấy Ngụy Hữu Phúc đang đứng ngay trước cửa phòng ngủ. Gã đang dùng chính cơ thể của mình để ngăn cản ánh nhìn của những con quỷ khác.
“Anh ta xuất hiện lúc nào vậy?” Nhớ lại thời gian tử vong của Ngụy Hữu Phúc, Hàn Phi không hề cảm thấy quá kinh ngạc nữa.
Hắn nhìn bóng lưng của Ngụy Hữu Phúc, rồi bỗng cảm thấy anh ta không giống với những con quỷ còn lại trong căn hộ cho lắm.
Cơ thể của những con quỷ kia đều bị khiếm khuyết, trong khi cơ thể của Ngụy Hữu Phúc thì hoàn toàn không có thương tổn gì cả, ít ra là vẻ bề ngoài vẫn còn đầy đủ các cơ quan, bộ phận.
“Hình như… Ngay từ ban đầu, Hữu Phúc đã không có ác ý với mình. Điểm này không giống với những con quỷ khác. Có khi nào anh ta còn giữ được một phần ký ức và nhân tính không nhỉ?”