Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

chương 107: đương sự đã quên đấu tranh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nán lại ở trong tầng sâu thế giới lâu như vậy, đây mới là lần đầu tiên Hàn Phi rời khỏi chung cư.

Khi cánh cửa rỉ sét trên hành lang bị mở ra, một cảm giác áp lực không cách nào hình dung dâng lên trong lòng hắn.

Chiếc nhẫn của chủ chung cư trên tay hắn toát ra hơi thở lạnh lẽo như có như không. Lắng nghe nhịp tim của bản thân đập nhanh hơn, Hàn Phi cảm giác được có vài ánh mắt tràn ngập ác ý đang theo dõi chính mình.

“Đây chính là cư xá Hạnh Phúc ư?”

Những khóm cây không người chăm sóc vang lên âm thanh xào xạt, mơ hồ có máu huyết chảy ra; những dụng cụ tập thể dục đứt gãy tự di chuyển, trên cầu bập bênh màu đỏ thẫm không ngừng truyền đến tiếng cười của con trẻ; trên bức tường loang lổ bên ngoài chung cư bò đầy những dây leo ưa thích không khí lạnh, thỉnh thoảng còn sẽ có một bóng đen vụt qua.

“Đừng dừng lại ở bên ngoài, thà trốn trong toà nhà nào đó cũng còn tốt hơn đứng ở bên ngoài.” Từ Cầm nắm dao ăn trong tay. Trong tròng mắt đỏ thắm của cô toát lên một sự nguy hiểm tiềm tàng; đồng thời, thân thể của Từ Cầm cũng phả ra một luồng hơi lạnh lẽo.

“Ừm.” Đây vẫn là lần đầu tiên Hàn Phi thấy biểu cảm này của Từ Cầm, hắn cũng biết bên ngoài vô cùng nguy hiểm. Nếu như không phải Hoàng Doanh vô tình bị Chiêu hồn, chắc hắn vẫn còn ở lại toà nhà Block thêm một thời gian, đợi sau khi hoàn thành mọi nhiệm vụ trong toà nhà này mới tính đến chuyện rời đi.

“Có đôi khi lười biếng, chị sẽ đi tới toà nhà Block tìm nguyên liệu nấu ăn. Tòa lầu ba tầng kia vẫn tương đối an toàn.”

Từ Cầm liếm đôi môi đỏ như máu; cô nắm chặt dao ăn, đi về phía toà nhà Block . Thấy Từ Cầm đã đi, Hàn Phi cũng nhanh chóng đi theo.

Cư xá Hạnh Phúc tổng cộng có toà chung cư, giữa tòa nhà Block và Block chỉ cách nhau hơn m. Hàn Phi mới đi được nửa đường, lại có vật gì rơi xuống bên cạnh, suýt chút nữa đập trúng hắn.

Quay đầu nhìn lại, đó là một ngón tay cụt còn đang chảy máu.

Hàn Phi nheo mắt nhìn lên mái nhà.

Giữa toà chung cư trọ cũ nát, phía sau mỗi cánh cửa sổ dường như đều ẩn giấu quái vật và lệ quỷ.

“Bất kỳ căn phòng nào cũng tạo cảm giác rất nguy hiểm.”

Đêm tối bao phủ cả tòa thành thị, nơi nơi đều tràn ngập quỷ dị và bất an. Cư xá Hạnh Phúc chỉ là một mô hình thu nhỏ của cả khu vực rộng lớn này.

Hàn Phi không dám dừng lại, đi theo Từ Cầm tới toà chung cư Block .

So với tòa chung cư Block , tòa nhà Block này có vẻ vừa dơ vừa loạn. Cửa hành lang không được khóa lại, trong hành lang thoang thoảng mùi thối và mùi máu tươi gay mũi, có thể nhìn thấy đủ loại vết bẩn trên bậc thang.

“Căn chung cư Block không có quản lý chung cư, nên nơi đây không có bất kỳ quy tắc nào. Mấy căn hộ định cư cũng không cố định, thực lực mạnh thì muốn ở đâu cũng được, thực lực yếu trốn đến đâu đều sẽ chết.” Từ Cầm mở cửa hành lang ra. Dù hơi thở oán độc trên người của cô bỗng biến mất, nhưng hai mắt lại đỏ đến dọa người, trong con mắt thậm chí có thể mơ hồ chứng kiến bóng người màu đen: “Cư dân gốc trong toà lầu rất ít, phần lớn đều đã hồn phi phá tán. Ngược lại, có vài kẻ ngoại lai lén tiến vào nơi đây. Chúng nó vẫn đang nghĩ biện pháp giết sạch cư dân gốc còn lại ở nơi này.”

“Nghe có vẻ rất tàn nhẫn, xem ra những cư dân gốc ở toà chung cư Block kia cũng cần một vị quản lý chung cư.” Hàn Phi vểnh tai lắng nghe, nhưng giọng của Hoàng Doanh bỗng dưng biến mất: “Nơi cuối cùng phát ra giọng của anh Hoàng là ở tầng hai. . .”

Hắn chưa nói xong, trên lầu đột ngột truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cứ như có người đang vội vã chạy trốn để giữ mạng vậy.

“Từ Cầm, lát nữa chị nhất định phải khống chế bản thân, chúng ta giành lại người trước đã!”

. . .

Lao ra khỏi nhà vệ sinh trong căn hộ số , Hoàng Doanh tuyệt đối không ngờ trừ mình ra, còn có một người khác nữa trên bồn cầu. Tình huống vừa rồi thật sự là vừa sợ hãi, lại vừa xấu hổ.

Đầu óc choáng váng cứ như bị giội một bình nước, Hoàng Doanh cố gắng tỉnh táo lại, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.

Từ lúc gã bắt đầu tắm cho tới bây giờ, nếu không phải chạy trối chết, thì cũng đang trên đường chạy trối chết, ngay cả thời gian thở dốc cũng không có.

“Bang! Bang! Bang!”

Âm thanh phá cửa lại vang lên, Hoàng Doanh theo bản năng nhìn về phía cửa chống trộm ở phòng khách - gương mặt đẫm máu sau khe cửa cũng nghi hoặc nhìn Hoàng Doanh.

Lúc một người một quỷ đối diện, cánh cửa phòng ngủ ở nơi sâu nhất trong căn hộ số bị đập mở, một thằng bị bỏng nửa người bước ra!

Nó cầm một cây dao nhọn nhỏ máu, mắt to bằng hạt đậu nhìn chằm chằm Hoàng Doanh, nở một nụ cười kinh khủng: “Mới tới sao? Nhìn ngon đấy!”

Nói xong, nó bèn cầm đao nhọn lao về phía Hoàng Doanh. Hoàng Doanh hoảng hốt không kịp suy nghĩ, cứ chạy về phía cửa chống trộm theo bản năng.

Khuôn mặt đẫm máu càng ngày càng rõ ràng, Hoàng Doanh cũng không thèm quan tâm nữa.

Trong phòng vệ sinh sau lưng có quỷ, cửa có quỷ, trong phòng ngủ còn lao tới một thằng điên, chạy đâu cũng là tử lộ - vấn đề chỉ là chết kiểu nào mà thôi.

Hét khản cả cổ, lúc Hoàng Doanh chạy ra khỏi căn hộ, khuôn mặt đẫm máu đột nhiên lại hét thảm.

Gã nhìn về phía gương mặt đẫm máu, noi ấy có một người thanh niên mặt mũi tái nhợt đang dùng một tay thít chặt lấy cánh tay đầm đìa máu còn lại của mình.

“Máu của tôi có thể trừ tà, nhanh! Anh đi theo tôi!”

Dáng dấp của người thanh niên vô cùng lương thiện, gương mặt trẻ thơ hiền hòa; kẻ này đang liều mạng nhỏ máu xuống đất, dẫn Hoàng Doanh chạy lên lầu.

Từng bước đều là sát khí, khắp nơi đều là quỷ quái, Hoàng Doanh chỉ có thể đi theo đối phương.

Dưới sự hướng dẫn của người thanh niên, bọn họ tạm thời thoát khỏi lệ quỷ sau lưng.

“Trước trốn vào, tuyệt đối chớ lên tiếng!”

Người thanh niên kéo Hoàng Doanh trốn vào một căn hộ ở tầng , y đóng cánh cửa chống trộm, chờ đến lúc tiếng bước chân bên ngoài biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nguy hiểm thật.” Người thanh niên với gương mặt trẻ thơ đưa lưng về phía Hoàng Doanh, cổ tay của y vẫn đang không ngừng chảy máu.

“Cảm ơn, cảm ơn anh đã cứu tôi!” Hoàng Doanh vô cùng cảm kích. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như gã bị doạ sợ đến phát khóc, đến giờ viền mắt vẫn còn đỏ hoe.

“Không cần cảm ơn tôi.” Người thanh niên với gương mặt trẻ thơ quay người lại, trên mặt của y hiện lên từng mạch máu màu đen, trong mạch máu dường như có côn trùng màu đen đang bò qua bò lại: “Tao cứu mày, chỉ là vì tao không muốn chia sẻ mày với kẻ khác thôi.”

Khóe miệng nứt ra hai bên, gương mặt trẻ thơ đáng yêu bị xé toạc từ giữa, chảy ra lượng lớn máu đen hôi thối!

Nhìn thấy hình ảnh kinh khủng như vậy, Hoàng Doanh vừa mới được cứu bèn trực tiếp từ thiên đường ngã xuống tầng sâu nhất trong địa ngục. Gã quên cả phản kháng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng!

“Thình thịch!”

Cửa chống trộm thô dày chợt bị đá văng, một con dao ăn sắc bén từ phía sau trực tiếp đâm xuyên qua cổ của cái gương mặt trẻ thơ kia!

Nguyền rủa thâm độc xâm nhập vào cơ thể, ánh dao lướt qua, một cơ thể hoàn chỉnh cứ như thế bị xẻ đôi.

Lúc gương mặt trẻ thơ bị xẻ đôi, Hoàng Doanh đờ đẫn nhìn thấy một gương mặt đẹp đến mức ngạt thở.

Cô nàng nở rộ trong máu tươi, đôi môi quyến rũ đỏ thẫm kia dường như một ngọn lửa thắp sáng đêm đen, có một sức quyến rũ yêu dị và bệnh hoạn.

Đại não trống rỗng bắt đầu hoạt động, mới vừa muốn nói chuyện, Hoàng Doanh lại nhìn thấy thịt nát đầy đất, ngửi được mùi tanh gay mũi toả ra từ máu đen trong cơ thể gương mặt trẻ thơ.

Bụng dạ cồn cào, gã không kìm được bắt đầu nôn khan. Cơ thể sớm đã kiệt quệ, cuối cùng gã gục ngã xuống bên cạnh xác của gương mặt trẻ thơ.

Từ Cầm đã giết con quỷ mang gương mặt trẻ thơ kia. Nhưng sau khi gã mang gương mặt trẻ thơ đã bị tiêu diệt, Hoàng Doanh lại nôn khan khi thấy mặt của Từ Cầm. Hành động quá khích này khiến cho nụ cười yêu dị trên gương mặt của Từ Cầm tắt lịm.

“Muốn chết à?”

Truyện Chữ Hay