TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP (INDIE GAME )
NO.: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG : BẢN ĐỒ DA NGƯỜI
Wattpad: ssongrbb
---
Rạng sáng hôm nay...
"Kẻ nào đó đã đổi mặt quỷ của chúng ta". Tần Sở Hà lạnh lùng nói.
"Ý anh là tối hôm qua lúc chúng ta đang nói chuyện, ngoài cửa có người nghe trộm?" Trình Mạch hỏi.
"Là nghe trộm chúng ta, hay là ngay từ đầu đã biết bí ẩn của biển hiệu, lát nữa thôi sẽ biết." Vẻ mặt Tần Sở Hà không vui, thấy Trình Mạch còn hơi hoang mang, hắn giải thích: "Phòng khách không có thảm treo tường, chuyện của mặt quỷ kia là tôi biết được ở chỗ khác. Biển hiệu mặt quỷ khóc không thể tự tiện di chuyển, nếu không chẳng những không thể tránh tai họa mà người làm chuyện này còn nhận thêm thương tổn từ quỷ mặt khóc".
"Quái vật hát ru chỉ có thể khiến người ta chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, nhưng chọc giận quỷ khóc thì chỉ có nước chết, mà còn không cách nào cứu vãn. Đêm qua chắc chắn có ít nhất một phòng đã xảy ra chuyện. Lát nữa chúng ta đi ra ngoài nhìn xem, sẽ biết ngay nhóm người nào lén đổi biển hiệu phòng ta".
"Không biết chuyện "mặt khóc không thể bị đổi" không thể dùng làm căn cứ xác định xem chúng ta có bị nghe lén hay không, vì có thể người này không biết thật. Nhưng nếu đề cập đến tấm thảm, trăm phần trăm là kẻ nghe lén".
---
Trình Mạch giải thích ngọn nguồn. Sắc mặt Tây Tây tái nhợt quỳ sụp xuống đất.
Bằng chứng rành rành, cô bé không phản bác gì nữa, chỉ im lặng run rẩy hai vai, khi mở miệng lần nữa giọng nói đã lạnh băng:
"Mấy người ra ngoài đi, tôi muốn thu dọn cho Thiến Thiến một chút."
Lúc nói câu này, ánh mắt phẫn nộ của Tây Tây hệt như một cây đinh sắc bén cắm lên người Tần Sở Hà, nhưng khuôn mặt lại chẳng mảy may tỏ vẻ hối hận. Xem ra, việc nghe trộm cuộc nói chuyện của người khác và mất đi một người bạn đồng hành cũng không phải là vấn đề gì ghê gớm lắm đối với cô bé, ngược lại Tần Sở Hà mới là người không nên lừa họ một vố.
Điều khiến Trình Mạch tăng xông không chỉ là do Tây Tây cứng đầu không chút ăn năn hối cải, mà còn vì thái độ dửng dưng của mấy người còn lại đối với việc này. Có vẻ họ chẳng cảm thấy nghe lén là một việc gì rất đáng xấu hổ, trái lại, thậm chí Trình Mạch còn nhìn thấy một dấu vết tiếc nuối rằng Tây Tây đã không nghe trộm thành công từ trong mắt Ngụy Quốc Cường.
Trình Mạch thất vọng. Vốn dĩ anh cho rằng họ chỉ ham lợi nhỏ, bản chất không xấu, nhưng trải qua sự việc này khiến anh phát hiện đám người này thiếu đi sự đồng cảm cơ bản nhất, có lợi lộc gì thì giành nhau lên trước, xảy ra chuyện thì rụt cổ xuống sau, tự cao tự đại tỏ ra mình không liên quan, ích kỷ lạnh lùng.
Anh cúi đầu không thèm nói nữa.
Tần Sở Hà vẫn bày ra vẻ mặt thờ ơ, không chỉ mặc kệ Tây Tây đang trừng mắt nhìn mình, còn tự động block mấy tên lòng dạ nham hiểm còn lại. Thấy Trình Mạch im lặng không nói, hắn đánh giá Tây Tây từ trên xuống vài giây, nhạt nhẽo bỏ lại một câu:
"Cảm giác thấy bạn mình chết mà không cứu thích chứ?"
Dứt lời, không đợi vẻ hoảng sợ kịp xuất hiện trên mặt Tây Tây, Tần Sở Hà đã cầm cổ tay Trình Mạch, kéo anh đi ra khỏi phòng.
Thẳng đến khi họ trở về phòng riêng của mình, Trình Mạch vẫn cảm thấy một nỗi mất mát dai dẳng trong lòng. Nhóm người chơi này, những người không bao giờ nghĩ đến người khác, uổng công trước đây mình cũng thật lòng lo lắng cho họ.
Thấy vẻ mặt trầm tư của Trình Mạch, dường như Tần Sở Hà biết anh đang nghĩ gì, vươn tay muốn xoa đầu anh, nhưng một giây trước khi chạm vào tóc đã dừng lại. Tần Sở Hà hơi chán nản buông tay xuống, thở dài, vẫn nói:
"Đã chơi trò này ai cũng liều mạng muốn thắng. Loại chuyện nghe trộm này cũng chỉ là chuyện thường ngày ở đây thôi. Cậu không cần quá để ý đến việc này. Với lại để điều này xảy ra tôi cũng có trách nhiệm. Đáng ra tôi nên nói chuyện với cậu thông qua kênh nhóm, làm vậy sẽ không bị nghe trộm. Chỉ là cậu mới vào trò chơi, sử dụng nó quá thường xuyên sẽ gây ra đau đầu dai dẳng, cho nên tôi mới hạn chế nhất việc dùng nó." Tần Sở Hà ngừng một chút, ngữ khí mạnh thêm: "Mấy người chơi phó bản lần này trong đầu đều mang ý nghĩ xấu xa, ở thế giới thực cũng không phải loại tốt đẹp gì. Cậu phải cẩn thận một chút...".
"Hả? Không phải người tốt?" Trình Mạch bị nửa sau lời nói của Tần Sở Hà thu hút.
"Cậu có nhớ đứa trẻ sơ sinh đầy máu muốn Ngụy Quốc Cường bế không?" Tần Sở Hà đóng cửa lại, "Đó là đứa bé vợ trước Ngụy Quốc Cường phá đi đấy. Vợ hắn đã cùng hắn bắt đầu từ con số không, vì sự nghiệp của hắn ta mà đến khi công thành danh toại mới quyết định có con. Nhưng Ngụy Quốc Cường nhân lúc cô ấy mang thai mà nɠɵạı ŧìиɦ với người vợ hiện tại, vợ cũ của hắn ta tức giận phá thai, đứa trẻ bị phá kia chính là đứa bé đó".
"Cho nên nó mới đòi Ngụy Quốc Cường bế nó". Trình Mạch bừng tỉnh. Hóa ra niềm bi thương dữ dội mà anh cảm nhận được trên người đứa bé lức trước không phải ảo tưởng của riêng anh. Đứa trẻ chết non trước khi được sinh ra này vẫn luôn muốn được cha ôm ấp ngay cả khi nó đã biến thành một đống thịt nát trong bụng mẹ.
"Đó là đứa con cuối cùng và duy nhất của Ngụy Quốc Cường. Hắn ta vốn bị yếu sinh lý rồi, còn đứa con do người vợ hiện tại của hắn sinh ra...". Tần Sở Hà nhún vai, giọng nói ung dung: "Đoán được, không phải của hắn, ý trời thôi".
"Tại sao anh...?"
"Đứa trẻ nói cho tôi biết". Tần Sở Hà quay đầu, "Trong trò chơi này, thỉnh thoảng một số nhân vật liên quan đến người chơi ngoài đời thực sẽ được phản ánh đến phó bản, trở thành NPC chủ chốt ở một ải nhất định".
"Anh nói như thế, đột nhiên tôi thấy lời nói lúc nãy của Tây Tây có rất nhiều chỗ mâu thuẫn". Trình Mạch trầm tư trong chốc lát, nói: "Thiến Thiến chết thảm như thế, chả lẽ một chút thời gian kêu cứu cũng không có sao? Hai phòng cách nhau xa, có thể chúng ta không nghe được, nhưng Tây Tây và Thiến Thiến ngủ cùng một giường, không lẽ thực sự không nghe thấy gì?"
"Hơn nữa, chúng ta cũng thấy phòng họ rồi đấy, Thiến Thiến chảy rất nhiều máu, không lý nào Tây Tây lại có thể ngủ trên cái giường như vậy đến sáng mà không phát hiện ra?" Trong lòng Trình Mạch dâng lên một luồng khí lạnh: "Anh nói xem, có phải nửa đêm cô bé nghe thấy tiếng kêu cứu của Thiến Thiến nhưng vẫn phớt lờ, khi quỷ khóc lột da, cô bé luôn tỉnh táo, khi Thiến Thiến chết, cô bé cũng vẫn thức, cô bé cứ luôn thức như thế cho đến buổi sáng mới kêu cứu, vờ như lúc tỉnh dậy mới phát hiện?"
"Có lẽ quan hệ thật sự của hai người họ cũng chẳng thân mật như chúng ta thấy". Tần Sở Hà gật đầu, "Đôi khi tôi có cảm giác rằng ánh mắt của cô gái tên Tây Tây kia nhìn khi vào Thiến Thiến giống như hi vọng cô gái chết nhanh một chút vậy."
---
Khi Trình Mạch và Tần Sở Hà bước xuống phòng ăn tầng hai, tất cả mọi người đã ngồi hết về chỗ của mình. Lời nói của Tần Sở Hà cứ lởn vởn trong tâm trí Trình Mạch không tài nào đánh bay được, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, nét rụt rè trên gương mặt Tây Tây đã biến mất, thay vào đó là sự tàn bạo không thể che giấu được giữa hai hàng lông mày. Mà vết thương trên bàn chân của Ngụy Quốc Cường bị móng tay của đứa bé đâm vào dường như đã lành, có vẻ như phó bản này sẽ chữa lành vết thương ngày hôm trước để lại trong một số điều kiện nhất định.
Ngụy Quốc Cường không để ý đến ánh mắt của Trình Mạch, hắn ta nổi giận đùng đùng vì sự đủng đỉnh đến muộn của Trình Mạch và Tần Sở Hà.
"Người chưa đến đủ không thể ăn sáng, lần sau đến sớm tý được không?"
Tần Sở Hà tự động làm như không nghe thấy, ngồi xuống bên cạnh Trình Mạch.
Ngụy Quốc Cường đam mê chọc ngoáy Tần Sở Hà, nhưng lại không dám làm gì hắn, dù sao nhìn trước mắt, người đàn ông này hẳn là một trong những tay lõi đời trong nhóm. Trong phó bản rất ít người có kinh nghiệm như vậy, thường ngày lại ra tay rất tàn nhẫn, nếu không có mối quan hệ tốt với họ, không chừng sẽ bị gϊếŧ trong các tình tiết tiếp theo của trò chơi.
Mà biểu hiện của Tần Sở Hà từ đầu đến giờ có thể nói là không chê vào đâu được. Có khi vẫn còn cần Tần Sở Hà giúp đỡ vượt qua các ải tiếp theo. Ngụy Quốc Cường nghĩ thầm, không thể vì một mâu thuẫn nhỏ mà chôn vùi cơ hội sống sót trong tương lai.
Cũng may ngay khi vừa ngồi xuống, bữa sáng hôm nay đã xuất hiện trên đĩa trước mặt họ. Khác với tối hôm trước, đồ ăn lần này hoàn toàn giống nhau khiến ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhõm, biết rằng khả năng cao là sẽ không có vấn đề gì xảy ra với bữa sáng. Ngụy Quốc Cường liếc nhìn Tần Sở Hà, thấy hắn đã cắn miếng đầu tiên, liền bưng bát lên ừng ực húp một húp cháo.
Nghĩ đến cái chết của Hạ Khải ngày hôm qua và của Thiến Thiến sáng nay, Trình Mạch mất hết khẩu vị, anh ăn qua loa vài thứ rồi đặt bát xuống. Trâu Tinh Tinh cũng không ăn nhiều, cắn bừa hai miếng, cau mày đẩy bát sang một bên phàn nàn: "Đồ ăn hỏng à, khó ăn muốn chết".
"Có lẽ hôm nay sẽ bắt đầu một tiến trình mới của phó bản nhỉ?" Từ Thanh chậm rãi húp cháo, hỏi.
"Đúng rồi, một ngày hôm qua thôi mà đã chết hai người, không biết hôm nay sẽ còn có chuyện gì nữa." Lưu Huệ chậm chạp nhẹ nhàng nói một câu, có lẽ là nghĩ đến cái chết kinh khủng của hai người kia, cô rùng mình một cái, Quả Quả ngồi cạnh liếc xéo khinh thường.
"Có anh trai ở đây, nhất định chúng ta sẽ không sao, đúng không ạ?" Loli bé nhỏ vẻ mặt ngây thơ, hướng về phía Trình Mạch và Tần Sở Hà cười ngọt ngào.
Trình Mạch mỉm cười với Quả Quả, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cho đến bây giờ, tiến trình của phó bản này đều dựa theo bài ca dao mà người da đen đã hát ngày đầu tiên. Câu đầu tiên của bài ca dao là: "Tiểu Hắc muốn ăn, Tiểu Hắc muốn ngủ, Tiểu Hắc vui vẻ chạy đi chơi". Ăn tương ứng với bữa tối ngày hôm qua, ngủ tương ứng với con quái vật hát ru. Đối chiếu kiểu này, tiếp theo hẳn là chúng ta sẽ phải đi chơi trò chơi nào đó".
"Chúng ta phải ngồi đây chờ NPC dẫn đường đi?" Cuối cùng Từ Thanh cũng đã hoàn thành bữa sáng, lau miệng nói: "Bình thường trong tình huống này sẽ có một NPC dẫn đường".
Mọi người ngồi đợi trong chốc lát, nhưng một lúc lâu sau, trong phòng vẫn vắng lặng như cũ, NPC dẫn đường không xuất hiện.
"Ngay từ đầu phó bản này đã kì lạ rồi. Rõ ràng là ải tìm đường, tại sao lại không có NPC dẫn đường?" Vẻ mặt của Trâu Tinh Tinh rất xấu xí, dường như cô nàng sắp nổi đóa.
"Đừng đợi nữa, tìm xem có bản đồ hay không." Tần Sở Hà cắt ngang lời phàn nàn của cô, dùng ánh mắt ý bảo Trình Mạch đi theo, đứng dậy đi về phía cầu thang, "Mấy người chịu trách nhiệm ở tầng hai, hai chúng tôi xuống tầng một".
"Dựa vào cái gì mà hai người có thể tìm kiếm cả một tầng, bọn tao lại phải chen chúc ở một chỗ?" Ngụy Quốc Cường đứng bật dậy.
"Bởi vì hai người chúng tôi làm việc hiệu quả hơn một nhóm các người." Tần Sở Hà lạnh lùng liếc hắn một cái, Ngụy Quốc Cường lập tức câm miệng.
Trình Mạch đi theo Tần Sở Hà xuống phòng khách. Lúc vào trò chơi là buổi tối, anh lại là người mới, cũng không chú ý quan sát toàn cảnh phòng khách, lúc này mới có cơ hội tìm kiếm lại tầng này. Theo cách nói của Tần Sở Hà, đôi khi đạo cụ hoặc gợi ý cho ải tiếp theo sẽ được giấu ở một số nơi không dễ thấy. Phát hiện ra những thứ này hay không đều phụ thuộc vào kinh nghiệm, đó là lý do tại sao những tay lão làng như hắn rất được người nể trong phó bản.
Trình Mạch và Tần Sở Hà chia nhau tìm kiếm từ hai bên phòng khách đến trung tâm, không bỏ sót một chỗ có thể cất giấu bản đồ nào. Lửa trong lò đã tắt từ lâu, trong phòng hơi lạnh, Trình Mạch xoa xoa tay, đang muốn tìm thứ gì đó để đỡ rét thì một chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp trùm lên vai anh.
"Mặc vào đi, hơi lạnh." Tần Sở Hà đã đi tới đầu kia của phòng khách. Sau khi cởϊ áσ khoác, trên người hắn chỉ còn lại một chiếc áo nỉ đen, lộ ra chiếc cổ thon dài.
Trình Mạch quấn áo khoác, anh nhỏ hơn Tần Sở Hà một cỡ, được áo bao bọc lại trông nhỏ bé hơn hẳn. Áo khoác của Tần Sở Hà rất ấm, Trình Mạch thoải mái hít vào một hơi, thoang thoảng đâu đây một mùi hương mát dịu nhẹ nhàng. Không biết vì sao, Trình Mạch đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, giống như trước kia cũng đã có người từng làm như vậy.
Ngoài ý muốn là cả nhóm không tìm thấy gì.
"Tôi nói này, cái phòng này thực sự rất kỳ quái. Tôi đã tìm kiếm tất cả những nơi có thể giấu bản đồ, nhưng chẳng tìm thấy cái quái gì cả." Ngụy Quốc Cường nóng nảy.
Không có bản đồ, nghĩa là không thể tiến vào quá trình tiếp theo của phó bản này, những người còn lại cũng đang cau mày.
"Bản đồ có thể bị giấu trong một số bức tranh trang trí. Quả Quả và tôi đã lưu ý đến nó, nhưng cũng không phát hiện cái gì cả." Lưu Huệ nhẹ nhàng nói.
"Chúng tôi đã kiểm tra tất cả những thứ trong phòng này có thể biểu hiện bản đồ." Từ Thanh liệt kê từng cái một. "Đồ vật làm từ giấy, vải, cái gì có thể tìm thấy đều tìm hết rồi".
Nghe Từ Thanh kể ra từng vật, một ý nghĩ khủng khiếp đột nhiên trào dâng trong lòng Trình Mạch.
"Chẳng lẽ... tấm bản đồ này không được làm từ vật liệu thông thường, mà là một vật liệu... đặc biệt?"
"Ví dụ như?" Từ Thanh vẫn còn hơi hoang mang, nhưng có người đã đoán được suy nghĩ của Trình Mạch.
"Ví dụ như da của Thiến Thiến." Tây Tây lạnh lùng đáp.