Trò Chơi Độc Lập 30330

chương 38

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP (INDIE GAME )

NO.: CỜ TỶ PHÚ

CHƯƠNG : XA KHÔNG THỂ CHẠM

Wattpad: ssongrbb

"Cậu tỉnh rồi?"

Trình Mạch mở mắt ra, hương hoa đào trên chóp mũi cuối cùng cũng tiêu tán, hóa ra không biết từ khi nào anh đã nằm mơ. Tần Sở Hà đang cúi xuống nhìn anh, khoảng cách rất gần, con ngươi đen nhánh chiếu ra hình bóng Trình Mạch. Trình Mạch nhìn quanh, anh vẫn ở trong Viện bảo tàng Anh, không biết đã ngồi trên sàn tự lúc nào. Cá chép đỏ dựa vào tường dụi mắt buồn ngủ, vẻ mặt Cá chép xanh cũng hơi mơ hồ, Lừa béo làm ổ trên người cậu ngáy khò khè.

Tất cả mọi người đều mang bộ dáng như vừa tỉnh dậy sau giấc mộng, Trình Mạch chống tay lên sàn muốn đứng dậy, đúng lúc Tần Sở Hà kéo anh một cái, anh đỡ cái trán hơi mơ màng, hoang mang nói: "Tôi. ... Tôi vừa mơ một giấc mơ."

"Giấc mơ về Linh Lung." Tần Sở Hà không ngạc nhiên gật đầu, "Hẳn là mọi người ở đây đều mơ cùng một giấc mơ. Cô ấy không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng cách này kể lại những gì đã xảy ra khi đó."

"Vậy tiểu nhị đó có thực sự kết hôn với tiểu thư Vương gia ở kinh thành không?"

"Không, từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ phản bội Linh Lung." Một giọng nói phát ra từ phía sau – ánh mắt Lý Nhuận Kỳ sáng quắc nhìn chằm chằm vào Trình Mạch, lại dần lộ vẻ bi thương, "Thực ra, hắn chết trước Linh Lung."

"Cậu có biết vì sao dù khăn quàng vai này được làm từ vật liệu quý giá, nhưng lại không có cảm giác chấn động như mũ phượng gây ra không? Bởi vì thời điểm tiểu nhị kia làm chiếc khăn quàng vai này, hắn đang chết dần chết mòn vì bệnh tật."

"Chuyện tiểu thư Vương gia vừa gặp hắn đã thương không phải là giả, nhưng tiểu nhị không do dự chút nào đã từ chối ngay lập tức. Chưa tới tháng giêng hắn đã làm xong mũ phượng cho tiểu thư Lý gia, mà tiểu thư Lý gia cũng thực hiện lời hứa mua vật liệu làm khăn quàng vai cho tiểu nhị. Chỉ là... ngay cả chính hắn cũng không biết, một tháng trước hắn đã nhiễm sốt rét."

"Trong một tháng ủ bệnh, hắn đã làm gần xong khăn quàng vai, nhưng một ngày nọ, căn bệnh này đột nhiên phát tác." Lý Nhuận Kỳ cười khổ, "Ban đầu là cảm thấy ớn lạnh. Hắn nghĩ là do thời tiết lạnh hơn nên cũng không quan tâm lắm, sau đó mới bắt đầu phát sốt, uống thuốc đại phu kê cũng không có tác dụng, dần chóng mặt cả ngày, nôn hết thuốc vừa uống ra ngoài. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đến tai Lý tiểu thư, nàng vội vã đi tìm đại phu giỏi nhất kinh thành cho hắn, lúc chẩn đoán thì đã không còn cứu nổi."

"Sốt rét có thể lây lan, mà đường về nhà lại dài. Hắn không muốn người khác tự dưng vì hắn mà phải chịu xui xẻo. Biết rằng không có hy vọng về nhà, nguyện vọng duy nhất của hắn là làm khăn quàng vai thật tốt. Cho dù Linh Lung không thể gả cho mình, hắn cũng muốn làm một bộ áo cưới hoàn chỉnh cho cô gái duy nhất hắn yêu trong cuộc đời này."

"Hắn ngăn tất cả mọi người ở ngoài, mỗi ngày uống chút thuốc Đông y có còn hơn không, toàn bộ thời gian đều dành cho chiếc khăn quàng vai đó. Lần cuối cùng tiểu thư Lý gia đến thăm hắn, tuyết rơi dày đặc, cửa phòng đóng chặt, bên ngoài cửa đặt một cái hòm phủ đầy tuyết."

"Trong hộp gỗ, ngoại trừ khăn quàng vai còn có một phong thư gửi tiểu thư Lý gia. Thư nói, khi nhìn thấy hộp gỗ này, chắc là hắn đã chết từ lâu. Hắn cảm ơn tiểu thư Lý gia đã có lòng tốt, cuối cùng muốn nhờ nàng hai việc. Thứ nhất, mong nàng ấy sai người thiêu xác mình để tránh lây bệnh cho người khác. Điều thứ hai là hi vọng tiểu thư Lý gia có thể nhờ ai đó mang hộp đồ vật này trở lại thị trấn trước kia hắn sống, tìm một cô gái câm tên Linh Lung, nói hắn chết rồi, nàng hãy gả cho người khác."

"Tiểu thư Lý gia rưng rưng đốt thi thể hắn, sai người mang hòm đi đến trấn nhỏ. Nhưng đường sá xa xôi, dù ngựa có chạy nhanh, người đưa tin vẫn chậm một bước." Lý Nhuận Kỳ nghẹn ngào, "Ngày đến nhà Linh Lung, cũng tình cờ là đầu thất của nàng ấy."

"Cha mẹ già của Linh Lung đã tuyệt vọng từ lâu, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, họ gieo rắc tất cả lửa giận lên người tiểu nhị. Nếu hắn chưa từng cho Linh Lung hy vọng, con gái họ sẽ không phải đội mũ phượng đau khổ chờ đợi cả mùa đông giá rét, họ không cho người đưa tin mang theo hòm bước vào nửa bước."

"Người đưa tin thất bại trở về, Lý tiểu thư cẩn thận thu thập bức thư của tiểu nhị, lại thêm một kiện hỉ phục đỏ thẫm vào hòm, sau đó niêm phong trong nhà. Nàng nghĩ, nói không chừng nhiều năm sau sẽ có cơ hội hoàn thành tâm nguyện cho tiểu nhị. Ai biết được, cơ hội này kéo dài đến nhiều năm như vậy." Lý Nhuận Kỳ đứng dậy, mái tóc được chải kỹ lúc này đã rối tung, bộ tây trang thẳng thớm ban đầu cũng nhăn nheo, nhưng nụ cười thản nhiên lại bừng sáng trên khuôn mặt, "Gia đình chúng tôi lấy họ mẹ từ thời tổ tiên. Tiểu thư Lý gia là tổ tiên của tôi. Lúc dọn nhà tổ, hộp gỗ long não được tìm thấy trong một chiếc tủ đầy bụi, sau đó tôi tình cờ biết được câu chuyện này."

"Linh Lung đã chết, cha mẹ nàng ấy cũng không có tâm trạng đòi đồ. Tôi nhờ rất nhiều bạn bè ở trong nước, hỏi thăm mãi mới biết chiếc mũ phượng sau nhiều lần qua tay lại lưu lạc ở nước ngoài." Lý Nhuận Kỳ lắc đầu, "Tiểu nhị làm ra cái mũ phượng này, lúc đó không ai biết rằng nó làm từ đồ giả, chả trách lão Phillip coi nó là đồ thật, còn về vật liệu, Phillip cũng mắt nhắm mắt mở."

"Nhưng nó vẫn vô giá." Trình Mạch khẽ nói.

"Đúng vậy, đối với tiểu nhị, đối với Linh Lung, nó là trân bảo vô giá."

---

Hình bóng Lý Nhuận Kỳ biến mất bên ngoài cổng bảo tàng. Tới giờ này, tất cả các bộ sưu tập trong bảo tàng đã được an nghỉ, cuối cùng bọn họ cũng có thể đi đến địa điểm tiếp theo. Trình Mạch nhớ lại những bộ sưu tập trong các phòng triển lãm lớn của bảo tàng. Hầu hết chúng đến từ các quốc gia cách đây hàng nghìn dặm. Anh tự hỏi liệu linh hồn của những bộ sưu tập này có giống như Linh Lung, tưởng niệm về cố quốc, hoặc những người đã qua đời từ lâu.

Những năm tháng đầy sóng gió đã khiến những cổ vật quý giá ấy phải rời xa quê hương, không biết đến bao giờ mới được trở về trong vòng tay ôm ấp của đất mẹ.

Dường như Tần Sở Hà biết anh đang nghĩ gì, ấn nhẹ vào bờ vai anh, nói: "Lưu lạc ở nước ngoài đôi khi cũng không phải chuyện xấu. Nếu mũ phượng này không bị Phillip mua lại, nói không chừng nó đã không còn tồn tại."

"Nhưng vẫn hy vọng có ngày họ có thể trở về, nhỉ?" Trình Mạch ngẩng đầu nhìn Tần Sở Hà.

"Ừ." Tần Sở Hà cười nhẹ, dịu dàng xoa đầu anh.

...

"Này! Cậu làm gì đấy ... Đâm vào tôi rồi!" Cá chép xanh đen mặt gạt lưỡi hái dài của Cá chép đỏ sang một bên.

"Mau mau nhéo tôi, không phải tôi đang nằm mơ đúng không? Lúc anh bé đưa chúng ta phó bản có dịu dàng như vậy không?" Cá chép đỏ trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Tần Sở Hà và Trình Mạch cách đó không xa, cảm giác như đang nằm mơ.

"Cậu không nằm mơ, có lẽ là do anh ta không hứng thú với cậu, bà chằn." Cá chép xanh bĩu môi, không bỏ qua cơ hội chọc ngoáy cô.

"Thì sao, nhưng cho dù anh ấy không có hứng thú với tôi, tôi cũng sẽ không có hứng thú với cậu, nhãi ranh." Cá chép đỏ nhún vai, vênh váo hất tóc về phía Cá chép xanh rồi rời đi. Mái tóc đuôi ngựa dài chuẩn xác quất lên mặt Cá chép xanh.

"Má ... ai quan tâm đến cậu! Đúng là ... tự kỷ cũng vừa thôi, tưởng mình là cô gái xinh đẹp bất khả chiến bại trong vũ trụ sao?!"

Sau lưng truyền đến tiếng Cá chép xanh hét lên, Cá chép đỏ vui vẻ cong môi, giấu tươi cười nơi cá chép xanh không nhìn thấy.

Ngày nào cũng ồn ào như thế này ... Cũng tốt. Hơn là sau khi có người chết, mỗi người một phương.

---

Hệ thống nhắc nhở, vị trí thứ nhất trong danh sách sắp tiếp cận với mục tiêu triệu bảng, năm vị trí đứng đầu danh sách thời gian thực là:

[No.: Người chơi [Lộ Nhất Phàm] tài sản triệu bảng]

[No.: Đội [Cá chép đỏ và Cá chép xanh và Lừa] tài sản triệu bảng]

[No.: Người chơi [Không Động tập thần quy] tài sản triệu bảng]

[No.: Đội [Lý Minh và Lý Hoa] tài sản triệu bảng]

[No.: Người chơi [Trách em quá xinh đẹp] tài sản triệu bảng]

Căn cứ vào tiến độ của vị trí thứ nhất, phó bản No. sắp kết thúc, người chơi hãy nhanh tay tích lũy tài sản. Chúc các bạn chơi game vui vẻ.

Phó bản lần này của Trình Mạch và Tần Sở Hà ... sắp đến địa điểm cuối cùng.

Mưa liên miên không dứt ở Luân Đôn, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, bầu trời u ám, gió lạnh thấu xương phả vào mặt xen lẫn mưa phùn dày đặc, thổi lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt sông. Trong loại thời tiết dính dấp kèm theo gió lớn này, ô không mở được, trong chốc lát Trình Mạch và Tần Sở Hà đã bị thổi ướt sũng. Nhưng không ai trong số họ quan tâm đến chuyện vặt này, họ chỉ im lặng nhìn kiến trúc quen thuộc phía bên kia một lúc.

Tháp Luân Đôn - nơi cách điểm xuất phát ban đầu một cây cầu.

Cây cầu trước mặt họ là Cầu Tháp nổi tiếng. Không giống như những cây cầu truyền thống khác trên sông Thames, cây cầu tháp này được xây dựng theo kết cấu cần trục tháp, phân thành hai tầng cao thấp, mặt cầu được chia thành hai nửa từ giữa trở ra, vào một thời điểm cụ thể sẽ được nâng lên để cho phép tàu cao hơn mặt cầu đi qua.

Mặc dù hiện tại cây cầu đang được thông xe, nhưng họ vẫn chưa biết thời gian cụ thể khi nào Cầu tháp sẽ được đóng và mở. Nói cách khác, nếu họ vội vã băng qua cầu lúc này, rất có thể mặt cầu sẽ đột ngột được nâng lên ngay khi họ đến giữa cầu.

Còn mặt cầu trên thì sao? Ánh mắt Trình Mạch nhìn về phía mặt tầng thứ hai, khác với cầu bên dưới, muốn lên tầng này cần lên tháp trước.

Anh bước đến cầu thang ở dưới cùng của tòa tháp và thấy rằng lối vào đã bị khóa. Một dòng graffiti màu đen mờ nhạt trên tường đã thu hút sự chú ý của anh.

"Beware of Mistakes."

Cẩn thận với những sai lầm? Đây là nhắc nhở họ đừng mắc sai lầm?

"Có lẽ đây là một thông tin quan trọng. Trước cứ nhớ kỹ." Tần Sở Hà cũng nhìn thấy dòng chữ nhỏ này, đột nhiên hắn như phát hiện ra điều gì đó khác thường, ra dấu im lặng với Trình Mạch, lặng lẽ vòng sang bên kia tháp.

Vài giây sau, một tiếng hét xa lạ truyền đến từ phía sau tòa tháp, dường như gã bị Tần Sở Hà dọa sợ không nhẹ. Một người đàn ông nhếch nhác bị quăng ngã ra, không biết đã trốn ở đó bao lâu để nghe trộm.

Người đàn ông trung niên xấu xí lúng ta lúng đứng dậy khỏi mặt đất, đẩy cặp kính dày cộm trên sống mũi, nở một nụ cười vô hại lấy lòng:

"A... À thì, xin chào, tôi là Không Động tập thần quy."

Truyện Chữ Hay