Sáng.
Lúc sáng My mới tỉnh táo trở lại, lúc này Tú Anh mới hỏi.
- Này! Tối hôm qua bồ bị gì vậy?_ Tú Anh chống hông hỏi.
- Bộ vợ ghen à._ My lại đùa đã thế nàng kia cũng đùa theo.
- Hay nhỉ sao không ghen thấy chồng mình nằm mơ gọi gì kỳ quái không ghen mới lạ._ Tú Anh cười nói giọng hờn dỗi.
- Hehe! Thôi chồng thương mà, chồng có mình vợ thôi nếu chồng nói dối đầu gối chồng bằng nhau =)) _ My lấy ngón tay chỉ thiên
- Thật không đấy?_ Tú Anh nghi ngờ liếc cô.
- Thiệt Thiệt Thiệt._ My gật đầu lia lịa.
- Tạm tin chồng._ Tú Anh chu mỏ chỉ vào My
- Hehe! Thương vợ nhất moa._ My hôn cái vào má Tú Anh T_T
Khánh nãy tính qua phòng Tú Anh gọi Tú Anh xuống nói chuyện công việc thì thấy chuyện cô nàng đương nhiên là anh đã hiểu lầm, anh gõ cửa Tú Anh ra mở thấy anh
- Tìm em sớm có việc gì không?_ Tú Anh hỏi anh
- Em xuống lầu gặp anh nói chút chuyện . .. cả cô ta luôn._ Nói xong anh lạnh lùng đút tay vào túi quần rồi đi thẳng xuống lầu, My và Tú Anh ngẩn ngơ không biết chuyện gì xảy ra.
Xuống nhà Tú Anh và My thấy Khánh đang ngồi trên ghế salong, chân trái gác lên đùi phải bộ dạng của vương giả phát ra khí lạnh khiến người khác phải sợ nhưng có lẽ chỉ có em gái anh sợ thôi còn cô nương kia chẳng có biểu cảm gì mà sợ cả.(Chính bởi bộ dạng không sợ trời không sợ đất của My nhà ta nên sau này mới có phim hài để coi đấy, e hèm trở lại đề tài chính)
- Ngồi đi._ Khánh buông câu lạnh lùng làm người khác phải sợ, My lúc này như nhỏ ngáo không biết gì luôn, Tú Anh thì e dè sợ sệt ngồi xuống Tú Anh tính mở miệng để nói thì My đã thay mặt cô nói trước.
- À! Tôi xin lỗi, anh đừng hiểu lầm với đừng giận Tú Anh nha, thật sự mối qua hệ của tôi và Tú Anh cũng bị người khác hiểu lầm nhiều rồi nếu anh là người yêu Tú Anh thì mong nanh đừng hiểu lầm mà hãy hiểu cho bồ ấy._ My đứng dậy nói hơi một, Tú Anh ngây người, mồng chữ O mắt chữ A ngạc nhiên còn Khánh thì chỉ nhếch mép rồi thôi.
Thấy biểu hiện của Khánh không nói gì My tưởng Khánh còn giận Tú Anh nên nói tiếp.
- Dù tôi không rành về cái gì gọi là tình yêu cho lắm nhưng tôi nghe người ta nói "Yêu là phải tin tưởng nhau" tôi nghĩ anh nên hiểu và bỏ qua lỗi này cho Tú Anh thật sự tôi với bồ ấy chỉ là bạn bè thân rất thân thôi chứ chúng tôi không có vượt qua cái giời hạn gì hơn nữa đâu_ My nói luôn tuồng Tú Anh mặt lúc này tối sầm xuống xấu hổ để My nói hơi một này cũng là do cô, cô không nói cho My biết sớm là Khánh là anh cô để giờ My hiểu lầm.
Trái với bộ dạng của Tú Anh, Khánh chỉ hé môi tí rồi thôi lúc này anh cũng lên tiếng.
- Vậy à!_ Đó là câu trả lời của anh sau hồi nghe lý luận của Diễm My nhà ta.
- Ừm! Thế anh đừng giận Tú Anh nhé, tôi không muốn vì tôi mà tình cảm của người bất quà._ My vẫn lên tiếng thản nhiên không biết chuyện gì.
- My à đừng nói nữa, càng rối thêm thôi._ Tú Anh giờ mới đứng dậy kéo My ngồi xuống.
- Sao rối? Mình thấy êm xuôi rối mà._ My nhún vai vô tư, Tú Anh khẽ nhìn qua Khánh mặt Khánh lạnh lùng như cục nước đá
- Bồ có biết anh ta là gì của mình không?_ Tú Anh sờ lên tiếng như hơi muộn.
- Thì là người yêu._ My ngây ngô trả lời, Tú Anh ngồi xuống ghế sa long một cái bịch còn Khánh vẫn như thế lạnh lùng, môi hơi cong lên giống như chim én lượn quan mặt hồ lần rồi không quay lại.
- Trời ạ! Anh ấy là anh hai mình, anh ruột mình ấy._ Tú Anh giờ này mới nói đúng là dở khóc dở cười với cô bạn thân của mình
- Chết! Tú Anh cái này bồ nói hơi sớm ấy._ My cắn nhẹ môi, cô khóc không ra nước mắt chuyện quá xấu hổ phải chi gần đó có cái hố cho cô trốn. Cô lúc này khẽ nhìn qua Khánh thấy Khánh mặt lạnh như băng, cô hít hơi thật sâu rồi . . .
- Cho em xin lỗi._ My cuối đầu xuống nói lời xin lỗi nhưng những hành động với lời nói nãy giờ của My không làm cho anh nở nụ cười nào cả.
- Tú Anh! em biết nên làm sao rồi chứ._ Khánh giọng lạnh lùng nói chuyện với Tú Anh, dù anh rất thương em gái mình nhưng anh quản giáo cực kỳ nghiêm khắc
- Hai! Em xin lỗi mong anh tha cho My bạn em, bồ ấy và em chỉ là bạn bè thôi không có chuyện gì đâu với lại bồ ấy chỉ gặp anh lần đầu nên không biết nguyên tắc_ Tôi cho Tú anh giờ dẹp loạn dùm My, My nãy giờ bị câu của Tú Anh âm lượng và năng lượng cùng lúc bay đi hết luôn nhưng cô vẫn chưa để im vậy đâu.
- Tôi nghĩ mình có lỗi nhưng giờ tôi nghĩa anh mới là người có lỗi, tôi thấy chuyện chỉ nhiêu đó thôi làm gì phải chịu trách nhiệm chứ, anh làm anh kiểu gì mà khắc khe với em gái mình quá vậy chẳng bằng góc nào của anh tôi._ My nói làm Tú Anh không kịp bịt miệng cô lại.
- My đừng nói nữa._ Tú Anh nhắc nhở My.
- Tú Anh bồ ngồi xuống để mọi chuyện ình._ My giờ không biết nên gọi là anh hùng hay là lo chuyện bao đồng nhỉ!!!
Quay lại Khánh, lúc này anh đứng dậy với dáng người cao m trở lên của anh che hết ánh sáng mặt trời của My và My khi đứng so với anh thì chỉ là tới ngang ngực anh thôi nhưng khí thế anh hùng vẫn chưa gục ngã trong cô, cô nhìn anh bằng đôi mắt hình viên đạn như muốn giết chết anh còn anh thì ngược lại đôi mắt trong veo không có cái gì được gọi là cảm xúc cả.
- Em biết tôi gét nhất là loại con gái nào hay không?_ Khánh lúc này mới lên tiếng giọng lạnh như nước đá
- Hả???_ My không hiểu câu nằm ngoài chủ đề của anh.
- Là những người con gái lanh chanh hay lo chuyện bao đồng như . . ._ Khánh nói rồi ngừng lại chỉ vào My, My ngây người
- Như . . ._ My quay ra đằng sau không có ai thì cô cũng đã hiểu cơn giận bắt đầu tìm đến với cô.
- Anh nói tôi . . . anh nghĩ mình hoàng hảo lắm sau, anh . . . cũng chính là thứ đàn ông con trai tôi gét nhất lạnh lùng ra vẻ ta đây tự kêu tự đại bộ anh nghĩ trên đời này có mình anh giỏi lắm sao, hay lắm sao, đẹp lắm sao chứ, trước khi nói người ta thì hãy soi gương coi lại mình trước đi nhé._ My buông câu hơi một.
- Nghe em nói vậy làm tôi hứng thú muốn biết người anh yêu quý của em như thế nào mà dạy một đứa con gái ngỗ ngịch như em, tôi thật sự rất tò mò về anh của em._ Khánh khi nghe những lời đó không tức giận ngược lại vẫn điềm tĩnh thản niên nói rõ từng chữ cho My nghe.
My sau khi nghe xoong mấy câu đó như bị thêm dầu vào lửa, lửa giận trong người cô cháy to hơn đôi mắt cô bây giờ từ hình viên đạn chuyển sang rực lửa.
- Anh muốn gặp anh tôi sao? Tôi sợ anh khi gặp rồi sẽ thất vọng đấy bởi nếu so sánh anh với anh ấy thì anh chẳng bằng phần nào của anh tôi cả._ My rất tự hào về anh mình.
- Tú Anh! Anh của em ấy tên gì vậy?._ Bị những lời nói của Diễm My kích thích tính tò mò của anh
- Là . . . là anh Minh Quân._ Tú Anh ngập ngừng nói đôi môi của Khánh cong lên, anh lấy điện thoại trong túi ra nhấn dãy số dài và điện.
- Thiên Khánh có chuyện gì mà điện thoại tớ vào sáng sớm vậy?_ Giọng ngáy ngủ của Tuấn Nam trong điện thoại.
- Phiền cậu điện thoại cho người kia tới pub riêng dùm tớ . . . tớ có chuyện muốn nói, phút nữa tớ sẽ có mặt tại đó._ Khánh mặc dù nói chuyện điện thoại nhưng mắt luôn nhìn tia giá lạnh về My rồi anh cúp máy.
Nghe nói "tới pub" cổ họng của Tú Anh khô lại hôp hấp trở nên khó khăn hơn, cô có cảm giác bất an cho My. Chẳng phải chỉ có người họ trong tứ đại tài phiệt mới tới pub riêng thôi sao, từ đó tới giờ chưa có ai dám tới pub riêng của họ trừ người đó ra nhưng khi họ tập hơp là vui chơi, là bàn công việc, là cùng nhau hợp lại xử tội một ai đó và chắc chắn trong tình huống này và đã bị loại chỉ còn tình huống thứ thôi đó xửa tộ ai đó người đó không ai khác là My. Tú Anh giờ phút này rất muốn nói chuyện nhưng cổ họng đã bị một cái gì đó làm nghẹt lại nên nói không được còn Khánh thì mặt vẫn chẳng có biểu hiện nào của cảm xúc cả rồi bắt ngờ anh nắm lấy tay My
- Đi theo tôi._ Và anh lôi xệch My đi Tú Anh giờ khắc này chẳng nói gì được nên
(chịu khó nhé mấy chap đầu mình còn trẻ trâu nên lời thoại hơi nhiều)