Trans: Yui (bạn ý làm có 2 chap thôi rồi nghỉ)
Beta: Cam
—---------------------------
Tôi nhịn hết sức để kìm nén bản thân khỏi nhếch mép cười. Thực ra, đó chính là nỗ lực thể hiện sự quan tâm với người đang tỏ vẻ bất lịch sử đang đứng trước mặt tôi.
“Anh hỏi tôi sẽ làm gì với những nô lệ bỏ trốn sao? Tại sao tôi phải nói cho anh biết cơ chứ”
“… Ồ? Tôi thì nghĩ cô đã sẵn sàng để chết rồi đấy. Cô đừng nghĩ rằng tôi sẽ dễ dãi với cô chỉ vì cô là phụ nữ. Nhìn nhát chém trên cổ ông ta ngọt lịm thế nào thì tôi đã biết là cô không phải thứ tầm thường rồi.”
Tôi vào thế với con dao găm của mình, còn anh ta thì siết chặt nắm tay lại. Anh ta có vẻ là một quyền sĩ với phong cách chiến đấu bằng nắm đấm. Tôi vẫn còn một con dao găm mới ở thắt lưng. Nó đã được cầm theo như một lớp trang bị phòng hờ thôi…
“ C-chờ đã, Rena à!”
Bỏ qua Yuu-kun đang quấy rầy tôi, người đàn ông và tôi thận trọng thăm dò nhau. Chúng tôi đang ở trong một con hẻm thiếu ánh sáng, không gian thì hạn hẹp. Cả hai chúng tôi đều cảnh giác vì chúng tôi không biết phong cách chiến đấu và khả năng của nhau.
“Nếu cô không tấn công thì tôi sẽ bắt đầu .”
“Dừng lại đi, thằng ngốc này!!”
“Huh? Cha? Tại sao cha lại ở đây?!"
Ồ? Một ông già xa lạ đánh người đàng ông một cái.
“…Tôi không ngại nếu anh tấn công tôi luôn đâu .”
“… Cô có thể vui lòng bỏ vũ khí xuống được không? Tôi muốn nói chuyện với cô, vậy nên trước mắt, chúng ta hãy rời chỗ này đi.”
Hửm? Sự phát triển này đang diễn ra theo đúng mục đích ban đầu của tôi và đỡ rắc rối hơn… Vậy tôi sẽ hoãn cuộc chiến này vậy…
“…Chậc, tiếc quá, nhưng tôi sẽ thuận theo ý ông.”
“Hmm, tuổi trẻ thời nay bốc đồng quá! Này, cậu đang đứng và cô gái đang ngồi đằng kia, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây thôi!”
"Hả! À, v-vâng!”
“…Hiểu rồi.”
Chà, bỏ Yuu sang một bên, sẽ không khôn ngoan nếu để những cô gái mà tôi vừa cứu tham gia vào cuộc chiến nhỉ? Tạm thời, tôi sẽ lùi lại và di chuyển để có thể đạt được mục tiêu ban đầu của mình.
"Hả! Bố?! Bố định giúp cô gái này à?!”
“…Nếu vậy thì sao?”
"Nhưng…!"
"Ta biết. Nhưng con cũng biết rằng chúng ta không có lựa chọn nào khác, phải không?
“Vậy… Được ạ, con hiểu rồi.”
Có vẻ như họ có chút mâu thuẫn nhỉ? Tôi có thứ gì họ cần không? Có phải vì chúng tôi đã thể hiện sát khí của mình trước đó không?
“Dù sao thì đội tuần tra sẽ đến đây nếu chúng ta ở lại đây lâu hơn. Theo ta."
"Quả thật. Đi thôi, Yuu.”
“Đ-được!”
Tạm thời thì họ có vẻ như sẽ dẫn đường cho chúng tôi nên tôi quyết định thuận theo họ.
“Gọi tôi là Sage Ron. Đây là con trai tôi, Ronove.”
"… Rất vui được gặp cô."
Đó là một lời giới thiệu đơn giản, nhưng người đàn ông cao to đó – Ronove lại có vẻ khó tính. Tôi quyết định để anh ta yên và nhanh chóng bước tiếp.
Sau khi chúng tôi rời khỏi con hẻm đó, ông già (Sage Ron) dẫn chúng tôi sang một con hẻm khác bên kia đường và đi vào cửa sau của một tòa nhà ở giữa. Ông ta phớt lờ người nhân viên bên trong cửa hàng và đi xuống cầu thang ở một căn phòng khác tới một lối đi ngầm. Chúng tôi đi dọc theo lối đi một lúc rồi ra ngoài thành phố.
"… Thì ra đó là lối đi bí mật.”--Rena
“…Chúng ta sẽ dùng thuyền.”
Ở gần lối đi bí mật có neo đậu một con thuyền, chúng tôi từng người bước lên nó.
“Chúng ta sẽ chèo ra biển.”
"Hả? Vậy có cũng được sao…?”
Yuu-kun sợ hãy nhìn xung quanh nên tôi huých ta cậu ta một cái và nghe tiếng bụng của một trong hai cô bé reo lên; nghe khá đáng yêu đấy. Dù gì thì các em ấy mới thoát khỏi một tình huống éo le mà.
"Em có đói không? Em có muốn ăn không?”
"Em có thể ư?!"
Tôi lấy thức ăn mà tôi đã mua từ nhiệm vụ thu thập thông tin của ngày hôm qua từ kho trữ đồ của mình, và đưa nó cho Nia
“N-nia! Chị xin lỗi!"
Mea cố gắng từ chối đồ ăn tôi mời nhưng em ấy không thể giấu được cơn đói. Tôi có thể nghe thấy tiếng bụng em ấy gầm gừ, y hệt Nia luôn.
“Không sao đâu. Đây, em hãy ăn cái này đi, Mea.”
Tôi mỉm cười đưa đồ ăn cho họ. Em ấy trả lời: “ Em thật sự xin lỗi vì đã làm phiền chị! Cảm ơn chị rất nhiều!" Nói rồi em ấy cúi đầu cảm ơn, mới bắt đầu đầu ăn.
Nhiêu đó cũng không có gì nhiều. Lúc tôi mua chúng, Yuu phàn nàn: ‘Tôi sẽ không thu thập thông tin tại một quầy hàng ăn, thế nên tôi mới ráng đi thêm quán bar. Song sau đó cậu ta định nói lảm nhảm về việc ở quầy ăn chỉ là nháp, hoặc phải đi thêm…, nên tôi mới thúc đầu gối vào bụng cậu ta. Ừ thì hơi khó để miêu tả nhưng tôi đoán là nó ổn. Ít ra thì cậu ta sẽ không bị trúng thực nhờ nó.
(Cam: chắc là nôn hết đồ ăn nên k trúng thực :)))
“… Cô tốt bụng đến bất ngờ đấy.”
"Chứ ông nghĩ tôi là người thế nào hả?"
Ronove tỏ vẻ ngạc nhiên như thể tôi vừa làm điều gì đó khác thường vậy.
"… Không có gì."
“Ha ha ha, thằng con ta bị thiểu năng đấy, nên cô nó đi.”
"Bố à."
“Sao, bộ ông già mày nói gì sai à?”
Hmm, mối quan hệ cha con của họ có vẻ rất thân thiết… Mặc dù thật đáng tiếc khi chúng tôi đã ngưng cuộc chiến mới nãy, tuy nhiên, tôi phải kiềm chế bản thân thôi.
“Chậc, sao cũng được.”
“Ha ha ha, cô đừng để ý nó.”
Sau nhiều chủ đề bàn tán khác nhau, con thuyền đã ra biển. Và khi chúng tôi chèo xa hơn thì đập vào mắt tôi là chiếc ta vĩ đại núp phía sau rạn san hô.
“Đến nơi rồi.”
“Chiếc thuyền đó sao?”
"Nó đấy. Đó là nơi ẩn náu của mặt trận giải phóng Krebskulm của chúng tôi.”
Trúng phốc! Y như những gì tôi nghi ngờ luôn. Tôi thật mừng khi họ đã thành lập mặt trận giải phóng mà. Với thứ này, kế hoạch tôi sẽ còn tiến triển xa hơn nữa.