Trans: Cam
-------------------------------------------------
???: “Này, cậu đang làm gì thế?”
Một cậu bé đã bắt chuyện với tôi trong khi tôi đang ngồi xem đàn kiến ở công viên.
Reina: “Tớ đang xem mấy chú kiến nha.”
Ryuuta: “Hmm, thế tên cậu là gì? Tớ tên Ryuuta nha!”
Reina: “Còn tớ tên là Ichijo Rena, rất vui khi gặp cậu?”
Do cậu ta hỏi tôi, nên tôi đã giới thiệu tên mình vì mẹ bảo mấy thứ đó rất quan trọng… cơ mà cha tôi thì chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái mỗi lần tôi chào ông ấy…
Ryuuta: “... Nè, tớ sẽ cho cậu xem một chuyện thú vị lắm.”
Nói xong cậu bé - Ryuuta - kun chạy đi và quay lại với chiếc ống nước kéo dài tới vò nước bên kia.
Reina: “Cậu có được phép dùng nó mà không có quyền không đó?”
Ryuuta: “Ổn mà! Quan trọng hơn là… nhìn đi…”
Ryuuta cấm óng nước vào lối vào tổ kiến và bắt đầu đổ nước vào.
Ryuuta: “Thấy chưa! Nó vui lắm, phải không? Nhìn lũ kiến đang chết ngộp và cố gắng trốn khỏi tỏ nè!?!”
Reina: “Heee~”
Ryuuta: “Cậu thấy đổ nước vào có vui không nè? Nó thú vị hơn ngồi nhìn đúng không!”
Ra là vậy ~, thì ra đây là 『chơi』 sao? Thứ cậu ấy chỉ mình hay quá.
Reina: “Ê, tớ thử được không?”
Ryuuta: “Đương nhiên rồi! Đây nè!”
Ryuuta đưa tôi cái ống nước với nụ cười trên môi. Mẹ tôi dặn, rằng nếu ai đó đang làm những việc hào phóng cho tôi vào lần gặp mặt đầu tiên, thì người đó sẽ là một đứa trẻ tốt hoặc một người lớn nguy hiểm, nhưng Ryuuta - kum đâu phải người lớn đâu, nên tôi nghĩ cậu ấy là một đứa trẻ ngoan.
Reina: “Cảm ơn cậu, vậy tớ thử nó luôn nha?”
Ryuuta: “Ừm, có điều là nếu chúng ta không chú ý thì tổ kiến sẽ không – – –
GAFAA!?!”
Bởi vì tôi không thấy cái tổ kiến nào quanh đây nữa nên tôi chỉ còn cách nhét ống nước vào miệng Ryuuta - kun và thực hiện 『Trò Chơi Phun Nước』.
Reina: “Thật nè~ vậy ra còn có bọt bong bóng bay phun ra nữa kìa?”
Ryuuta: “-- – – Cái quái?! – – – – ?!?”
Ryuuta ngưng cử động sau vài phút『Chơi』trò mà cậu ấy chỉ. Chuyện gì xảy ra thế, bộ cậu ấy cũng chết như mất chú kiến sao?
???: “...Reina? Con làm gì đó?”
Reina: “Ah, mẹ!”
Đã đến giờ rồi! Mẹ đã tới để đón mình rồi!
Reina: “Mẹ, nhìn nè! Cậu bé tên Ryuuta-kun này vừa chỉ con trò 『Phun Nước』đó, mẹ thấy không!?”
Mẹ: “Con…!? Mẹ phải gọi cấp cứu đến ngay!!”
Reina; “? Sao thế mẹ?”
Sau khi tôi thấy mẹ vội vàng gọi cho ai đó, một chiếc xe cấp cứu chạy tới với một âm thanh ầm ĩ và bế Ryuuta - kun đi.
Reina: “Cậu đi về nhà rồi hả? Bái bai nhé, Ryuuta - kun.”
Mẹ Ryuuta: “......”
Chào hỏi rất quan trọng, nhưng mẹ của Ryuuta-kun chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không trả lời……cha cũng như vậy, tại sao thế? Tại sao mẹ phải xin lỗi mẹ của Ryuuta-kun? Tôi tự hỏi liệu có chuyện gì đã xảy ra không…………?
Mẹ: “Chúng tôi sẽ đền bù sau… Tôi rất xin lỗi về sự việc ngày hôm nay, đó là do sự sơ suất của tôi.”
Sau khi xe cứu thương rời đi thì mẹ tôi cứ nói mấy lời khó hiểu.
Mẹ: “…Mình về nhà nhé?”
Reina: “Dạaa! Mẹ, mẹ! Ngày hôm nay đó!”
Tôi kể lại những gì tôi làm hôm nay một cách cặn kẽ với mẹ bằng những câu từ mà mẹ có thể dễ dàng nắm bắt, và rồi mẹ hỏi về Ryuuta-kun trên đường về.
Mẹ: “…Reina có biết chú kiến và Ryuuta-kun nghĩ gì khi bị tạt nước không?”
Reina: “?Nhưng con có phải chú kiến hay Ryuuta - kun đâu?”
Không biết mẹ mình muốn nghe câu trả lời là gì nhỉ? Mình là Reina cơ mà? Bộ đó không phải cái tên mà mẹ đã đặt cho mình sao?
Mẹ: “…Vậy, nếu họ làm điều tương tự với Reina thì sao?”
Reina: “Nhưng con có muốn như thế đâu?”
Mẹ: “Chứ sao nữa? Vậy thì tại sao con lại làm điều đó?”
Reina: “Mẹ có biết Ryuuta - kun khen trò chơi đó không? Con cũng thích 『Trò Chơi Phun Nước』đó nữa.”
Mẹ: “………Mẹ hiểu rồi.”
Bà ấy vừa nói vừa cười như thể bà đang gặp rắc rối vậy.
Mẹ: “Reina có thương mẹ không?”
Reina: “Thương lắm, thương nhất luôn!”
Mẹ: “Vậy con chịu nghe yêu cầu của mẹ không?”
Reina: “Dạ!”
Mẹ: “Vậy con hứa với mẹ là không chơi trò phun nước với người ta nhé?”
Reina: “?Vâng ạ?"
Tại sao sao mẹ lại cấm nó vậy? Tôi thấy nó thú vị mà, với lại, tôi cũng đâu muốn chơi nó thường xuyên đâu …?
Mẹ: “Vậy con hứa nhé?”
Reina: “Dạ! Con hứa!"
Mẹ: “Cảm ơn con, mẹ yêu con lắm, Reina à.”
Reina: “Con cũng yêu mẹ!”
Nói rồi chúng tôi nắm tay nhau và đi về nhà.
▼▼▼▼▼▼▼
Reina: “…!…là mơ à?”
Đó là một giấc mơ rất hoài niệm về tuổi thơ của tôi… đó là ký ức của tôi với mẹ vào lúc trước, vào lúc tôi còn là học sinh tiểu học.
Reina: “Đã lâu rồi con chưa gặp mẹ”
Bây giờ, tôi cần phải rửa sạch vết nước mắt trên má và chuẩn bị đến trường.
Reina: “Mẹ ơi, con đi đây.”
Tôi chào ảnh mẹ rồi bước ra khỏi tấm niệm.
Hôm nay sẽ là một ngày tốt lành đây.
-------------------------------------------
Đến đây là hết chương phụ 3. Cảm ơn vì đã đọc và chúc các bạn một ngày vui vẻ.