Diễn đàn chính thức của Mạng Văn học Duyệt Tư - Kênh nữ - Khu vực bình luận đam mỹ.
[Trò chuyện] Có ai đang theo dõi buổi họp báo phim "Lời Nói Dối" của Thập Nhị gia không?
CV: Địa chỉ phát sóng trực tiếp chính thức [nhấp vào liên kết này], bắt đầu lúc 2h.
1L: Ahhhhhhhhh ai đóng vai Bồi Bồi của tôi vậy?
2L: Đợi bắt đầu~
3L: Thảo luận lý trí, Bồi Mạnh có thể hồi sinh sau khi phim ra mắt không?
4L: Bồi Lâm cười không nói gì~
5L: Trả lời 1L: Nghe nói là Cố Gia Nhiên.
6L: Trả lời 5L: Đouma?! Tôi muốn uống sữa từ Bồi Bồi này!
7L: Trả lời 4L: Khuyên bạn nên xem LOF để tỉnh táo.
8L: Ai đóng vai Lâm Song Việt? Tốt nhất là có thể có cảm giác CP với Cố Gia Nhiên. Dù sao thì Bồi Bồi cũng rất gay khi nhớ lại Lâm Song Việt.
9L: Trả lời 8L: Chỉ có Lam Hải Ôn Ngôn mới làm được.
10L: Trả lời 9L: Hahahahahahaha, Mạnh Thanh không có chuyện gì đâu, Ôn tổng rót vốn vào đoàn nhất định sẽ cho bản thân nhiều đất diễn.
11L: Trời ơi, cầu xin biên kịch thay đổi cho phù hợp. Đạo diễn kia là ai vậy?
12L: Biên kịch chính là Diệp Đại, Diệp Đại sẽ tham dự buổi họp báo ngày hôm nay.
.....
Triệu Nhất Gia đến thành phố B vào đêm trước buổi họp báo. Diệp Loan đặc biệt sắp xếp để đoàn tiếp tân đợi cậu ở phòng khách sạn mà anh đã đặt cho Triệu Nhất Gia. Sau khi Triệu Nhất Gia đến, cậu gõ cửa và nhìn thấy một khuôn mặt với nụ cười quá mức ôn nhu khi mở cửa.
Triệu Nhất Gia giả vờ thở dài: "Em tưởng anh ít nhất cũng sẽ xuống lầu đón em."
Diệp Loan lập tức ôm lấy cậu: "Bởi vì anh sẽ không kiêng nể gì muốn ôm em."
Hai người cùng nhau ăn tối ở khách sạn, sau đó trò chuyện, xem TV đến khoảng 11 giờ tối, Triệu Nhất Gia thấy Diệp Loan vẫn chưa rời đi, liền do dự hỏi: "Tối nay ngủ ở đâu?"
Diệp Loan vẻ mặt mơ hồ: "Hả? Cứ ngủ ở đây đi."
Triệu Nhất Gia mặt đỏ bừng, đột nhiên lắp bắp: "Cái này, cái này không thích hợp..... em, chúng ta....."
Tiểu biệt thắng tân hôn. Hơn nửa tháng Triệu Nhất Gia mới gặp lại Diệp Loan, thật sự chỉ muốn ở bên cạnh anh mãi mãi. Tuy nhiên, cả hai mới chỉ xác nhận mối quan hệ cách đây không lâu. Nếu ngủ cùng nhau vào ban đêm sẽ rất dễ lau súng cướp cò, thứ hai là có vẻ quá tùy tiện rồi đi?
Triệu Nhất Gia rối rắm hồi lâu, cuối cùng khẽ cắn môi: "Em, đêm nay em phải viết bản thảo."
Diệp Loan cuối cùng không nhịn được, cười lớn. Triệu Nhất Gia nhìn thấy anh như vậy có chút bối rối, lại nhìn thấy sắc mặt Diệp Loan đột nhiên đi tới, nhìn vào mắt cậu thấp giọng nói: "Tiểu công tử, em đang nghĩ gì vậy?"
Diệp Loan hiếm khi nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy: Ba phần ôn nhu, bảy phần dục niệm. Chúng như ngọn lửa, đốt cháy bầu không khí trong phòng.
Triệu Nhất Gia tim đập rất nhanh, cậu hơi nghiêng nghiêng đầu, không dám nhìn Diệp Loan. Diệp Loan ánh mắt tối sầm, không khỏi cúi đầu hôn Triệu Nhất Gia: "Sáng mai anh đến hiện trường làm thủ tục, buổi trưa cùng đạo diễn dùng cơm, em có muốn tới không?"
Triệu Nhất Gia vội vàng lắc đầu: "Không, các anh đang nói chuyện làm ăn, em buổi sáng sẽ ngủ một giấc thật ngon, buổi chiều trực tiếp đến hiện trường."
Diệp Loan gật đầu, tựa như đang nghĩ tới điều gì, nghiêm túc nói: "Triệu Triệu, em yên tâm, anh là người rất truyền thống, sẽ đi theo tiến độ của tình yêu bình thường."
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Triệu Nhất Gia, Diệp Loan nghiêm túc giải thích: "Tiến độ bình thường của tình yêu là nắm tay, ôm hôn, chúng ta đều đã làm xong rồi. Tiến độ hiện tại là....."
Triệu Nhất Gia dứt khoát đẩy Diệp Loan ra khỏi cửa, vẫy tay bye bye nói lời tạm biệt, chỉ để lại ngoài cửa tiếng cười đến phát rồ của Diệp Loan cùng nhịp tim đỏ bừng của chính mình.
Khi tiếng cười vừa dứt, Triệu Nhất Gia nghe thấy hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Triệu Nhất Gia nhìn chằm chằm vào cửa, tự hỏi mình có nghe nhầm không. Một lúc sau, Diệp Loan lại gõ thêm hai lần nữa. Triệu Nhất Gia trở nên vui tươi và bắt chước anh bằng cách gõ cửa. Bên kia dường như dừng lại một chút, sau đó lại có ba tiếng gõ "cốc, cốc, cốc" nữa.
Triệu Nhất Gia nhìn chằm chằm vào cánh cửa và cười khúc khích.
Đó là một tiếng gõ cửa vô nghĩa và một lời tán tỉnh không thành lời. Đây có lẽ là vẻ đẹp của tình yêu: Chỉ cần ở bên nhau, ngay cả những điều nhàm chán cũng có thể khiến người ta hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Triệu Nhất Gia ngủ đến 10h sáng, trong thời gian đó cậu nhận được bữa sáng do Diệp Loan yêu cầu. Sau khi đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, cậu nhàn nhã ăn xong bữa ăn rồi đến buổi họp báo để tường thuật trực tiếp cho ba người còn lại trong nhóm không thể tham dự.
Triệu Nhất Gia: [Ảnh]
Thiên Cải: Ôi ôi ôi ôi nữ thần của tôi, nhớ xin chữ ký cho tôi nhé!
Triệu Nhất Gia: [Ảnh]Hồ Ly Mê Ngủ: Tại sao Từ Hiểu Hải lại giảm cân nhiều như vậy? Tôi vẫn còn ấn tượng với cậu ta khi diễn bộ "Hải Thượng Hoa", thời mà meme "Chìm xuống rồi" nổi tiếng.
Triệu Nhất Gia: [Ảnh]
Hồ Ly Mê Ngủ: Wow, màn hình lớn đỉnh vậy!
Tần Hải: Tôi nhìn nhầm hả? Tại sao ở hiện trường vẫn còn có fans của Thập Nhị Gia?
Triệu Nhất Gia: Đúng rồi đó, ban tổ chức có mời fans nguyên tác "Lời Nói Dối".
Thiên Cải: Kéo độ hảo cảm, bây giờ mấy tác phẩm điện ảnh được IP cải biên toàn làm như vậy.
Triệu Nhất Gia: [Ảnh]
Thiên Cải: Hahahahaha Thập Nhị Gia của chúng ta hôm nay ăn diện chín chắn vậy!
Thiên Cải: Giống như bán bảo hiểm ha ha ha!
Tần Hải: Chắn màn hình quá. Mời anh tránh ra một chút, Thập Nhị Gia @Diệp Loan.
Hồ Ly Mê Ngủ: Hahahahahahaha.
Triệu Nhất Gia: [Ảnh]
Thiên Cải: MC này trông quen quen.
Hồ Ly Mê Ngủ: Đó có phải là MC kênh 9 phát sóng "News World" không?
Triệu Nhất Gia: [Ảnh]
Tần Hải: Góc nhìn này cũng được, nhìn rất chất lượng.
Hồ Ly Mê Ngủ: Triệu Triệu, cậu ngồi hàng nào?
Triệu Nhất Gia: Hàng thứ hai, ngay sau Thập Nhị Gia, haha.
.....
Không khí tổng thể của buổi họp báo ngày hôm nay rất tốt, có lẽ là do bản thân người dẫn chương trình cũng đã xem "Lời Nói Dối" và rất giỏi pha trò. Những người sáng tạo chính cũng rất giỏi kể chuyện, tại hiện trường tiếng cười không ngớt. Bây giờ chương trình đã đến giai đoạn những người sáng tạo chính lên sân khấu phát biểu: bao gồm nhà sản xuất, đạo diễn, diễn viên, nghệ sĩ, biên kịch, ., tất cả đều đứng thành một hàng. Triệu Nhất Gia nhịn không được liên tục chụp Diệp Loan, Diệp Loan tựa hồ cảm giác được điều gì, thường xuyên nhìn Triệu Nhất Gia.
Người dẫn chương trình: ".....Được rồi, cảm ơn Từ đạo diễn rất nhiều. Là một fan của "Lời Nói Dối", tôi phát hiện ra rằng tác giả của chúng ta Thập Nhị Diệp, Diệp Gia hôm nay anh cũng xuất hiện trên sân khấu này. Anh chỉ đến đây để tham gia sự kiện hay còn có sự sắp xếp đặc biệt nào không?
Từ Hiểu Hải: "Nó là như thế này. Vì nhiều lý do, các bản chuyển thể IP trước đây hiếm khi có sự tham gia của tác giả gốc. Vì vậy lần này tôi rất vui, mời cậu Diệp Loan- tác giả của "Lời Nói Dối", tham gia viết kịch bản và cải biên nó cho mọi người. Một thế giới dối trá thực sự."
Fans của Diệp Loan reo hò cổ vũ.
Diệp Loan cầm micro nói: "Thật vinh dự khi được hợp tác với một đội ngũ xuất sắc như vậy và tham gia vào bộ phim này. Tôi sẽ hợp tác với một nhà biên kịch khác là Mạc Lật để hoàn thành tác phẩm này. Tôi hy vọng nó sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người."
Mạc Lật đứng bên cạnh Diệp Loan cũng mỉm cười chào hỏi.
Mạc Lật tuy còn trẻ nhưng khá nổi tiếng trong ngành. Bộ phim đầu tay của cậu là một bộ phim có kinh phí thấp. Dù kinh phí thấp nhưng quá trình sản xuất rất cẩn thận và danh tiếng của nó cũng bùng nổ sau khi ra mắt. Sự nổi tiếng của bộ phim cũng trực tiếp mang theo cả đạo diễn và các diễn viên cũng như nhà biên kịch nhỏ của cậu ấy đi lên. Sau đó, các tác phẩm của cậu bao gồm phim điện ảnh và phim truyền hình, số lượng không nhiều nhưng chất lượng nhìn chung là tốt.
Từ Hiểu Hải lại nhận điện thoại, cười nói: "Hôm nay tôi cùng Diệp Loan ăn cơm trưa, chúng tôi nói cả ê-kíp đều trẻ và đẹp trai, khi nghĩ đến việc làm phim với một nhóm người như vậy, tôi cảm thấy rất hứng thú, thậm chí không muốn ăn, chỉ muốn làm việc, tôi nghĩ mình sẽ muốn giảm cân lần nữa sau khi bộ phim này kết thúc!"
Phía dưới truyền đến tiếng cười vang.
Triệu Nhất Gia cũng mỉm cười chụp ảnh rồi gửi cho nhóm...
Triệu Nhất Gia: [Ảnh]
Triệu Nhất Gia: Đạo diễn Từ Hiểu Hải, Cố Gia Nhiên đóng Bồi Bồi, BOSS Mạnh do Tiết Úy thủ vai, Thiên Cải nữ thần Tiếu Tiếu của cậu đóng vai Kỷ Minh Vũ, biên kịch là Mạc Lật và Thập Nhị Diệp.
Thiên Cải:.....
Thiên Cải:.....Biên kịch.....
Tần Hải: Tiết Úy giỏi lắm, tôi ưng.
Triệu Nhất Gia: Biên kịch có chuyện gì?
Thiên Cải: [Ảnh chụp màn hình]
Triệu Nhất Gia tò mò bấm vào bức ảnh, đó là bách khoa toàn thư của Baidu:
Mạc Lật: Nhà biên kịch, tác phẩm tiêu biểu là "Một Bí Mật"; cậu cũng là tác giả hợp đồng của Mạng văn học Duyệt Tư, với bút danh "Mao Lật Tử", và tác phẩm tiêu biểu là "Xuân Phong Ý".
Triệu Nhất Gia sửng sốt.
Hôm nay cậu có để ý đến Mạc Lật, nhưng cậu ta đang ngồi một mình chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng nói chuyện với mọi người xung quanh giao lưu với nhau, Triệu Nhất Gia cứ tưởng cậu ta là diễn viên tuyến 18, nhưng hóa ra lại là Mao Lật Tử, một trong những biên kịch của "Lời Nói Dối" tâm trạng của Triệu Nhất Gia bỗng trở nên phức tạp.
Tâm trạng kỳ lạ này kéo dài đến hết buổi họp báo. Triệu Nhất Gia nhận được tin nhắn WeChat của Diệp Loan và bảo cậu đợi hai người cùng nhau trở về khách sạn. Kết quả là Diệp Loan đã không ra ngoài trong một thời gian dài, trái lại người ra trước là Mạc Lật.
Triệu Nhất Gia nhìn thấy Mạc Lật đầu tiên, cậu nhanh chóng quay đi, giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng đối phương nhìn thấy cậu, tươi cười đi tới, nhiệt tình nói: "Triệu Triệu lão sư, xin chào, tôi là Mạc Lật."
Triệu Nhất Gia đành phải duỗi tay ra: "Xin chào, xin chào."
"Tôi đã xem "Chước Y" do Diệp lão sư giới thiệu. Thực sự rất hay! Tôi đặc biệt thích Vương Ẩn Chi!"
Triệu Nhất Gia trao đổi mấy lời khen thương mại: "Cảm ơn, "Xuân Phong Ý" của cậu cũng rất hay, rất có không khí!"
"Vốn là tôi mời cậu cùng Diệp lão sư đi ăn cơm, Diệp lão sư nói buổi tối cậu sẽ rời đi, hy vọng lần sau có cơ hội có thể ăn tối cùng nhau. "
Thực ra, Triệu Nhất Gia sẽ ở lại thêm một đêm nữa, cũng không vội rời đi. Cậu đoán Diệp Loan không muốn ăn nên kiếm cớ từ chối. Tuy nhiên, Mạc Lật lại mang lại cho mọi người cảm giác dễ chịu, vì vậy Triệu Nhất Gia trả lời một cách chân thành hơn: "Lần sau nhất định sẽ có cơ hội."
Hai người lễ phép nói lời tạm biệt.
Khi Diệp Loan đi ra, bọn họ cùng nhau trở về khách sạn.
Triệu Nhất Gia nhìn Diệp Loan, lại nghĩ đến Mạc Lật, cậu không khỏi ngập ngừng nói: "Vậy ra Mạc Lật chính là Mao Lật Tử~"
Diệp Loan gật đầu: "Đúng vậy."
"Anh đã xem "Xuân Phong Ý" chưa?"
"Đã xem được khoảng một nửa, quá dài. Sau đó anh bận quá nên không xem nữa."
"Oh....."
"Sao vậy?"
"Không, tùy tiện hỏi thôi, em thấy Mao Lật Tử khá đẹp trai..."
Diệp Loan dừng lại.
Triệu Nhất Gia cay đắng nói: "Cậu ấy lại là biên kịch. Cậu ấy còn trẻ như vậy, tiền đồ rộng mở."
Diệp Loan liếc nhìn Triệu Nhất Gia: "Em cảm thấy cậu ta đẹp trai sao?"
Không đẹp sao?"
"Em cảm thấy cậu ta tiền đồ rộng mở?"
"Dù cậu ấy là biên kịch hay tác giả thì tác phẩm của cậu ấy đều được đón nhận rất nhiều."
Diệp Loan trầm mặc, mặc dù trên mặt không biểu hiện ra ngoài, nhưng Triệu Nhất Gia có thể nhìn ra anh có chút không vui.
Triệu Nhất Gia cảm thấy có gì đó không ổn, tình địch của cậu muốn hợp tác với bạn trai, cậu còn chưa ghen lắm mà người trong cuộc đã không vui rồi.
Khi hai người trở lại phòng khách sạn, Diệp Loan rốt cuộc lại lên tiếng: "Anh trông xấu lắm sao?"
Triệu Nhất Gia: "Ah?"
"Anh cũng còn trẻ tuổi đầy hứa hẹn."
"...."
"Anh rất giỏi làm dự án."
"...."
"Anh cũng có nhiều fans hơn cậu ta."
Nhìn thấy Diệp Loan không chịu bỏ qua, Triệu Nhất Gia cuối cùng cũng phản ứng lại. Cậu không khỏi có chút buồn cười: Anh không quan tâm đến chuyện lớn như cuốn sách của bản thân được chuyển thể thành phim, ngược lại anh lại chú ý đến việc mình đã hai lần khen ngợi người khác. Đại khái là bởi vì đã thấy Diệp Loan vốn luôn bình tĩnh, trưởng thành, bây giờ Diệp Loan ấu trĩ như trẻ con hay ghen tị này thực sự đáng yêu đến khó hiểu. Nếu fans của anh biết được điều này, nhất định sẽ hét lên: "Thập Nhị Gia, anh OOC rồi!"
Triệu Nhất Gia cảm thấy có chút mềm lòng. Thiên Cải nói đúng, người đang yêu thì nên như thế nào: cám dỗ, lúng túng, lo lắng, ám chỉ, bốc đồng... những cảm xúc và hành động vi diệu này có thể dễ dàng xuất hiện ở bất kỳ ai đang yêu.
Cậu thực sự không thể chịu đựng được.
Triệu Nhất Gia rút thẻ chìa khóa khách sạn ra.
Anh đi ra ngoài kéo rèm để thay quần áo, trời đang mưa. Ngay khi thẻ cửa được lấy ra, căn phòng chợt chìm vào bóng tối, điều này khiến Diệp Loan có chút khó chịu: "Cúp điện à? Triệu Triệu, em đang ở đâu?
Anh còn chưa nói xong, môi đã thoang thoảng một mùi hương cam, đó là mùi vị đồ uống Triệu Nhất Gia uống: "Em ở đây."
Triệu Nhất Gia thăm dò liếm môi Diệp Loan, cắn nhẹ một cái. Động tác của cậu rất vụng về nhưng lại khiến toàn thân Diệp Loan căng thẳng. Bàn tay của Diệp Loan không khỏi luồn vào trong eo Triệu Nhất Gia, hai người dính chặt vào nhau: thở dốc, run rẩy, những thay đổi rất nhỏ ở dưới thân không cách nào che giấu.
Triệu Nhất Gia ổn định lại trái tim đang đập quá nhanh của mình, run giọng nói: "Cốt truyện anh định dùng trong bài viết, em sử dụng mất rồi."
Giọng nói của Diệp Loan khàn khàn: "Em đang lợi dụng anh, Triệu Nhất Gia."
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Đến đây làm lại lần nữa đi."
Nụ hôn của Diệp Loan mãnh liệt như cơn mưa mùa hè. Anh đè xuống sự thăm dò dè dặt của Triệu Nhất Gia, chiếm lấy đôi môi mềm mại của cậu: liếm, xoa và cắn. Triệu Nhất Gia toàn thân yếu ớt, toàn bộ cơ thể dựa vào Diệp Loan, không cách nào phản kháng.
Một lúc sau, cả hai thoáng tách ra, giữa môi họ xuất hiện một sợi bạc không thể tách rời, thể hiện một nụ hôn mãnh liệt. Triệu Nhất Gia nắm lấy cánh tay Diệp Loan, cúi đầu, không thở được. Ánh mắt Diệp Loan tối sầm, anh chậm rãi giơ tay lên, đặt ở cúc áo sơ mi phía dưới hầu kết của Triệu Nhất Gia.
"Cho em cơ hội cuối để đổi ý." Hơi thở của Diệp Loan trở nên nặng nề hơn.
Triệu Nhất Gia nghe vậy không khỏi mỉm cười, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo đến khó tin: "Dạy bé đi~"
Diệp Loan bất động nhìn cậu.
".....Anh viết cảnh ân ái như nào thế."
Sự kiên nhẫn của Diệp Loan đã cạn kiệt.
Giống như dã thú cuối cùng cũng thoát khỏi lồng, anh thô bạo cởi cà vạt của mình ra rồi bịt mắt Triệu Nhất Gia lại. Triệu Nhất Gia có chút khẩn trương. Bóng tối khiến ngón tay và thính giác của Diệp Loan trở nên đặc biệt nhạy cảm, giống như một quả cầu lửa, từ từ dẫn cậu lên giường cho đến khi giúp cậu cởi bỏ quần áo, một đường từ trong thân đốt tới trong lòng. Diệp Loan nhìn cậu có chút lạ lẫm: Cho dù bị bịt mắt, cậu cũng có thể cảm nhận được sự xâm chiếm khắp cơ thể.
"Diệp....."
Diệp Loan tiến tới và cắn vào yết hầu của Triệu Nhất Gia. Anh nhẹ nhàng dùng răng mài xát phần nhô ra, như thể đang thử thăm dò, như thể đang thưởng thức nó, như là dã thú.
Triệu Nhất Gia toàn thân run rẩy.
Cậu không sợ hãi mà run lên vì hưng phấn. Khoảnh khắc Diệp Loan cắn cậu, phần thân dưới của cậu gần như phản ứng lại. Hơi thở kịch liệt và nhịp tim đột ngột dồn dập thúc giục Diệp Loan cho cậu nhiều hơn: vuốt ve, hôn, thậm chí là xâm nhập, bất cứ thứ gì. Tuy nhiên, Diệp Loan không muốn đơn giản mà buông tha cho cậu, tay anh một đường chạm từ cổ của Triệu Nhất Gia cho đến phần dưới cơ thể, chạm lên thân được bao bọc trong quần lót của cậu. Diệp Loan dừng lại sờ sờ nơi ẩm ướt một chút, sau đó đưa tay lên, từ ngoài quần lót luồn vào. Ngón tay của anh giống như đuôi cá, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua những bộ phận quan trọng của thân dưới, nhưng anh kiên quyết không chạm vào nơi đang căng cứng ấy. Ngón tay của anh nhanh chóng bơi tới huyệt sau, Diệp Loan sờ vào lỗ nhỏ đang ẩn nấp, cảm giác được huyệt sau hơi co lại, nhưng vẫn không có một động tác dư thừa nào.
Triệu Nhất Gia sắp sụp đổ.
Sự mù quáng ngắn ngủi khiến xúc giác của cậu được khuếch đại vô hạn, cậu cắn chặt môi, sợ mình sẽ không kiềm chế được mà rên lên. Diệp Loan không thể nghi ngờ là ôn hòa, anh đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, làm cho hành động của mình bớt mạnh bạo hơn. Anh liếm môi Triệu Nhất Gia, sau đó thì thầm vào tai cậu: "Bước đầu tiên là cởi quần áo ra."
Triệu Nhất Gia vừa khóc vừa lắc đầu, như thể đau đớn muốn chết, nhưng cũng như vui mừng đến phát khóc.
Diệp Loan cởi cà vạt cho Triệu Nhất Gia.
Dưới ánh sáng mờ ảo, tay Triệu Nhất Gia nắm chặt cánh tay Diệp Loan, đầu cậu hơi ngẩng lên, má và môi đỏ bừng đến nhỏ máu. Chỉ có một đôi mắt không còn trong trẻo như trước mà tràn đầy dục vọng, ngơ ngác nhìn anh.
Không đủ. Diệp Loan nghĩ: Dù là mình hay em ấy cũng chưa đủ.
Diệp Loan hoàn toàn cởi bỏ quần áo, Triệu Nhất Gia chậm rãi cong hai chân lên. Như ra hiệu, bàn tay Diệp Loan vốn đang vòng qua hậu huyệt của cậu cuối cùng cũng ngập ngừng đưa đầu ngón tay vào, bắt đầu trừu sáp.
Triệu Nhất Gia run rẩy, nghiêng đầu, không nhịn được mà thở dốc. Trên trán Diệp Loan toát ra mồ hôi, ngón tay chậm rãi đút vào, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Ba ngón tay không làm dịu đi dục vọng trong cơ thể Triệu Nhất Gia mà trái lại khiến cậu thở dốc kịch liệt hơn. Triệu Nhất Gia cảm thấy Diệp Loan như đang tra tấn mình. Ngay khi cậu không nhịn được sắp khóc, Diệp Loan rốt cục rút ngón tay ra, dừng lại.
Hạ của Diệp Loan bị ép vào hậu huyệt của Triệu Nhất Gia, cứng đến mức đau đớn.
Mi Triệu Nhất Gia khẽ run lên, khóe mắt đỏ bừng.
"Tiếp theo, nội dung sâu sắc, câu từ đơn giản."
Hạ bộ hung hãn trong nháy mắt tiến vào cơ thể cậu, Triệu Nhất Gia không khỏi hét lên một tiếng: nửa vì đau, nửa vì khoái cảm. Anh ấy đang ở trong cơ thể mình - khi Triệu Nhất Gia chợt nhận ra điều này, huyệt nhỏ của cậu bắt đầu co rút kịch liệt, điều này khiến Diệp Loan phải rên lên. Anh không còn kiềm chế được nữa và bắt đầu chinh phục người nằm bên dưới một cách mạnh mẽ. Diệp Loan không ngừng đâm thật sâu, mỗi lần thúc vào đều chạm đến nơi mẫn nhất của Triệu Nhất Gia. Triệu Nhất Gia chỉ có thể ôm lấy Diệp Loan, chịu đựng khoái cảm tràn ngập do anh thúc vào mang lại.
Cơ thể họ đan xen vào nhau, Diệp Loan nhấn chìm Triệu Nhất Gia như một cơn thủy triều. Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, Triệu Nhất Gia theo động tác của anh mà chìm nổi trong biển dục vọng. Cơ thể của Triệu Nhất Gia dường như không còn thuộc về cậu nữa, nó hoàn toàn bị Diệp Loan điều khiển. Cuối cùng, Diệp Loan cắn vào tai Triệu Nhất Gia và thúc mạnh vào điểm mẫn cảm, Triệu Nhất Gia rùng mình ra, lập tức, Diệp Loan cũng bắn vào bên trong cậu.
Triệu Nhất Gia đầu óc trống rỗng. Biển tình rút xuống, cậu cảm thấy mệt mỏi rã rời, nhịn không được chậm rãi nhắm mắt ngủ.
Diệp Loan từ bên trong của Triệu Nhất Gia dần dần rút ra, xuống giường, lấy khăn tắm, lấy nước ấm lau sạch cho cậu. Nhìn thấy bộ dáng mềm mại của Triệu Nhất Gia sau cuộc tình, anh không khỏi hôn lên trán cậu, thì thầm vào tai cậu:
"Dục tiên dục tử".