Đây cũng là lần đầu tiên Trì Phóng xem Khương Ly chơi bóng rổ, suốt kỳ nghỉ hè ngày nào cũng ở cùng nhau nhưng ngoại trừ học thì hai người chưa từng chơi bóng chung bao giờ.
Tư thế ném rổ của Khương Ly không chỉ chuẩn mà còn rất đẹp, vừa nhìn là biết chẳng phải tay mới, ba điểm này chắc chắn không phải ngẫu nhiên hay may mắn gì cả mà là thực lực.
Từ học tập, chơi game cho tới bóng rổ, Khương Ly không gì không biết, cậu như một báu vật ẩn tàng vậy, càng ở bên cậu lâu, hắn càng khám phá ra nhiều điều tốt đẹp sáng rỡ.
Nhìn người đó, lòng Trì Phóng chợt sinh sôi ra niềm khao khát xưa nay chưa từng có.
Hắn muốn chiến lấy người ấy, muốn người ấy chỉ thuộc về riêng mình.
Lúc này, không một ai chú ý tới cảm xúc kỳ diệu khó phát hiện trong mắt cậu thiếu niên.
Cùng lúc đó, Khương Ly chợt nghe hệ thống nhắc nhở: “Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng thêm 5%, hiện tại đạt mốc 63%.”
Khương Ly quay đầu lại nhìn, thấy Trì Phóng cũng đang nhìn mình, thế nên giơ tay vẫy vẫy với hắn.
Trận bóng kết thúc, dưới sự hợp tác không thể nào hoàn hảo hơn của Trì Phóng và Khương Ly, đội Phùng Vũ thua thảm tới mức không nỡ nhìn.
Phùng Vũ ngồi trên thảm cỏ thở , thấy Trì Phóng đang đập tay với Khương Ly thì bất mãn gào lên: “Tôi nói này người anh em, cậu có hiểu lầm gì với từ “biết một chút” hả?”
“Thật sự mình chỉ biết chơi chút chút mà.” Khương Ly nghiêng đầu, vô tội nói: “Nhờ các cậu thả mình đó chứ.”
“Má, trình cậu cách từ “chút chút” nguyên một Thái Bình Dương đấy.” Phùng Vũ nhớ lần trước chơi game cũng bị Khương Ly hố một phen, thế là tiện tay vớ lấy quả bóng rổ ném về phía cậu: “Mồm điêu là bị sét đánh đấy nhé!”
Bóng rổ còn chưa đụng tới Khương Ly đã bị Trì Phóng duỗi tay bắt lấy, ném lại về phía Phùng Vũ: “Thủ hạ bại tướng, để tao đánh mày trước.”
Phùng Vũ: “.
.
.”
Phùng Vũ nhìn hai người, câm nín tự gặm nhấm nỗi đau “Chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc”.
Sau trận bóng, mọi người ngồi vây thành vòng nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, một nam sinh đầu đinh ngồi cạnh Phùng Vũ lên tiếng hỏi: “Khương Ly, cậu chơi bóng lợi hại thật đấy, mà sao trước đây tôi chưa từng thấy cậu chơi nhở?”
Cậu đầu đinh tên Tôn Kiến Bình, năm lớp 10 từng học chung lớp với Khương Ly.
“Trước đây mình không có cơ hội nên chỉ đành tự mình chơi thôi.” Khương Ly nhẹ nhàng đáp lời.
Những lời này khiến mọi người nhớ ra Khương Ly từng có một quá khứ độc lai độc vãng, trong lớp chẳng ai muốn làm bạn chứ đừng nói là cùng nhau chơi bóng.
Trước đây Tôn Kiến Bình cũng từng hùa theo cười nhạo Khương Ly, nghe vậy có chút xấu hổ, lúng túng một hồi rồi cuối cùng vẫn thành tâm nói lời xin lỗi với cậu.
Sau Tôn Kiến Bình còn có thêm hai nam sinh nữa lên tiếng xin lỗi vì đã từng ba phải bôi xấu Khương Ly.
Khương Ly mỉm cười, thay nguyên chủ nhận từng lời xin lỗi của mọi người.
“Đúng rồi Khương Ly, cậu nghe nói gì chưa? Trần Gia Lâm xin thôi học rồi.” Tôn Kiến Bình đột nhiên hỏi.
“Thôi học?”
“Đúng vậy, hôm qua tôi nghe nói có người nhìn thấy tên đó toàn thân lấm lem lết từ nhà vệ sinh ra, đến sáng hôm nay thì nộp đơn xin thôi học.” Tôn Kiến Bình nói, “Người không tới nhưng cha mẹ tên đó tới trường nộp thay.”
Không giống Tôn Kiến Bình và những người khác chỉ chế nhạo, Trần Gia Lâm không có việc gì cũng thường xuyên tới gây phiền toái cho nguyên chủ.
Gã ta buồn phiền là tới tìm nguyên chủ trút giận, không khó chịu cũng phải giơ chân ra ngáng đường nguyên chủ một phen.
Cho tới năm 11 này, Tôn Kiến Bình nghe bạn học cùng lớp Trần Gia Lâm kể không hiểu sao mới khai giảng được mấy ngày đã thấy tên này nộp đơn xin thôi học rồi.
Nhớ ngày biết chuyện Trần Gia Lâm tìm người dạy dỗ mình, Khương Ly còn tính tìm gã thanh toán cho đủ cơ đấy, không ngờ mới được mấy ngày đối phương đã thôi học rồi.
Sở dĩ Trần Gia Lâm có thể vào ngôi trường này là nhờ quan hệ, cha mẹ gã phải chạy vạy suốt mới đưa được người vào đây nên không bao giờ có chuyện gã vô duyên vô cớ thôi học, trừ phi có nguyên do bất đắc dĩ nào đó.
Khương Ly suy tư một hồi, hỏi: “Hôm qua gã ra khỏi nhà vệ sinh lúc nào vậy?”
“Ừm, hình như tầm chiều.”
Nghe vậy, Khương Ly nhớ chiều hôm qua Trì Phóng có rời đi một khoảng thời gian, ngẩng đầu nhìn, thấy hắn đang cúi đầu chơi xếp hình Tetris như thể chuyện mọi người đang nói không liên quan tới hắn miếng nào hết.
Khương Ly hiểu rồi, cậu thu tầm mắt, cúi đầu khẽ mỉm cười.
Sau tiết tự học buổi tối, Khương Ly muốn tới nhà Trì Phóng chơi với Khương Nhu Mễ, hỏi hắn có phiền nếu đưa cậu ké một đoạn đường không.
Trì Phóng cầu còn chẳng được ấy chứ, hắn hăm hở đạp xe chở cậu về nhà.
Hai người đạp xe xẹt qua người Phùng Vũ, cậu ta mới chớp mắt phát đã không thấy hai người kia đâu, đầu Phùng Vũ bỗng nảy ra câu hát: “Tình yêu như cơn gió, thoảng qua rồi bay mất.”
Trì Phóng đạp xe rất nhanh, gió đêm thổi bay góc áo hắn, lướt qua mặt Khương Ly.
Khương Ly ngồi sau xe, nắm chặt góc áo đang bay trong gió của hắn trong lòng bàn tay.
Ngay khi đi ngang qua đồn cảnh sát sườn núi phía Nam, hắn bất giác đi chậm lại, nhớ tới khoảnh khắc từng gặp Khương Ly nơi đây.
Khi đó Trì Phóng hắn tin vào những lời ma quỷ Phùng Vũ nói, kêu cậu cố tình tạo cơ hội gặp hắn cho bằng được, lúc cùng nhau đi xe buýt, thấy cậu không cẩn thận nghiêng ngả vào người hắn làm hắn còn tưởng cậu tới ăn vạ, hiện giờ ngẫm lại, hình như chính hắn mới là người ăn vạ thì phải.
Nghĩ tới đây, Trì Phóng không khỏi bật cười thành tiếng, lại tăng tốc độ đạp xe.
Khương Ly nghe thấy tiếng cười, lên tiếng hỏi: “Cậu cười gì thế?”
“Không có gì.” Khóe môi Trì Phóng cười càng thêm sâu, giọng nói tràn đầy sức sống thanh xuân nói: “Tôi đang rất vui.”
Khương Ly siết chặt góc áo Trì Phóng, ngẩng đầu nhìn mái tóc bị gió thổi tứ tung của hắn, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Cậu chậm rãi áp trán vào lưng hắn, khẽ thì thầm: “Em cũng thế.”
“Cậu nói sao?” Khương Ly nói quá nhỏ, Trì Phóng không nghe rõ.
“Không có gì.”
Chỉ là có thể gặp lại anh, thực sự quá tốt mà thôi.
Về tới khu phố, Trì Phóng đem xe cất vào căn phòng dưới cầu thang rồi cùng Khương Ly lên nhà.
Hai người vừa đi vào nhà đã thấy Khương Nhu Mễ ngồi sẵn trên tủ giày nhảy xuống, nó hăm hở xoay vòng vòng quanh Khương Ly nhưng mới chạy được hai vòng đã bị Trì Phóng bế thốc lên.
“Méow! ! !” Khương Nhu Mễ giãy giụa muốn thoát khỏi cái móng heo của Trì Phóng.
Trì Phóng mặc cho Khương Nhu Mễ phản kháng, hắn trực tiếp ôm nó vào phòng khách.
Khương Ly theo sau, thấy Trì Phóng ném Khương Nhu Mễ lên sofa, còn nó thì kêu to giận dữ như muốn lao lên cào chết hắn luôn.
Khương Ly giải cứu Khương Nhu Mễ ra khỏi tay hắn, lại quở trách một câu: “Được rồi được rồi, trêu nữa là nó trở mặt với cậu luôn đấy.”
“Thứ vô lương tâm, nói trở mặt là trở mặt ngay được.” Trì Phóng phản bác.
Hôm nay ông ngoại không đi chơi cờ, nghe hai người nói chuyện thì vui vẻ chạy ra: “Về rồi đấy à? Ông nấu cơm cho hai đứa rồi đấy, để ông hâm nóng lại cho.”
“Để con giúp ông.” Khương Ly đặt balo xuống, theo ông vào phòng bếp.
Ông ngoại không có thói quen ăn khuya nên chỉ ngồi một bên nói chuyện phiếm với hai người rồi đi ngủ trước.
Trước khi đi ngủ, ông ngoại còn kêu Khương Ly ngủ lại đêm nay, đừng về nữa kẻo muộn, để sáng mai Trì Phóng đưa đi học cho sớm.
“Giường Tiểu Phóng lớn, hai đứa con ngủ vẫn thừa.” Ông ngoại nói.
“Khụ khụ khụ!”
Trì Phóng thiếu chút nữa phun luôn ngụm canh ra, hắn che miệng ho khan vài tiếng, ngẩng đầu nhìn Khương Ly: “Cậu.
.
.
ngủ cùng tôi?”
“Không tiện hả?” Khương Ly thấy hắn có vẻ rất khó xử, liền thấu hiểu mà nói: “Mình vẫn nên trở về thì hơn.”
“Cũng không phải không tiện.
.
.” Ánh mắt Trì Phóng có chút dao động, nghĩ thầm, chỉ là tôi chưa chuẩn bị tốt cho ngày chung chăn sẻ gối hôm nay mà thôi.
Nghe hắn nói vậy, Khương Ly yên tâm, cũng không từ chối nữa: “Vậy phiền cậu rồi.”
“Ký chủ đại nhân à, sao cậu đồng ý nhanh thế.
.
.” Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
Khương Ly: “Tao tới là vì chuyện này mà.”
Ăn xong, Trì Phóng về phòng cầm quần áo đi tắm, không biết vì sao hắn cứ có cảm giác mình sắp làm chuyện xấu, hưng phấn lắm rồi đây nè.
Hắn xong là tới lượt Khương Ly đi tắm.
Khương Ly chưa từng ở lại nhà Trì Phóng bao giờ, tuy trong nhà có sẵn bàn chải với đồ vệ sinh cá nhân mới nhưng lại không có quần áo mới nên cậu chỉ đành mặc quần áo của Trì Phóng.
Trì Phóng cao hơn Khương Ly nên áo ngủ cũng rất rộng, cậu mặc vào mà đến ống quần cũng phải xắn lên cả đoạn.
Chuẩn bị chăn gối mới cho Khương Ly xong, Trì Phóng ngần ngừ nhìn hai chiếc gối đặt song song nhau, hình ảnh chưa qua kiểm duyệt nào đó đêm qua lại hiện lên khiến tai hắn dần nóng bừng.
Muốn ngủ với Khương Ly.
.
.
ngủ Khương Ly.
.
.
ngủ.
.
.
Trì Phóng giật mình, lắc lắc đầu thật mạnh cho những hình ảnh kiều diễm kia văng đi, hắn xốc chăn nằm xuống, cầm điện thoại chơi game để phân tán sự chú ý.
Cốc cốc ————
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Trì Phóng ngẩng đầu, thấy Khương Ly bước vào.
Trên người cậu đang mặc đồ ngủ của hắn, ánh mắt Trì Phóng khựng lại, trò chơi trên tay cũng quên luôn mất.
Khương Ly đi tới trước mặt Trì Phóng, một tay hơi vén vạt áo lên, một tay kéo lưng quần, buồn rầu phàn nàn: “Trì Phóng, quần áo của cậu rộng quá à.”
Cậu vén áo để lộ vòng eo nhỏ trắng nõn, tuyến nhân ngư lấp ló tuyệt đẹp.
Ánh mắt Trì Phóng không khống chế được mà dán vào vòng eo mảnh khảnh đó, căn bản chẳng thể rời mắt nổi.
Thật trắng, thật gầy, dường như một vòng tay cũng có thể ôm trọn.
Tâm trí Trì Phóng hoảng hốt, hắn rất muốn biết cảm giác được ôm lấy nó sẽ như thế nào.
“Trì Phóng?” Khương Ly quơ quơ tay cho hắn tỉnh: “Sao cậu lại ngẩn người ra rồi?”
Trì Phóng hoàn hồn, phát hiện vừa rồi mình cứ nhìn chằm chằm eo Khương Ly, thậm chí tay cũng duỗi ra sắp ôm lấy cậu tới nơi rồi.
Hắn vội vã di dời tầm mắt, tay đổi hướng thành sờ sờ mũi, phản bác một câu: “Không phải do quần rộng, là do cậu quá gầy đấy.”
“Chắc vậy.” Khương Ly cảm thấy cũng có lý, thả vạt áo xuống, thấy trên giường nhiều thêm một cái gối: “Mình ngủ bên trong hả?”
“Ừm.” Trì Phóng thu chân, nhường chỗ cho cậu vào: “Vào đi.”
Khương Ly trèo lên giường nằm xuống, giữa hai người nằm cách nhau một khoảng.
“Chúng ta ngủ đi thôi, gần 12 giờ đêm rồi.”
“Ừm.” Trì Phóng bỏ điện thoại sang một bên, tắt đèn nằm xuống.
Rèm trong phòng kéo chặt không cho tia sáng nào lọt vào, hai người nằm cạnh nhau.
Trong bóng tối, Trì Phóng nghe rõ hơi thở nhẹ nhàng của Khương Ly, nằm chung với người mình thích khiến hắn có chút phấn khích cùng yên bình lạ lùng không thôi.
Rõ ràng giường rất lớn nhưng hắn lại có cảm giác chỉ cần cựa quậy nhẹ thôi sẽ chạm tới người Khương Ly, chỉ đành thẳng người nằm cứng đờ ở đó, trong lòng liên tục niệm “Bình tĩnh.”
Hồi lâu, cảm giác người bên gối đã ngủ, hắn với vươn tay khẽ kéo rèm.
Ánh trăng bên ngoài xuyên qua khe hở lọt vào phòng, chậm rãi chiếu sáng căn phòng tối tăm.
Trì Phóng quay người ngắm nhìn Khương Ly đang say ngủ chỗ kia.
Khương Ly đã ngủ rồi, cánh môi cậu hé mở, lồng ngực hít thở khẽ phập phồng.
Trì Phóng nhìn cậu, đáy mắt ngập tràn sự dịu dàng mà ngay chính hắn cũng không phát hiện ra.
Hắn cứ đứng lặng ngắm nhìn hồi lâu mới kéo rèm lại, thì thầm một câu “Ngủ ngon” rồi mới nhắm mắt đi ngủ.
Trì Phóng vốn tưởng sẽ mất ngủ nhưng không ngờ đêm ấy hắn ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Trì Phóng chợt cảm thấy có thứ gì đó đè lên người mình khiến hắn có chút không quen.
Trì Phóng vừa mở mắt đã thấy người tối qua còn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nằm ngủ không biết đã lăn qua ôm eo hắn từ bao giờ, Khương Ly cứ vậy mà ghé vào ngực hắn ngủ say, đã vậy chính hắn cũng thản nhiên ôm trọn cậu vào lòng.
Đêm qua đã xảy ra chuyện quái gì thế?
Ngay tại lúc Trì Phóng vẫn còn ngơ ngác, Khương Ly đã tỉnh rồi, cậu theo thói quen mà dụi dụi vào ngực hắn, tay vươn lên sờ sờ, còn mơ màng hỏi: “Sao ngực anh cứng thế?”
Trì Phóng: “.
.
.
”
Mẹ nó đừng cọ nữa, cậu càng cọ là càng cứng đấy.
------oOo------