Edit: Tuyền
Beta: Cam
- ------------
Không ngờ lại nhìn thấy mặt của Khương Ly, Trần Gia Lâm trợn to mắt, dùng hai tay chống lại tay Khương Ly đang bóp cổ hắn, thế nhưng đôi tay bóp cổ hắn vẫn không nhúc nhích.
Một tay Khương Ly bóp chặt cổ Trần Gia Lâm, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa vô hại như cũ, nhưng đáy mắt lại là một mảng lạnh lẽo tàn bạo, ánh mắt nhìn Trần Gia Lâm giống như đang nhìn một vật gì đó rất bẩn thỉu.
Không khí trong phổi bị lấy đi từng chút một, cổ bị chặn lại đến nghẹt thở khiến Trần Gia Lâm sinh ra sợ hãi, dưới tình thế cấp bách, hắn duỗi tay muốn cào mặt Khương Ly, nhưng còn chưa với tới đã bị Khương Ly đấm mạnh một cái vào bụng.
"!!!"
Đau đớn tột cùng từ bụng truyền đến, cố tình cái cổ còn đang bị Khương Ly gắt gao bóp chặt, ngay cả một tiếng gào đau đớn hoàn chỉnh Trần Gia Lâm cũng không kêu lên được, trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở khàn khàn, cái trán không biết từ khi nào đã phủ một tầng mồ hôi lạnh, hai chân đá lung tung không ngừng.
"Yên tĩnh một chút."
Khương Ly duỗi ngón tay đặt bên miệng thở dài, hơi buông lỏng lực tay một chút, khi Trần Gia Lâm gấp gáp hô hấp liền đột nhiên siết chặt, khiến không khí chưa hoàn toàn hít vào phổi lại bị cắt đứt.
Cậu giống như là mèo vờn chuột, buông ra rồi lại nhanh chóng siết chặt, lặp đi lặp lại, sau đó chậm rãi bấm vào cổ họng, lần thứ hai cận kề cái chết làm cho môi Trần Gia Lâm không tự chủ mà run rẩy, sợ hãi nơi đáy lòng mở rộng đến vô tận, đôi mắt hơi hơi nhô lên.
Trong nháy mắt, hắn đã nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng một giây sau Khương Ly lại buông lỏng tay ra.
Không khí mới mẻ kéo tới như thủy triều, Trần Gia Lâm bưng cổ mình ho kịch liệt, cuống họng vừa ngứa vừa đau, ngay cả nước mắt cũng trào ra, cả người như sống lại.
Khương Ly đứng lên, cúi đầu nhìn hắn co lại ở trên sàn nhà, đồng phục học sinh bị nước bẩn ở dưới đất làm ướt, cả người trông vô cùng chật vật, chờ hắn hơi bình ổn lại nhịp thở, cậu mới khom lưng tới gần.
Cậu chỉ mới lại gần một chút, Trần Gia Lâm đã theo phản xạ lùi về sau, thanh âm khàn khàn kinh hoàng nói: "Mày, mày muốn làm gì? Đừng tới đây!!!"
Lúc này Khương Ly đang mặc trên người đồng phục học sinh, áo Polo màu trắng lam, ống tay áo xắn cao, sau khi cắt tóc, cả người cậu toán ra khí chất sạch sẽ ngoan ngoãn, hoàn toàn khiến người khác không tưởng tượng nổi bộ dạng tàn bạo khi bóp cổ Trần Gia Lâm của cậu.
"Không làm gì cả." Khương Ly đứng thẳng người, lạnh mặt nhìn hắn, "Chỉ là tao muốn dạy mày cách làm người như thế nào thôi, không phải mày thấy Trì Phóng đem Chu Khải nhấn trên đất rất ngầu sao? Tao cho mày cảm nhận một chút, vui không? Hả?"
Tiếng "Hả" này giống như là phát ra từ khoang ngực, trầm thấp nguy hiểm, Trần Gia Lâm nghe thấy liền lạnh hết cả sống lựng, nhìn cậu dựa vào ngày càng gần liền cuống cuồng bò sang bên cạnh, Khương Ly chống một chân ngăn hắn bò đi, túm tóc kéo cả người hắn lên.
Rõ ràng là hắn cao hơn cậu mười mấy cm, cậu lại giống như kéo gà đem người xách tới bên cạnh bồn rửa tay, ấn đầu Trần Gia lâm xuống dưới vòi, đóng lại chỗ thoát nước, một tay mở vòi nước, "Soạt——" một tiếng, dòng nước nhanh chóng xả trên đầu Trần Gia Lâm.
"Mày làm gì? Bỏ... Buông tao ra... Khụ khục..."
Đầu Trần Gia Lâm bị dính nước, đôi mắt bị nước chảy căn bản không mở ra được, hai tay vung loạn, khi mở miệng nói chuyền nước liền chảy vào, làm hắn bị sặc, tay Khương Ly bóp ở sau cổ làm cho tóc gáy hắn dựng ngược, rất sợ cậu một giây sau sẽ bóp chết mình.
"Làm gì?" Khương Ly nở nụ cười, duỗi tay mở vòi nước hết cỡ, "Không phải mày thích chơi như vậy sao? Mày quên mất tuần trước mày đã làm gì à?"
Tuần trước, nguyên chủ phụ trách lau dọn WC nam, khi đẩy nước không cẩn thận bắn mấy giọt lên giày Trần Gia Lâm, hắn không để ý đến lời xin lỗi của nguyên chủ liền trực tiếp dìm đầu cậu xuống nước trong bồn rửa tay, còn bắt cậu bồi thường tiền giặt giày.
"Tao sai rồi, mày buông đầu tao ra đã... Khụ khục..." Trần Gia Lâm bị xả nước vào, khi nói đều bị đứt quãng.
Khương Ly túm lấy tóc và cổ áo hắn, dùng sức ném xuống nền nhà, nhấc chấn đạp thẳng vào lồng ngực Trần Gia Lâm, nghiền đi nghiền lại hai lần, từ trên cao mà nhìn hắn, giọng điệu ôn hòa hỏi: "Bây giờ biết sai chỗ nào chưa?"
Ngực Trần Gia Lâm bị cậu nghiền đến đau xót, toàn thân bị hành hạ đến nỗi không còn sức lực, ngón tay theo dây thần kinh run rẩy mà móc ví tiền từ trong túi ra, mang theo tiếng nức nở nói, "Biết rồi mà, biết rồi mà, tao thật sự sai rồi.... Tao sẽ trả tiền lại cho mày..."
Khương Ly cướp ví từ trong tay hắn, rút lại chân, sửa sang lại quần áo một chút liền khôi phục dáng vẻ học sinh gương mẫu, nhìn Trần Gia Lâm nói: "Chuyện ngày hôm nay nếu mày dám phun ra một chữ..."
Ánh mắt cậu rơi xuống cổ Trần Gia Lâm, mỉm cười nói: "Mày cũng biết nhà tao rất nghèo, chỉ có một tên ma bài bạc, có câu nói "thượng bất chính hạ tắc loạn", "vua cũng thua thằng liều", nếu như bị bức đến đường cùng, chuyện gì tao cũng có thể làm được, hiểu chưa?"
Tầm mắt của cậu làm Trần Gia Lâm theo bản năng duỗi tay che lại cổ, hình ảnh vừa nãy lúc bị cậu bóp cổkhiến hắn cận kề cái chết lại một lần nữa hiện rõ trước mắt, nào dám nói thêm câu gì, liền vội vàng gật đầu, khàn tiếng nói: "Tao biết rồi, cái gì tao cũng không nói!"
Khương Ly vô cùng hài lòng với đáp án này, đưa tay hai găng tay xuống, nhét vào trong túi cùng với ví tiền, đến bồn rửa tay bên cạnh rửa sạch tay, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trần Gia Lâm nhìn hắn rời đi, hai vai căng thẳng mới chậm rãi thả lỏng, cả người như bị liệt dựa vào bên tường không nhúc nhích.
Khương Ly ra khỏi WC, rất tri kỉ mà giúp Trần Gia Lâm khóa cửa bên ngoài, cho hắn thời gian chỉnh sửa lại hình tượng của mình.
Lúc này đã vào học, bên ngoài WC không còn một bóng người, Khương Ly đứng ở cửa thả lỏng vai, nghe hệ thống nói: "Ký chủ đại nhân, vừa nãy tôi còn tưởng cậu sẽ nói không cần mấy đồng tiền dơ bẩn của hắn."
"Tại sao lại không lấy? Đây là thứ Khương Ly nên có." Khương Ly nói với vẻ đương nhiên, cậu sẽ không những lấy hơn nữa còn cầm gấp đôi, "Đúng rồi, tiểu khả ái, bộ dạng đánh người của tao vừa nãy rất soái phải không?"
"Rất giống Liễu đốc chủ." Hệ thống trả lời, "Thật hung ác."
Khương Ly nghe vậy nở nụ cười, nhấc chân đi về phía phòng học, cậu nói với giáo viên là bụng không thoải mái nên xin đi phòng ý tế, bây giờ cũng đến lúc trở về rồi.
WC ở tầng , phòng học lại ở tầng , Khương Ly mới đi đến chỗ cầu thang, liền nhìn thấy người từ trên tầng đi xuống, thấy rõ mặt đối phương, bước chân cậu dừng lại.
Người đi xuống là Trì Phóng, hai tay hắn nhéttrong túi quần, nhìn thấy Khương Ly cũng dừng bước.
Hai người một trên một dưới, thời điểm tầm mắt giao nhau, câu nói của Phùng Vũ hồi sáng vang lên trong đầu Trì Phóng một cách khó hiểu "Dựa theo kịch bản thì nó nhất định sẽ sắp đặt một cơ hội cùng cậu ngẫu nhiên gặp mặt."
Trì Phóng: "....."
Khương Ly căn bản không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, vì cân nhắc đến độ hảo cảm, trước tiên cậu nở nụ cười mừng rỡ với hắn: "Bạn học Trì Phóng, thật là đúng dịp nha!"
Thật là đúng dịp? Chẳng lẽ là trùng hợp thật à...
Trong lòng Trì Phóng thầm nghĩ, mặt lại không có biểu cảm gì, gật đầu qua loa liền đi xuống cầu thang, khi hai người sượt qua nhau, Khương Ly đột nhiên duỗi tay kéo vạt áo hắn, sốt ruột hỏi: "Bạn học Trì Phóng, cậu đi đâu vậy? Đã vào học rồi đấy."
Trì Phóng cúi đầu liếc nhìn góc áo bị kéo, bị người lạ đụng vào làm hắn vô cùng khó chịu, giọng điệu lạnh lùng: "Buông ra."
"Xin lỗi!" Khương Ly vừa phản ứng lại liền vội vàng buông tay ra, lui về phía sau hai bước, cúi đầu áy náy, "Vô cùng xin lỗi, tớ không cố ý kéo áo cậu, tớ chỉ là..."
Cậu do dự một lát, lén lút dùng khóe mắt nhìn Trì Phóng, lúc này mới nhỏ giọng lí nhí: "Bây giờ đã vào học, tớ chỉ sợ nếu cậu đi sẽ bị giáo viên mắng thôi."
"Tôi có đi hay không, mắc mớ gì đến cậu?" Trì Phóng cau mày, vô cùng ngứa mắt đối với thái độ khúm núm của cậu, cảm thấy một đại nam nhân sao có thể giống một tiểu cô nương như vậy, nhưng nghĩ đến Khương Ly vốn là một tên nhóc yêu thích nam nhân, lại cảm thấy có thể hiểu được.
"Tớ chỉ lo lắng cho cậu." Khương Ly nhẹ giọng nói.
"Lo lắng cho tôi?" Trì Phóng bật cười một tiếng, nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Cậu và tôi rất quen sao? Còn cần đến cậu lo lắng cho tôi."
Khương Ly bị hắn nói tới á khẩu không trả lời được, biểu tình có chút bi thương, ngơ ngác mà nhìn hắn, lập tức cúi đầu: "... Xin lỗi."
Ba câu nói của cậu thì có hai câu dính với chữ xin lỗi làm Trì Phóng buồn bực khó hiểu, phảng phất mình và Phùng Vũ qua miệng người này đều biến thành người bắt nạt cậu, thấy liền bực, thẳng thắn nhắm mắt làm ngơ, xoay người rời đi.
Khương Ly nhìn bóng lưng Trì Phóng, khóe môi cong cong, xoay người lên tầng.
Tiết là tiết toán, trước khi đi Khương Ly đã xin phép, khi trở lại giáo viên cũng không làm khó cậu, chờ cậu về đến chỗ ngồi mới gọi người lên bục giảng làm bài.
Khương Ly sống hai đời, thời điểm học cấp ba đối với cậu là vô cùng xa xăm, loại cảm giác ngồi ở phòng học nghe giáo viên giảng bài phi thường kỳ diệu, làm cậu nghe đến say sưa.
Nguyên chủ khi học tập là một học sinh vô cùng chăm chỉ, chỉ là đầu óc không đủ linh hoạt thông minh, cho dù nỗ lực gấp đôi người khác, kết quả đạt được cũng không rõ rệt, thành tích vẫn luôn xếp ở giữa lớp.
Kể cả như vậy, cậu vẫn có ước mơ vào đại học Thanh Đại.
Khương Ly lấy ngón tay sờ sờ hai chữ "Thanh Đại" mà nguyên chủ khắc vào cạnh bàn, tâm lý quyết định thay cậu hoàn thành giấc mơ này.
Buổi trưa nghỉ học, sau khi Khương Ly ăn cơm xong, liền đi bắt xe đến phố trên sườn núi phía nam bên kia lấy kính mắt, kính mắt đã đến tay, cậu liền đem kính sát tròng lấy ra.
Kính mắt viền bạc hình bầu dục làm khuôn mặt ngoan ngoãn của nguyên chủ tăng thêm một phần lạnh lùng khôn khéo, đem bộ dáng mềm nhũn trước kia ép xuống, ngược lại cho người ta cảm giác học sinh gương mẫu.
Đi ra từ cửa hàng kính mắt, khi đi qua đồn công can cách vách, Khương Ly nhớ đến ngày hôm qua nhìn thấy Trì Phóng ở đây, không tự chủ mà dừng bước lại, liếc mắt nhìn vào bên trong, không ngờ vừa nhìn lại thấy Trì phóng từ bên trong đi ra, hai người lại hai mắt nhìn nhau.
"Dựa theo kịch bản thì nó nhất định sẽ sắp đặt một cơ hội cùng cậu ngẫu nhiên gặp mặt, đầu tiên giả vờ làm người quen, sau đó chậm rãi công lược trái tim của cậu."
Lúc nhìn thấy Khương Ly, câu nói của Phùng Vũ như là ma âm vâng lên lần thứ hai trong đầu Trì Phóng, làm cho hắn đau "bi" một trận.
Trì Phóng: "......"
Mẹ nó, đây là diễn biến của câu chuyện xưa đúng không.