Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

chương 142: 142: lão cán bộ nghiêm túc 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngư lôi ở phòng livestream có hiệu ứng hoa hồng kèm theo, còn bom siêu cấp sẽ là một màn pháo hoa siêu lóa mắt.

Lục Cảnh Hà khen thưởng một hàng bom siêu cấp, thế nên phòng livestream đột nhiên bị màn pháo hoa choáng ngợp bao trọn lấy, pháo hoa rực rỡ đủ màu khiến người xem rúng động không thôi.

【 Cá Mập Biết Bay: Đậu má phú hào đến rồi ! ! ! 】

【 Bồ Câu Cục Ta Cục Tác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10.

.

.

Nhiều pháo hoa quá, lóa mắt chết cục cưng rồi.

.

.

【 Chiếm Núi Làm Vua: Anh em tới xem triệu phú rải tiền nè.

Tôi cũng rất muốn phóng pháo hoa tặng chị đẹp nhưng lực bất tòng tâm, chịu chết thui QAQ 】

【Bánh Bao Trứng Chiên: Trời má mười hai ngàn tệ! Một lần mà những mười hai ngàn tệ! ! ! 】

【 Satan Bóng Đêm: Đậu má đậu má đậu má ! ! ! 】

【 Nhân Sinh Phong Lưu: Anh giai Satan đừng lo, tuy có đại gia mới xuất hiện nhưng hiện tại anh vẫn đứng đầu bảng tài phú đó! ! ! 】

Lục Dữ: “.

.

.” Ai thèm lo lắng cái chuyện đó chứ, quan trọng người vừa tặng bom tôi quen óe óe óe óe! ! !

Khương Ly cũng bất ngờ trước người tên “Tề Thiên Đại Thụy” này, cậu mới livestream chưa được bao lâu, tuy độ nổi tiếng trước mắt không tồi, số liệu truy cập của người xem cũng tăng rất ổn định, số tiền thu về không ít nhưng người xem mỗi lần khen thưởng hơn một vạn như người này lại chẳng có bao nhiêu.

Có lẽ người ta trượt tay, Khương Ly nghĩ thầm.

“Không đâu.” Hệ thống lên tiếng giải đáp thắc mắc hộ Khương Ly luôn: “Ký chủ ưu tú đến vậy cơ mà, mười hai ngàn vạn có là gì đâu, nếu họ được nghe trực tiếp có khi dốc sạch túi cũng tình nguyện thôi.”

Khương Ly nghe vậy bật cười, mấy câu này nghe giống lời các fans não tàn của cậu nói lắm: “Tiểu Khả Ái, mày học mấy câu này ở đâu thế? Nếu tao lập fanclub thì có khi mày leo lên được chức phó hội trưởng ấy chứ.”

“Tôi ăn ngay nói thật thôi.” Hệ thống ngập ngừng một hồi: “Nhưng tôi không đảm đương chức phó hội trưởng đó nổi đâu.”

“Tôi không biết phản bác lại bình luận của người ta đâu, không giúp cậu được.” Hệ thống nghiêm túc đáp: “Thật sự không được đâu.”

Nó nói tới đây khiến Khương Ly cứng họng, không ngờ một hệ thống như nó lại suy xét tới những chuyện này, trong lòng không khỏi cảm động một phen.

Khương Ly phát hiện sau khi cùng nhau đi qua nhiều thế giới, có vẻ Tiểu Khả Ái trưởng thành hơn, có linh tính và tình cảm hơn rất nhiều, ngay cả giọng điệu nói chuyện ngày thường cũng chẳng máy móc lạnh lùng như ngày đầu.

Loại cảm giác này khiến Khương Ly rất vui, giống như đứa bé mình nuôi bấy lâu nay đã lớn, nhịn không được bật cười: “Không có gì, mày tốt lắm, tao thích.”

Hệ thống: “.

.

.

Cảm ơn.” Qua nhiều năm vậy rồi mà thói quen khen một số liệu như nó của ký chủ vẫn mãi không sửa được.

Khương Ly ngẩn người trò chuyện với hệ thống nhưng kênh chat cũng không vì thế mà im lặng.

Sự hào phóng của Lục Cảnh Hà đã thổi bùng lên làn sóng khen thưởng trong kênh chat, bởi mọi người đều muốn tặng gì đó cho streamer mình yêu thích.

“Cảm ơn rất nhiều, mọi người phải tốn kém rồi.” Khương Ly lên tiếng: “Còn nữa, phải cảm ơn bạn Tề Thiên Đại Thụy đã hào phóng đến vậy.

Để cảm ơn, tôi muốn thỏa mãn một yêu cầu của bạn, nhưng chỉ trong phạm vi luật lệ phòng livestream thôi đó nha.”

Lục Cảnh Hà không ngờ mình khen thưởng còn có thể được streamer thỏa mãn một yêu cầu bất kỳ, thế nên càng thêm ấn tượng với đối phương, cảm thấy người này rất biết lý lẽ.

Nhìn màn hình tràn ngập câu “Ghen tị chết tui! ! !”, trái tim vốn phẳng lặng của Lục Cảnh Hà chợt xao động, hắn thầm cảm thấy mình thật may mắn.

Còn về phần yêu cầu.

.

.

Lục Cảnh Hà chợt nhớ dáng vẻ lúc đàn của đối phương, hắn bỗng chốc giật mình muốn nghe thêm một khúc nữa.

Có điều Lục Cảnh Hà không biết thao tác trên phòng livestream thế nào, đang định tìm Tề Thụy nhờ hỗ trợ thì thấy anh ta cũng đang hâm mộ nhìn mình, kích động gào thét: “Ngài Lục, ngài có yêu cầu gì muốn streamer thực hiện không?”

Lục Cảnh Hà: “.

.

.”

Tề Thụy chăm chú nhìn Lục Cảnh Hà, mãi sau hắn mới nói: “Để cô ấy đàn thêm khúc nữa, giúp tôi đăng bình luận đi.”

Tề Thụy cũng rất muốn nghe streamer đàn thêm một bản nữa, nghe vậy vui mừng đáp “Vâng”, lại nhanh chóng đăng bình luận về yêu cầu của Lục Cảnh Hà lên.

Anh ta là hội viên VIP siêu cấp, mỗi lần bình luận sẽ kèm theo hiệu ứng khung chữ đỏ vô cùng nổi bật.

Thấy xuất hiện yêu cầu muốn Khương Ly đàn thêm một khúc nữa, kênh chat cũng sôi nổi phụ họa theo.

【 Mì Mì Mì Tương Đen: Oa ha ha ha cảm ơn đại gia đã thành toàn, tui cũng rất muốn nghe chị đẹp đàn thêm một khúc nữa đó ~】

【 Nhân Sinh Phong Lưu: Lầu trên +1! Quả thực là thần tiên chơi đàn!! 】

【 Chiếm Núi Làm Vua: Chắc chắn tôi sẽ quỳ nghe khúc nhạc này! 】

【 Satan Bóng Đêm: Uầy, cảm ơn anh Tề thành toàn cho tụi em nha, chúng ta tâm linh tương thông quá nhở nhở nhở! 】

【 Bồ Câu Cục Ta Cục Tác: Hạnh phúc tới bất ngờ quá vậy ~】

Tề Thụy thấy bình luận của Lục Dữ, khóe mắt lại liếc nhìn Lục Cảnh Hà điềm tĩnh xem livestream bên kia.

Anh ta nghĩ thầm, em trai Lục Dữ à, không phải cậu với tôi tâm linh tương thông đâu, là cậu tâm linh tương thông với anh trai cậu mới đúng.

Không biết Lục Dữ rõ sự thực này thì có sợ chết khiếp không nhở?

Khương Ly thấy yêu cầu này, bật cười: “Đơn giản vậy thôi sao? Được.”

Nói rồi Khương Ly lại ngồi xuống cạnh đàn cổ, mười ngón tay giao nhau đàn lên những giai điệu đầu tiên, rồi đáp lời cậu: “Chúng ta đổi không khí chút nhé, chơi một khúc nhẹ nhàng thôi, xin phép gửi tặng điệu 《 Nam Châu Tiếu Khúc 》 này tới mọi người.”

Điệu “Nam Châu Tiếu Khúc” này là một khúc nhạc của vùng Giang Nam.

Không gấp gáp dồn dập như “Tích Dương Tụng”, làn điệu này rất thư thái, có lúc dịu dàng, có lúc du dương tựa như tiếng cười nói trong trẻo vui tai của các cô thôn nữ vùng sông nước nơi đây.

Khi Khương Ly chơi khúc nhạc này, trên mặt không hề nặc mùi sát khí như ban nãy, khóe môi cậu khẽ cười đầy ấm áp, đầu ngón tay lướt trên khung nhạc trông thư thái tới mức người nghe cũng vô thức mỉm cười an nhiên theo tiếng nhạc.

Lục Cảnh Hà không rời mắt nổi màn hình, ngón tay trên mặt bàn vô thức gõ nhịp theo điệu nhạc, mà Tề Thụy bên cạnh hắn cũng vô thức làm theo, cùng nhau đắm chìm trong tiếng nhạc du dương, tất cả đều không cam lòng cắt ngang.

Đáng tiếc không như mong muốn.

Trong lúc hai người chăm chú lắng nghe, đằng sau chợt truyền tới tiếng bước chân uyển chuyển lại gần.

Một bóng dáng trăng trắng nhảy từ cửa sổ vào, xong lao ngang qua mặt Tề Thụy chui thẳng vào lòng Lục Cảnh Hà.

Đó là một con mèo trắng muốt, nó đột nhiên lại gần cắt ngang hai người đang tập trung nghe nhạc.

Lục Cảnh Hà nhanh tay ôm lấy, lại khẽ mắng một câu: “Lại chạy lung tung đi đâu, sao muộn rồi mới chịu về?”

“Meow ~” Mèo trắng kêu một tiếng, đột nhiên lao tới đâm sầm vào màn hình máy tính khiến nó chực rớt xuống đất.

Tề Thụy thấy vậy hoảng hồn đỡ lấy chiếc máy tính: “Giời ạ, đại ca đừng quậy nữa, máy tính hỏng không sao chứ mày mà ngã là toi đấy.”

Đây là con mèo thuộc giống Ragdoll Lục Cảnh Hà nuôi.

Nhóc mèo được yêu chiều vô pháp vô thiên nên tính tình cũng rất chi là kiêu ngạo, ngoại trừ Lục Cảnh Hà, nó không cho một ai ôm hết, cho dù dì Lan phụ trách ngày ba bữa cơm cũng không cho.

Nếu nhóc mèo không cẩn thận ngã mất thì chết anh ta, mãi mới có một thứ Lục Cảnh Hà tự tay nuôi dưỡng cơ mà.

Nhóc mèo không để ý tới lời anh ta, tiếp tục nằm bò lên bàn phím máy tính: “Meow?”

Vừa rồi nhóc mèo nhào lên vô ý dẫm phải bàn phím nên máy tính trực tiếp chuyển sang tab khác, thoát khỏi phòng livestream.

“Khương Nhu Mễ.” Lục Cảnh Hà mắng nhóc mèo, lại ôm lấy nó: “Đừng nghịch nữa.”

Nhóc mèo tên Khương Nhu Mễ liếm liếm ngón tay Lục Cảnh Hà làm nũng, ngoan ngoãn ngồi im trong lòng hắn, đôi mắt xanh lam chăm chú nhìn người trên màn hình.

Tiếng đàn vẫn tiếp tục vang lên nhưng lúc này điệu nhạc đã nhỏ lại, giai điệu trầm lắng như thể sắp hạ màn.

Tề Thụy chuyển tab về phòng livestream, đúng lúc Khương Ly vừa kết thúc khúc nhạc.

Khương Nhu Mễ vốn ngồi ngoan trong lòng Lục Cảnh Hà lại trườn lên thêm một lần nữa, nó uốn éo muốn nghịch máy tính, rất may có Lục Cảnh Hà lanh tay lẹ mắt giữ lại.

Khương Nhu Mễ nhìn Khương Ly trên màn hình, lại nhìn nhìn Lục Cảnh Hà, đôi mắt mèo to long lanh nước thắc mắc, lại kêu to vài tiếng như hỏi han hắn.

Lục Cảnh Hà xoa đầu Khương Nhu Mễ: “Nghe lời.”

“Meow” Khương Nhu Mễ không vui đáp lời, giơ giơ móng vuốt cào cào mu bàn tay Lục Cảnh Hà đôi chút, sau cùng thì nó cũng chịu ngoan ngoãn ngồi im.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Khương Ly đứng dậy ngồi xuống trước máy tính, vừa mới đọc kênh chat đã thấy mọi người xôn xao hết cả lên.

Có người hỏi khúc nhạc đầu tiên tên gì, cậu đáp lời: “Tên Tích Dương Tụng, là khúc khải hoàn ca chúc tụng các tướng sĩ xông pha nơi biên ải, hi sinh thân mình, tắm trong mưa máu kẻ thù để một ngày chiến thắng lẫy lừng về kinh.”

【 Một Ly Rượu Gạo Kính Ngày Đã Qua: Chẳng trách mới nghe tui đã thấy nhiệt huyết sôi trào rồi, hóa ra là ca ngợi chiến công của các tướng sĩ! 】

【 Tiên Nữ Gảy Tỳ Bà: Như thể được xem một góc của trận chiến vậy, trái tim tui hừng hực luôn rồi.

【 Cá Voi Biết Bay: Gần đây tui cũng đang theo học đàn cổ, tui thực sự rất thích giai điệu của《 Tích Dương Tụng 》.

Cơ mà tui lên Baidu tìm mãi chẳng thấy nhạc phổ, có ai tìm thấy chưa vậy 】

【 Bánh Quy Nướng Giòn: Tui cũng thế, có ai tìm được nhạc phổ cho tui xin với.

À thì.

.

.

chị đẹp streamer có thể chia sẻ cho tui với không.

.

.

“Được thôi.” Khương Ly hào phóng đáp, vốn dĩ cậu rất muốn chia sẻ khúc nhạc này cho những người yêu đàn cổ biết, có người thích tác phẩm cậu sáng tác là cậu vui rồi: “Đây là khúc nhạc tôi tự sáng tác, trên Baidu không có đâu, lát nữa để tôi chia sẻ nhạc phổ cho mọi người nhé.”

Khương Ly nói thản nhiên như thể khúc nhạc cậu tự sáng tác rất tầm thường khiến người xem nghe mà hốt hoảng.

Cái đậu móe streamer không chỉ biết đánh đàn mà còn tự mình sáng tác, đây là con người thần tiên gì vậy! !?

Người xem nghe mà sợ ngây người, sau phút cạn lời lại bắt đầu sôi nổi khen cậu tài giỏi.

Đương nhiên trong tốt có xấu, xuất hiện vài người vu cho Khương Ly đang nói dối, bảo cậu cướp nhạc phổ của người khác rồi nói là của mình, dù sao chuyện dơ bẩn này cũng chẳng hiếm lạ gì.

Khương Ly đọc được mấy lời lẽ này cũng không tức giận, chỉ bình thản đáp: “Tôi chỉ nói sự thật, mà tôi cần gì phải lăng xê bản thân bằng cách đó chứ? Không tin thì mọi người cứ lên mạng tìm, tìm được tôi cam đoan sẽ công khai xin lỗi, cũng sẽ dốc lực bồi thường tổn hại cho tác giả gốc.”

Thái độ bình tĩnh của cậu dần lấn át được những bình luận hoài nghi đó, rất nhanh chúng đã trôi tuột đi.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Bên kia màn hình, Lục Cảnh Hà tin tưởng tuyệt đối những lời Khương Ly nói.

Không vì lý do gì hết, nhưng trong tiềm thức, hắn vô cùng tín nhiệm Khương Ly, cảm thấy một người tài năng như vậy chắc chắn không có khả năng đi trộm tác phẩm của người khác.

Sau đó Khương Ly tiếp tục giảng bài, hai tiếng rất mau đã trôi qua.

Trước khi tắt livestream, Khương Ly nói: “Hôm nay là buổi livestream cuối cùng của tuần này, tuy tôi bắt đầu livestream chưa được bao lâu nhưng đã được mọi người nhiệt tình ủng hộ, tôi rất biết ơn vì điều đó.

Một lần nữa xin chân thành cảm ơn tấm lòng của mọi người, thế nên tôi sẽ chọn ra ba người xem may mắn nhất để tặng bộ đề ôn luyện tự tôi sưu tầm, các bạn có thể dựa theo cấp học để chọn, từ tiểu học đến trung học đều có đủ nhé.”

Mọi người nghe Khương Ly nói muốn chơi gacha trúng thưởng thì vô cùng phấn khích, thế là dốc sức spam “Chọn tui chọn tui” kín kênh chat.

Ngay cả tên học dốt như Lục Dữ cũng hăng hái bình luận mong trúng thưởng, không biết còn tưởng tên này ham học lắm.

Lục Cảnh Hà dùng P trạm lần đầu, Tề Thụy biết hắn không hiểu quy tắc nên lên tiếng giải thích: “Ngoại trừ việc người xem khen thưởng cho streamer, các streamer cũng có thể tổ chức sự kiện cho người xem tham gia, ví dụ như việc chọn ngẫu nhiêu người xem may mắn rồi tặng quà thế này.

Có kết quả sẽ thông báo trực tiếp trong buổi livestream.”

Lục Cảnh Hà gật đầu tỏ ý đã hiểu, nghĩ thầm hóa ra lại nhiều quy tắc đến vậy.

Việc rút thăm sẽ do hệ thống phụ trách, Khương Ly chỉ cần điền số người tham gia là được.

Điền xong cậu ấn nút, hệ thống sẽ thông báo kết quả trực tiếp.

—— Hệ thống thông báo: Chúc mừng Chiếm Núi Làm Vua trúng thưởng bộ đề luyện tập bản giới hạn của streamer “Giang Trì Lục Tiêu”.

—— Hệ thống thông báo: Chúc mừng Tề Thiên Đại Thụy trúng thưởng bộ đề luyện tập bản giới hạn của streamer “Giang Trì Lục Tiêu”.

—— Hệ thống thông báo: Chúc mừng Bồ Câu Cục Ta Cục Tác trúng thưởng bộ đề luyện tập bản giới hạn của streamer “Giang Trì Lục Tiêu”.

Kết quả thật quá bất ngờ, Tề Thụy thấy nick mình thì bất ngờ bật thốt: “Tôi trúng thưởng rồi!??”

Tề Thụy tốt nghiệp đã lâu, đương nhiên không dùng tới bộ đề này.

Có điều cái vận đen đủi quanh năm suốt kiếp của Tề Thụy lần đầu tiên trúng thưởng khiến anh ta vô cùng vui sướng, thấy Lục Dữ trên màn hình ầm ĩ kêu mình xui, liền nói: “Ngài Lục, hay tôi tặng nó lại cho Lục Dữ? Dù sao tôi cũng không dùng.”

“Ừ.” Lục Cảnh Hà gật đầu: “Cảm ơn anh.”

“Đừng khách khí đừng khách khí.” Tề Thụy vội vàng xua tay, dù sao anh ta cũng không cần, bộ đề này vẫn nên đến tay người cần thì hơn.

Khương Ly bảo những người xem trúng thưởng ghi địa chỉ nhận hàng xuống dưới để mình gửi quà, mới dứt lời điện thoại bên cạnh đã rung lên, trên màn hình ghi “Mẹ”.

Thấy mẹ Khương gọi tới, Khương Ly nói: “Chào mọi người, tối mai gặp lại.”, sau đó thoát phòng livestream rồi nhận lấy điện thoại.

Mới bắt máy đã nghe mẹ Khương dồn dập hỏi han: “Tiểu Khương đấy à, con ngủ chưa?”

“Con chưa ạ.” Khương Ly thuận tay tắt máy tính, lúc livestream cậu quen ngồi ngay ngắn, ngồi nguyên hai tiếng nên lúc này vai tê cứng hết cả.

Cậu lười biếng nằm ườn trên ghế, hỏi: “Sao giờ này mẹ vẫn chưa đi ngủ thế ạ?”

“Mẹ chưa buồn ngủ.” Mẹ Khương đáp: “Chẳng phải con nói muốn đi học lại ư? Mẹ nhờ người thống kê hết tất cả các trường trong thành phố rồi đây, công tư đủ cả.

Mẹ cũng gửi mail cho con rồi đó, con xem muốn học trường nào để mẹ sắp xếp cho.”

Khương Ly chưa kịp đáp bà đã tiếp lời: “Con chọn trường nào gần nhà chút nhé, tan học về nhà cũng tiện hơn.”

Khương Ly không ngờ mình mới nhắc tới chuyện đi học mấy ngày trước mà mẹ Khương đã tíu tít lo ngay.

Bà không chút chậm trễ mặc dù biết rõ khoảng một tháng nữa mới khai giảng, thế cũng đủ biết con trai quan trọng với bà tới mức nào.

Từ nhỏ nguyên chủ đã được cha mẹ đặt trên đầu quả tim mà yêu chiều, thế nên cậu ấy luôn đinh ninh cho rằng sự quan tâm của cha mẹ với mình là điều hiển nhiên, không đáng nhắc tới.

Khương Ly thì khác, ngoại trừ ở thế giới đầu tiên thì tình cảm gia đình là một điều vô cùng xa xỉ với cậu.

Bất ngờ được quan tâm khiến Khương Ly chợt sững người.

Mẹ Khương chờ mãi không thấy cậu đáp lời thì lên tiếng: “Sao thế con? Con không thích hả? Nếu con vẫn muốn du học thì cứ nói, mẹ sắp xếp cho con.”

“Không ạ.” Khương Ly lên tiếng: “Con không muốn du học, con cứ ở lại với cha mẹ thế thôi.”

Nếu đã dùng thân thể con trai bà ấy thì phải thay phần đối phương gánh chữ “Hiếu”, coi như để báo đáp ân tình.

Mẹ Khương không ngờ Khương Ly lại nghĩ vậy, bà thực sự rất bất ngờ rồi bật cười, nụ cười dịu dàng xen lẫn kinh ngạc: “Con trai mẹ trưởng thành thật rồi, trước kia con chẳng bao giờ nói vậy, suốt ngày lông bông ngoài đường thôi.

Cha mẹ nói con hai ba câu con đã vội chê chúng ta dong dài rồi.

.

.”

Khương Ly khẽ cười, không phản bác.

Dù sao trời cũng đã khuya, hai người chỉ hàn huyên một hồi rồi cúp máy ngay.

Mẹ Khương cúp điện thoại, nhớ con trai mới dặn mình phải chú ý sức khỏe thì cứ vui vẻ cười mỉm suốt.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ô tô đỗ xịch lại, là cha Khương về.

Mẹ Khương ra đón chồng: “Tôi tưởng ông về muộn?”

Cha Khương đưa cặp táp và áo khoác cho người phục vụ, cười nói với bà: “Lễ ký kết dự án xong sớm nên tôi về luôn.”

“Ông ăn tối chưa? Để tôi kêu dì Trương nấu chút gì đó cho ông nhé?” Mẹ Khương hỏi.

“Ừm.” Cha Khương gật đầu rồi dắt tay bà vào trong nhà, vừa đi vừa hỏi: “Sao muộn vậy rồi bà còn chưa ngủ?”

Mẹ Khương dặn dò dì Trương xong, nghe ông hỏi thì đáp lời: “Tôi vừa nói chuyện với Tiểu Ly xong, đang chuẩn bị lên lầu đi nghỉ đây, ai biết ông về sớm thế.”

Cha Khương chợt dừng bước: “Thằng ranh con kia gọi cho bà? Thế nó đâu?”

Nói rồi ông nhanh chân bước lên cầu thang như thể vội vã đi tìm Khương Ly, mẹ Khương vội níu tay ông: “Con nó chưa về, ông đừng có vội.”

Mẹ Khương không định giấu cha Khương chuyện bà đi gặp Khương Ly, có điều mấy nay ông vẫn luôn bận rộn đi công tác, hơn nữa còn là hạng mục kinh doanh vô cùng quan trọng.

Bà không muốn ông phân tâm nên không nhắc, giờ công việc đã xong thì nói cũng chẳng sao.

Mẹ Khương đem chuyện Khương Ly chủ động gọi điện thoại cho bà, hẹn gặp rồi chủ động muốn xin đi học lại kể một lượt cho cha Khương nghe.

Cha Khương nghe xong, cau mày: “Giờ nó đang sống ở ngoài một mình? Thế cụ thể là ở đâu? Có an toàn không?”

Mẹ Khương thấy phản ứng đầu tiên của ông là quan tâm con trai, không khỏi bật cười: “Chẳng phải ông kêu nếu nó không về nhà thì không nhận đứa con trai này sao? Sao nay lại lo lắng thế?”

Cha Khương bị vợ trêu đùa thì ngượng đỏ mặt, hừ mạnh một tiếng: “Tôi sợ nó xằng bậy bên ngoài rồi về bôi tro trát trấu vô cái bản mặt già của tôi.”

Mấy lời khẩu thị tâm phi này mẹ Khương quen quá rồi, đương nhiên bà không tin.

Bà hiểu chồng mình quan tâm con trai tới mức nào, chỉ do ông quá đau lòng với dòng tin “Cha mẹ không hiểu cho con thì có chết con cũng không về” trước khi Khương Ly bỏ nhà ra đi mà thôi.

“Nơi con nó ở khá an toàn, có điều nhà hơi nhỏ, phòng khách còn chẳng rộng bằng phòng ngủ ở nhà.” Mẹ Khương đau xót lắc đầu: “Nhưng Tiểu Ly nhất quyết không chịu về, nó bảo sợ ông còn giận.”

“Nó cũng biết tôi tức giận cơ đấy, thằng nhãi vô lương tâm.” Cha Khương mắng vậy thôi nhưng sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, ông hỏi chuyện học lại, nghe vợ mình đã chuẩn bị tư liệu các trường trong thành phố thì hài lòng gật đầu, nói: “Mấy ngày nay tôi bận quá, xong vụ này qua thăm nó xem thế nào.

Trốn một tháng trời rồi chứ có ít ỏi gì đâu, cũng không biết về thăm cha nó, thằng bất hiếu!”

Thật ra cha Khương muốn sáng mai đi thăm con liền nhưng hạng mục mới ký xong hôm nay, chuyện cần ông xử lý thực sự quá nhiều.

Sáng mai ông bận hẹn đối tác đi ăn cơm mất rồi, chỉ hận không phân thân ra nổi.

“Để mai tôi nói với Tiểu Ly một tiếng cho.” Mẹ Khương nói.

Cha Khương: “.

.

.” Tôi đi thăm con trai tôi còn phải hẹn trước?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Bên kia, sau khi Khương Ly tắt livestream, Khương Nhu Mễ chợt cuống cuồng bổ nhào vào máy tính như tìm kiếm thứ gì đó.

Lục Cảnh Hà duỗi tay túm nó về, đứng dậy chúc Tề Thụy “Ngủ ngon” rồi về phòng.

“Chúc ngài ngủ ngon.” Tề Thụy đáp.

Theo Lục Cảnh Hà đã lâu, đương nhiên Tề Thụy nắm rõ giờ giấc sinh hoạt của hắn.

Lục Cảnh Hà sáng rời giường lúc 6 giờ rưỡi, tối cứ đúng 10 rưỡi đi ngủ.

Có đôi khi Tề Thụy cũng thắc mắc, ngài Lục mới đầu ba mươi thôi sao mà sinh hoạt giống lão cán bộ đã về hưu thế không biết? Không thích lên mạng, không thích chơi game, không dùng điện thoại thông minh, thậm chí còn không muốn ra khỏi nhà.

Thấy Lục Cảnh Hà về phòng, lúc này Tề Thụy mới gập máy tính, sắp xếp lại bàn cho gọn gàng.

Đường xuống núi rất xa, trong tòa tứ hợp viện này cũng có một phòng dành riêng cho Tề Thụy, hôm nay trời đã khuya nên anh ta ở lại rồi sáng mai về sau.

Lục Cảnh Hà đi dọc hành lang.

Vì ở trong núi nên về đêm tiết trời rất lạnh, gió đêm se se thổi lộng lối đi, lá vàng khẽ bay rồi xoay tròn giữa không trung, chậm rãi đáp xuống người Khương Nhu Mễ đang nằm trong lòng hắn.

“Meow” Khương Nhu Mễ nằm ườn trên cánh tay Lục Cảnh Hà, uể oải kêu một tiếng.

Hắn hất chiếc lá đi, vo vo tai mèo con, hỏi chuyện: “Sao thế?”

Khương Nhu Mễ dụi dụi tay hắn, nằm ườn không động đậy nữa.

Lục Cảnh Hà về phòng, đặt Khương Nhu Mễ lên ghế bập bênh của nó rồi lấy áo ngủ đi tắm.

Chờ hắn tắm xong thì Khương Nhu Mễ đã ngủ say sưa.

Tắt đèn phòng bật đèn ngủ, Lục Cảnh Hà xốc chăn nằm lên giường như thói quen, nhưng hôm nay không hiểu sao mãi hắn chẳng ngủ nổi, cứ trằn trọc vậy thôi.

Hắn ngồi dậy cầm quyển sách lên xem, mới đọc được hai trang trong đầu đã nhớ tới streamer kia.

Cái tên “Giang Trì Lục Tiêu” xẹt qua khiến trái tim hắn chợt gợn sóng.

Dường như cái tên này rất quen thuộc, mà chủ nhân của nó cũng thế.

Hắn sống trong núi đã lâu, tính tình không thích náo nhiệt, người phải gặp cũng chẳng có bao nhiêu.

Lục Cảnh Hà cố nhớ lại nhưng mãi vẫn không nhớ ra mình đã gặp cô gái này ở đâu, nghe cái tên này khi nào, theo tiềm thức hắn chỉ thấy quen thuộc vậy thôi.

Trí nhớ của hắn rất tốt, nếu đã từng gặp thì chắc chắn hắn sẽ không quên, huống chi còn là khuôn mặt nổi bật đến vậy.

Cảm giác quen thuộc ấy rất lạ, ngay cả Lục Cảnh Hà cũng không giải thích nổi vì sao.

Mấy năm gần đây hắn cũng từng gặp cảm giác thế này, cứ linh cảm mình đang quên mất điều gì rất quan trọng, nhưng cố lắm cũng chẳng nhớ nổi.

Gió đêm thổi rung chuông gió kêu leng keng, tiếng động đánh thức tâm trí Lục Cảnh Hà, hắn rũ mặt nhìn trang giấy, chợt đọc được một câu.

—— Mọi sự gặp gỡ trên thế gian đều là cửu biệt trùng phùng.

Một câu văn đơn giản Lục Cảnh Hà thấy thường ngày nhưng lúc này lại khiến trái tim hắn chệch nhịp.

Hắn im lặng thật lâu, cuối cùng gập sách cất đi, tắt đèn nằm xuống.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Hôm sau, Lục Cảnh Hà theo đồng hồ sinh học thức dậy rất sớm, mới dậy đã quơ phải nhóc Khương Nhu Mễ chẳng biết chạy tới ngủ cạnh hắn từ bao giờ.

Trời vẫn còn sớm, nhóc mèo vẫn cuộn tròn say sưa ngủ, cứ rúc vô người hắn lim dim không biết trời trăng gì.

Lục Cảnh Hà khẽ xốc chăn xuống giường, hắn dẹm kín chăn cho Khương Nhu Mễ rồi đi vệ sinh cá nhân, sau đó lấy kiếm ra sân luyện tập.

Thầy của Lục Cảnh Hà không chỉ dạy hắn thư pháp mà còn dạy hắn tu thân dưỡng tính qua Thái Cực quyền, các bài kiếm pháp.

.

.

Bắt đầu từ năm 5 tuổi Lục Cảnh Hà đã luyện kiếm, sáng nào cũng bỏ ra nửa giờ rèn luyện bản thân, dù trời có nóng bức hay giá rét đều thế, không hề gián đoạn buổi nào.

Cứ thế Lục Cảnh Hà đã duy trì được thói quen này những 25 năm.

Tề Thụy biết Lục Cảnh Hà dậy rất sớm, tự nhiên anh ta cũng không dám ngủ nướng, sáng sớm đã đặt những năm cái đồng hồ báo thức cho tỉnh, thế mà rửa mặt ra đã thấy Lục Cảnh Hà luyện kiếm được một lúc rồi.

Hắn mặc một chiếc áo trắng quần đen, dáng người cao thẳng đứng giữa trời gió, từng đòn ra vô cùng thong thả nhưng lại mang khí thế sấm động gió rền, lúc này hắn sắc bén tới mức người ta không thể rời mắt nổi.

Tề Thụy đứng xem hồi lâu, nhịn không nổi cảm thán: “Lại thêm một người có thể dựa mặt kiếm cơm nhưng nhất quyết theo con đường tài năng cơ.”

Sau buổi ăn trưa Tề Thụy về nhà, anh ta không nhất quyết phải ở bên này 24/24.

Lục Cảnh Hà vẫn duy trì thói quen thường ngày, hắn đi luyện chữ.

Ngòi bút điểm lên mặt giấy, không biết vì sao chưa kịp suy nghĩ thì tay hắn đã đưa thành bốn chữ “Giang Trì Lục Tiêu” kia.

Hắn giật mình dừng bút, ánh mắt chăm chú nhìn trang giấy, mày cau chặt lại.

Nếu Tề Thụy có ở đây chắc chắn sẽ nhận ra lúc này Lục Cảnh Hà đang rất nóng nảy.

Dì Lan đã dọn dẹp phòng bếp xong, bà lên hỏi: “Cảnh Hà, tối nay con muốn ăn gì?”

Dì Lan là người chăm sóc Lục Cảnh Hà từ nhỏ tới lớn, trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng thực tế bà chẳng khác gì người nhà hắn cả.

Lục Cảnh Hà ăn đã quen cơm bà làm, hắn cũng không khó tính, cứ để bà tự quyết sao cho tiện là được.

Chờ dì Lan rời đi, hắn đổi trang giấy mới rồi bắt đầu múa bút thành văn thêm một lần nữa.

Thời gian trôi qua rất mau, cũng đã đến lúc mặt trời xuống núi, Lục Cảnh Hà gác bút.

Hắn xếp từng trang giấy luyện tập hôm nay lại, nhưng đến khi thấy nội dung trên tờ cuối cùng, ngón tay hắn chợt khựng lại.

—— Giang Trì Lục Tiêu.

Trong đầu Lục Cảnh Hà chợt vang lên lời Tề Thụy dặn hôm qua, rằng streamer sẽ livestream vào tám giờ mỗi tối.

Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy mới sáu giờ chiều, cách thời gian livestream còn khoảng hai giờ nữa.

Trái tim Lục Cảnh Hà bỗng gợn thôi thúc, khiến hắn muốn mau chóng làm điều gì đó cho khuây khỏa.

Đang lúc trầm tư thì dì Lan gọi hắn vào ăn cơm.

Lục Cảnh Hà đáp lại, tay vô thức đem trang giấy “Giang Trì Lục Tiêu” kia gấp gọn rồi giấu đi.

Ăn cơm chiều xong, đúng theo thói quen, Lục Cảnh Hà ngồi xem tin tức trong ngày, đến giờ thì ra ngoài tìm Khương Nhu Mễ về cho nó ăn, sau đó tắm rửa.

Nhưng đêm nay rất khác, có một chuyện phát sinh khác thói quen thường ngày đó.

Lục Cảnh Hà mở máy tính, vào P trạm tìm tới phòng livestream kia.

Có rất nhiều phòng livestream trên mục đề cử của P trạm, nhưng Lục Cảnh Hà không rảnh chú ý tới, hắn đăng kí một tài khoản rồi định vào chỗ streamer kia luôn.

Chẳng ngờ khi đăng kí tài khoản thì hắn phát hiện ấy thế mà phải làm thêm một bài kiểm tra.

Nội dung câu hỏi khảo sát tách từng từ ra thì hắn hiểu, nhưng ghép lại rồi thì rất khó nói.

Lục Cảnh Hà điền bừa một lần, chẳng ngờ hệ thống thông báo không đạt tiêu chuẩn.

Mấy chữ “Không đạt tiếu chuẩn” khiến Lục Cảnh Hà chết lặng, lần đầu tiên hắn làm bài kiểm tra mà gặp kết quả như vậy.

Hắn định hỏi Tề Thụy, nhưng nghĩ thế nào cuối cùng lại thôi, nghiêm túc điền lại một lần nữa.

Lần này khá may mắn, không hơn không kém đạt 60 điểm, đăng ký tài khoản thành công.

Lần đầu 49 điểm, lần hai 60 điểm.

Tâm tình hắn lúc này rất phức tạp, có lẽ đây là bài thi thấp điểm nhất trong cuộc đời hắn, không khỏi khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Đăng ký xong xuôi, Lục Cảnh Hà tìm streamer tên “Giang Trì Lục Tiêu”, nhấp vào mới biết đối phương có bảy video trực tiếp trên trang chủ, tất cả đều là chiếu lại của các buổi trước đó.

Bên dưới là bảng xếp hạng khen thưởng của người xem, đương nhiên đứng đầu vẫn là em trai hắn —— Lục Dữ, số tiền thưởng lên tới tận sáu con số.

Ngày thường Lục Cảnh Hà lên internet không nhiều, máy tính cũng chỉ để tra tư liệu hoặc xử lý vài công việc cần thiết mà thôi.

Hắn không quen thao tác trên P trạm, lần mò một hồi mới tìm thấy phòng livestream của streamer, ấn follow.

—— Hệ thống thông báo: Hội viên “Lu” thân mến, ngài đã thành công theo dõi mỹ nữ “Giang Trì Lục Tiêu”, thông báo mới nhất sẽ sớm cập nhật tới ngài.

Nhớ tới tiết mục xuất sắc của đối phương đêm qua, Lục Cảnh Hà nghĩ thầm muốn xem lại video đó, nhưng lúc này đã 8 giờ, trước tiên cứ vào xem livestream trước đã.

Vừa vào đã thấy streamer đúng giờ xuất hiện trên màn hình.

Hôm nay trang phục của streamer rất khác so với hôm qua, chiếc khăn lụa quấn quanh cổ được thay bằng chiếc choker ren đen có gắn chuông bạc.

Ánh mắt Lục Cảnh Hà đảo qua một vòng, cảm thấy trên lớp vải ren đen kia, làn da của streamer đã trắng càng thêm trắng, chẳng khác nào khối ngọc bích tuyệt sắc nhất.

“Chào buổi tối mọi người, là tôi, Giang Trì Lục Tiêu đây.”

Streamer trên màn hình lên tiếng chào mọi người, cô vừa cất giọng, Lục Cảnh Hà đã thấy kênh chat nhảy loạn cả lên, trong đó có cả em trai Lục Dữ và trợ lý Tề Thụy của hắn.

Chào hỏi xong xuôi, vẫn như mọi khi, streamer bắt đầu dạy học, khi tên tài khoản của Lục Cảnh Hà đột nhiên được chọn, hắn sửng sốt không thôi.

Không ngờ mới đăng kí tài khoản chưa được bao lâu đã được chọn trúng, sự tình cờ này thật màu nhiệm, nhưng Lục Cảnh Hà rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Tối qua hắn nhìn Tề Thụy chat nên đã biết bình luận thế nào, có điều lúc này chỗ hắn không có đề bài, nhất thời không biết nên đăng gì.

Trong lúc đang do dự, Lục Cảnh Hà lại nghe streamer gọi tên mình thêm một lần nữa, thoạt nhìn như đang đợi hắn đăng đề.

Hắn suy tư hồi lâu, quyết định chọn một đề.

Ngay sau khi hắn đăng đề lên, dường như streamer có hơi bất ngờ, đối phương chỉ nhướn mày không nói gì.

Lục Cảnh Hà thấy thế, nghĩ thầm có phải đề hắn đăng quá khó hay không? Chỉ là tối qua thấy streamer giải đề, hắn tò mò không biết thực lực đối phương đến đâu, thế nên hôm nay muốn chứng thực một phen.

【Lu: Có biết làm không? 】

Sau khi hắn đăng đề, kênh chat đột nhiên trở nên khác thường.

【Tiên Nữ Gảy Tỳ Bà: Đậu má…… Đây là đề thi đại học toán năm nay, tôi là nhân viên công tác nên tôi nhớ rõ lắm, giang tinh lại tới gây sự nữa à?】

【Mì Mì Mì Tương Đen: Trời má, lại có thêm một đứa con trai của Cơ Thiếu Hoàng nữa hả? Satan đệ nhị à!? 】

【 Satan Bóng Đêm: Đừng nhắc tới quá khứ đen tối của tôi chứ.

.

.

Tên kia, cút ngay cho ông! 】

【 Tề Thiên Đại Thụy: Thằng cu vừa đăng đề lại đây anh bảo, anh khuyên chú làm người đi! ! /Meme hành hung đầu chó nhà cậu/ 】

Đọc nội dung bình luận, tuy Lục Cảnh Hà không hiểu nhưng thấy Lục Dữ và Tề Thụy phản ứng kịch liệt như vậy chắc hắn chẳng phải từ tốt đẹp gì.

Một tên muốn hắn cút, tên còn lại còn dám đánh cái đầu chó của hắn cơ mà.

Hai tên đó sống nhờ ví tiền hắn cả đấy, to gan!

Lục Cảnh Hà cau mày, lên internet tìm khái niệm khó hiểu kia.

— Giang Tinh: chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.

Mấy tên anh hùng bàn phím này chỉ thích chặn họng người khác, cả vú lấp miệng em không chịu nói lý.

Những người này thường không quan tâm tới sự thật, lấy chuyện khiến người ta cứng họng làm vui, coi việc cãi nhau với người khác là tôn chỉ sống.

Lục Cảnh Hà: “.

.

.

Hắn thoát web, mới về phòng livestream đã thấy streamer bật cười, thong thả nói: “Ồ, có tên gây sự mới tới nè.”

Lục Cảnh Hà: “.

.

.”

Không, tôi không phải, tôi không có.

------oOo------

Truyện Chữ Hay