Tuy tối qua Khương Ly đã thề son thề sắt nhưng Tiêu Khải Hành cứ tưởng cậu đang an ủi hắn, không ngờ cậu nói thật.
Hy vọng có thể chữa lành bệnh, đừng nói là hắn, bất kỳ ai nghe được cũng phải phá lên cười chế nhạo ấy chứ.
Nhưng sự thật lại hung hăng tát cho hắn một bạt tai, đánh đau tới mức mãi hắn chưa hết ngơ ngẩn, chỉ biết im lặng nhìn Khương Ly.
Cuối cùng Khương Ly chỉ đành quơ quơ tay cho hắn tỉnh, cười hì hì nói: “Điện hạ, ngài vui tới mức choáng váng rồi sao? Nhìn em làm chi vậy?”
Tiêu Khải Hành nắm lấy đôi tay cậu, xúc cảm ấm áp minh chứng cho hắn biết đây không phải mơ.
Tay Tiêu Khải Hành bao bọc lấy tay Khương Ly, hắn do dự không biết nói thế nào: “.
.
.
Chân ta.
.
.”
“Dạ?” Khương Ly hỏi: “Chân điện hạ sao vậy?”
Tiêu Khải Hành: “Chân ta.
.
.
hình như cử động được.
.
.”
“Thật ư?” Thấy Tiêu Khải Hành hoảng hốt, Khương Ly bất giác nổi ý xấu, cậu cười xấu xa nói: “Xem ra hy vọng của em đã thành công rồi.”
Nếu là ngày thường Tiêu Khải Hành sẽ cười mắng cậu chỉ biết nói hươu nói vượn, nhưng nay khác rồi.
Đến nay thực sự hắn vẫn chưa thể tin nổi, thật thần kỳ!
Nghĩ đến đây, Tiêu Khải Hành ngơ ngác vài giây, hắn bất chợt nằm xuống rồi bật cười thành tiếng: “Ta thua dưới tay em rồi.”
Khương Ly vui vẻ cười, nhanh nhẹn cưỡi lên eo Tiêu Khải Hành, hai chân cậu đè lên đùi hắn, hất cằm đầy kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, cái chân thứ ba em còn mọc ra được, hai chân ngài đã là gì!”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.” Thế mà hắn không phản bác nổi.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hếch lên đầy kiêu ngạo, như thể in hẳn mấy chữ “Ta lợi hại nhất” lên mặt, trông cực kỳ đắc ý khiến trái tim hắn tan chảy, ngứa ngáy khôn nguôi.
Nhãi ranh này thuộc về hắn, chỉ thuộc về hắn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Khải Hành cũng thấy kiêu ngạo và vui sướng lây với Khương Ly.
Hắn đưa tay nhéo eo Khương Ly, lại túm lấy cái eo thon nhỏ đó đè cậu xuống, đảo ngược tư thế giữa hai người.
Lúc này Khương Ly bị hắn đè dưới thân, mà hắn thì quỳ gối kẹp hông cậu ở giữa.
Rèm lụa đang rũ đột nhiên tung lên, hững hờ che đi cảnh xuân sắc bên trong.
Trên giường, Tiêu Khải Hành giữ nguyên tư thế quỳ gối bên eo Khương Ly, động tác ấy rõ ràng chứng minh chân hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Nháy mắt, nội tâm Tiêu Khải Hành chợt nổi sóng, dập dìu không cách nào lặng nổi.
Tiêu Khải Hành xúc động, một tay chống giường, tay kia ve sườn mặt Khương Ly, để ý kỹ thì ngón tay hắn còn đang khẽ run lên từng cơn.
Hắn đã phải sống chung với đôi chân tàn tật này hơn mười năm ròng, ngay cả thái y giỏi nhất Thái Y viện cũng phải lắc đầu ngao ngán, cho dù chữa trị tận tình thì kết quả tốt nhất chỉ là chống gậy loạng choạng cả đời.
Dường như tất cả đã đánh gục ý chí của hắn, nhưng giờ đây sự thật lại nói cho hắn biết rằng đôi chân đã khỏi hẳn, sao hắn bình tĩnh cho được?
Khương Ly biết Tiêu Khải Hành đã chịu khổ nhiều năm, đau đớn và tủi nhục kể sao cho xiết, cho nên cậu hiểu tâm trạng kích động của hắn là thế nào.
Khương Ly nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang lưu luyến ve khuôn mặt mình, khẽ mân mê một hồi rồi nhìn Tiêu Khải Hành cười nói: “Đây là chuyện tốt, hẳn là điện hạ phải vui vẻ mới đúng.”
Khương Ly nói miệng là thế nhưng khóe mắt cậu cũng vô thức đỏ lên, mấy năm qua cậu đích thân chăm sóc cho Tiêu Khải Hành, ít nhiều cũng biết hắn đã đau đớn biết chừng nào.
May mắn thay giờ đã khỏi hẳn, cậu vui lây với người mình yêu.
Đầu ngón tay Tiêu Khải Hành khẽ gảy nhẹ rèm mi Khương Ly, lại cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cậu, rồi nụ hôn của hắn rải rác dạo chơi khắp người dưới thân.
Cuối cùng nụ hôn ấy lưu luyến trên môi Khương Ly, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi cậu như đang thưởng thức một vật gì đó rất trân quý: “Chính em bảo đây là chuyện vui cơ mà, sao em lại khóc rồi?”
“Em vui quá nên khóc.” Khương Ly cười nói, vươn tay đòi Tiêu Khải Hành ôm, lại thì thầm bên tai hắn: “Chân điện hạ tốt rồi, ngài cho em trải nghiệm tư thế khác được không? Mỗi em nỗ lực thì mất vui đó.”
Những lời này khiến Tiêu Khải Hành cứng người? Tư thế? Mỗi em nỗ lực? Hắn giật mình, không khỏi mường tượng tới cảnh xuân sắc kiều diễm trong phòng tắm ngày đó.
Nhưng mới sáng ngày ra đã tuyên dâm thì có hơi.
.
.
Nói chung là không ổn lắm.
Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của Tiêu Khải Hành luôn có một đống quy tắc lễ nghi phải tuân thủ, chính thế nên suy nghĩ của hắn rất đoan chính, nhưng lúc này lý trí lại lu mờ dần trước vọng khiến nhất thời hắn không biết nên làm thế nào.
Khương Ly thấy Tiêu Khải Hành đã phản ứng nhưng chờ mãi chưa động đậy gì, có vẻ vẫn chần chừ lắm nên cậu bật cười, buông tay rồi đẩy hắn ra, nói: “Nếu điện hạ không muốn thì em ra ngoài vậy, nay còn sớm, điện hạ ngủ thêm xíu nữa nhé.”
Vừa nói Khương Ly vừa bước xuống giường, chân chưa kịp chạm đất thì đột nhiên có cánh tay cường tráng từ đâu ôm eo kéo cậu về.
Khương Ly lại bị đè xuống giường thêm một lần nữa, cánh môi bị người kia hung hăng cắn, triền miên không ngừng.
Liêm sỉ chó má gì chứ, tuyên dâm giữa ban ngày thì có sao? Chỉ cần hắn thích.
Con quỷ trong lòng Tiêu Khải Hành giải trừ phong ấn, cắn nuốt chút lý trí cuối cùng để hắn mặc sức dày vò đôi môi Khương Ly.
Hắn vắt chéo tay Khương Ly rồi ấn chặt lên đỉnh đầu không cho cậu dãy dụa, ngón tay lướt trên cơ thể bạn tình như lướt trên phím đàn, xúc cảm ấm nóng khiến bầu không khí xung quanh quyến rũ lạ kỳ.
Trời dần sáng rõ, nhưng chẳng ai quan tâm tới điều đó, chỉ mặc sức buông thả tận hưởng dư vị tuyệt diệu của người yêu.
Khương Ly hơi ngửa đầu đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt kia, dọc cằm là yết hầu mong manh yếu ớt đang trượt lên trượt xuống trông chẳng khác nào yêu tinh xinh đẹp nhất.
Sau lớp rèm lụa đong đưa, bên trong thỉnh thoảng vọng ra tiếng thở trầm khàn hòa chung tiếng rỉ tình khe khẽ, nếu ai nghe được cũng đều phải mặt đỏ tai hồng.
Mưa cuộn sóng rền ập tới, gió lớn không nhân nhượng tấn công sâu vào khe đá, nước mưa trào lên mơn man thấm ướt bờ cát, đọng thành từng vũng ào ạt.
Cát hòa lẫn nước mưa không ngừng rỉ ra, chảy xuôi thành dòng lép nhép ướt nhoẹt cửa khe.
Sóng biển tung bọt trắng xóa đập mạnh vào bờ cát, xông thẳng tới cửa khe rồi xuyên sâu vào trong.
Tầng tầng đá dung nham nóng bỏng bao bọc lấy con sóng dữ, vang lên âm thanh như tiếng vỗ tay reo vui không biết mệt mỏi.
Từ khe đá bỗng đâu lộ ra một con sò, dưới sự áp bách của con sóng dữ, vỏ sò khẽ hé mở, để lộ phần thịt non mềm mấp máy bên trong.
Sóng dữ được đà lấn tới, tàn nhẫn dày vò khiến thịt hồng run rẩy thêm kịch liệt, lấp lánh nước.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Kẻ hầu người hạ bên ngoài thấy tới giờ dậy rồi mà hai người mãi chưa ra nên tiến lên gõ cửa hỏi han, chẳng ngờ Tiêu Khải Hành lại đích thân lên tiếng đuổi đi.
Mây tạnh mưa tan, Khương Ly ghé lên lồng ngực Tiêu Khải Hành thở d/ốc, giờ khắp người cậu dấp dấp dính dính, chẳng biết là mồ hôi của cậu hay của đối phương nữa, cũng có thể là cả hai.
Tiêu Khải Hành âu yếm xoa đầu cậu, khẽ hỏi: “Có đau không em?”
Vừa rồi thú thực rằng hắn không khống chế nổi chính mình, xong chuyện thì chỗ kia của Khương Ly đã sưng đỏ lên rồi.
“Đau.” Khương Ly ngoan ngoãn gật đầu: “Em rát.”
Tiêu Khải Hành thầm mắng mình “cầm thú”, không biết lễ nghĩa liêm sỉ hắn học bị con chó nhà nào ăn mất rồi, đang định ôm cậu hôn hôn an ủi thì đột nhiên nghe Khương Ly nói: “Nhưng điện hạ mạnh mẽ thật đấy, đau nhưng sướng.”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.”
Khương Ly cảm thán: “Quả nhiên, là đàn ông thì không thể để thiếu cái chân nào.”
“.
.
.” Tiêu Khải Hành đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Muốn xuống giường thì đừng nói gì nữa.”
“Dạ.” Khương Ly ngoan ngoãn im lặng, bò dậy khỏi người Tiêu Khải Hành.
Mới cử động, cái eo Khương Ly suýt chút nữa trật luôn, cậu bất giác kêu “A” một tiếng.
“Sao thế?” Tiêu Khải Hành vội vàng hỏi: “Em không thoải mái chỗ nào?”
“Eo em đau.” Khương Ly đỡ eo, tủi thân nhìn hắn: “Người ác quá đấy, eo em sắp đứt luôn rồi nè.”
Vừa rồi Tiêu Khải Hành có hơi thô bạo, đúng thật hắn đã ôm lấy eo Khương Ly mà thúc đến khi nào ra thì thôi, chẳng biết bao lâu nhưng đến mức eo cậu đau đớn thì quá đáng thật.
Sự thật đúng là thế nhưng bị Khương Ly nói trắng ra thì hắn vẫn ngại ngùng khẽ ho nhẹ một tiếng, vì muốn che đi đôi tai đỏ bừng, hắn đành lên tiếng: “Không được nói vậy nữa, bằng không sẽ phạt em chép sách đó.”
Khương Ly: “.
.
.” Mới bị đè đã phải đi chép sách ngay? Ngài đừng có mà rút chim vô tình nhá.
Tiêu Khải Hành để Khương Ly nằm lười trên giường, hắn đứng dậy phân phó kẻ hầu người hạ chuẩn bị nước ấm.
Ngay khi đôi chân bước trên đất bằng mà không cần mượn bất kỳ ngoại lực nào, hắn hít sâu một hơi mới ép được nỗi xúc động trong lòng mình xuống.
Hai chân Tiêu Khải Hành thần kỳ khỏi hẳn khiến cả Đông cung xôn xao, mọi người đều vui sướng mừng cho hắn.
Triệu Thanh, nhũ mẫu Chu, Thúy Nha, Tiểu Lộ Tử đã tận tụy phục vụ Tiêu Khải Hành nhiều năm, nay cùng nhau tụ tập ở chính điện, khuôn mặt không giấu nổi vui sướng, chỉ chực thấy hắn là ùa lên hò reo ăn mừng.
Rửa mặt chải tóc xong, Tiêu Khải Hành tới thỉnh an Nguyên đế, Khương Ly vẫn theo hắn như mọi khi.
Dọc đường hai người trùng hợp gặp Lục hoàng tử Tiêu Khải Quân, đối phương thấy hai chân Tiêu Khải Hành đi lại bình thường không cần xe lăn thì mắt trợn trừng như muốn rơi ra luôn: “Không thể nào! Chính thái y Chu đã nói hai chân ngươi vĩnh viễn không thể đi lại được nữa cơ mà, sao lại thế này!?”
Tiêu Khải Hành khinh bỉ cười: “Chuyện này cũng phải cảm ơn chỗ nhân sâm với linh chi quý hiếm của Lục hoàng đệ, nợ ân tình này ta sẽ khắc ghi.”
Nói rồi trực tiếp đi luôn, mặc kệ Tiêu Khải Quân căm hận nhìn theo.
Tiêu Khải Quân đỏ mắt trông theo bóng lưng thẳng tắp của Lưu Khải Hành, quay sang giáng cho thái giám bên cạnh một bạt tai trút giận, quát: “Vô dụng, cút hết cho ta!”
Người hầu kẻ hạ xung quanh hoảng sợ quỳ sụp xuống, nháo nhác xin tha: “Điện hạ tha tội! ! !”
“Cút!” Tiêu Khải Quân nhấc chân đá văng thái giám, bực dọc bước xuống bậc thang, nhưng mới bước được vài bước thì đột nhiên trượt chân, cả người ngã sóng soài: “A ——! ! !”
Khương Ly thu tay lại, thản nhiên như không có chuyện gì bước đều cạnh Tiêu Khải Hành.
Tiêu Khải Hành còn lạ gì nữa, hắn lắc đầu, khẽ mắng: “Nghịch ngợm.”
Khương Ly bật cười, thì thầm với điện hạ nhà mình: “Điện hạ yên tâm, không phát hiện ra đâu.”
Cậu cố ý phóng sỏi vào gót giày Tiêu Khải Quân thì làm sao phát hiện được, mọi người sẽ chỉ biết vì quá tức giận nên Tiêu Khải Quân mới bất cẩn trượt ngã.
À còn nữa, bậc thang cũng khá cao, chắc Tiêu Khải Quân phải liệt giường một thời gian rồi đây.
Nghĩ tới cảnh Tiêu Khải Quân nằm trên giường kêu gào đau đớn là Khương Ly thấy tâm trạng mình tốt hẳn.
Tới Càn Hòa Cung, cậu và Tiêu Khải Hành trùng hợp gặp mặt quốc sư Thịnh Hạc Hiên.
Đối phương thấy hai chân Tiêu Khải Hành đã hoàn toàn bình phục thì cũng bất ngờ như mọi người, trừ điều này ra, Khương Ly chợt bắt được một tia vui sướng trong ánh mắt ấy.
Vui sướng?
Khương Ly nghi ngờ, chưa kịp hỏi thì đã thấy đối phương lại gần: “Chúc mừng điện hạ.”
“Đa tạ quốc sư.” Tiêu Khải Hành gật đầu, hắn tránh sang một bên nhường đối phương đi trước.
Thịnh Hạc Hiên không chối từ, lúc đi qua Khương Ly, Thịnh Hạc Hiên chợt liếc mắt nhìn thoáng cậu một chốc rồi mới thong dong rời đi.
Ánh nhìn của quốc sư rất có thâm ý khiến Khương Ly không nhịn nổi tò mò ngước nhìn về hướng đối phương đi.
“Đừng nhìn nữa em.” Tiêu Khải Hành kéo cậu về.
Khương Ly không nhìn nữa, đứng chờ hắn ngoài điện.
Tiêu Khải Hành một mình vào bái kiến.
Nguyên đế nghe nói hai chân Tiêu Khải Hành đã khỏi hẳn, giật mình bất cẩn đánh vỡ chén trà trong tay, ông ta đứng bật dậy, kích động hỏi: “Thái tử đâu?”
“Đang chờ bên ngoài ạ.” Trần công công đáp: “Nô tài mời điện hạ vào ngay.”
“Mau lên.” Nguyên đế thúc giục.
Trần công công ra ngoài, để lại một mình Nguyên đế đi qua đi lại.
Nghe tiếng bước chân thong dong bước vào, Nguyên đế quay đầu lại, chợt thấy Tiêu Khải Hành đang bước về phía ông.
Tiêu Khải Hành phất vạt áo quỳ xuống, cung kính chắp tay hành lễ với Nguyên đế: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, hôm nay vô tình tới chậm, mong phụ hoàng thứ lỗi.”
Nguyên đế nhìn chằm chằm Tiêu Khải Hành, xác định hắn đã thực sự khỏi hẳn thì lên tiếng: “Bình thân, mau đứng lên đi.”
“Đa tạ phụ hoàng.” Tiêu Khải Hành đứng dậy.
“Thật sự chữa trị thành công rồi?” Nguyên đế không tin nổi, xác thực thêm lần nữa.
“Vâng thưa phụ hoàng.” Tiêu Khải Hành bước thêm hai bước như để chứng minh.
Nguyên đế thấy thế vui vẻ nói liền mấy câu “Tốt rồi, tốt rồi.
.
.”.
Ông ta vui cho Tiêu Khải Hành, cũng vui vì tội nghiệt của mình cũng giảm bớt phần nào, từ nay con đường bước tới trường sinh bất lão của ông ta lại gần thêm một bước rồi.
Nguyên đế nhìn Tiêu Khải Hành, vừa lòng nói: “Vậy là tốt.”
Thỉnh an xong, Tiêu Khải Hành ở lại Càn Hòa cung hàn huyên một hồi, thấy Nguyên đế mệt mỏi rồi mới chủ động xin lui.
Hắn đi rồi, Nguyên đế không kìm nổi sự vui sướng nữa, kêu Trần công công lên ngay: “Mau truyền quốc sư tới đây cho ta.”
“Dạ vâng.”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bên kia, Tiêu Khải Hành và Khương Ly vừa nói chuyện vừa tà tà về Đông cung.
Trịnh Dục ngồi chờ trong điện đã lâu, thấy hai người về, gã lao ra như một cơn gió vọt tới trước mặt Tiêu Khải Hành: “Nghe nói chân huynh khỏi hẳn rồi? Thật à!?”
Sáng mới nhận được tin từ Triệu Thanh là Trịnh Dục phóng tới đây ngay, đến nơi rồi mới ngỡ ngàng biết Trịnh Dục đi thỉnh an Nguyên đế mất rồi, gã nóng vội tới mức hận không thể đuổi theo luôn!
Tiêu Khải Hành né cái tay muốn đụng vô chân mình của Trịnh Dục, vừa đi tiếp vừa nói: “Có phải sự thật hay không, huynh không tự thấy được à?”
“Đương nhiên là thấy.” Trịnh Dục chạy vòng vòng quanh Tiêu Khải Hành, tươi cười nói: “Vì quá vui nên ta không thể tin nổi ấy mà.”
Tiêu Khải Hành cũng mỉm cười theo, thế mà hôm nay hắn không lên tiếng chế nhạo Trịnh Dục.
Khương Ly biết Trịnh Dục chưa ăn sáng đã chạy đến đây nên kêu người chuẩn bị đồ ăn dâng lên ngay.
Ăn uống xong, Khương Ly lui xuống để hai người chơi cờ với nhau như mọi khi, hôm nay Trịnh Dục xua tay: “Không chơi cờ nữa, ngày nào cũng chơi cờ chán ốm rồi, đổi trò đi.”
“Đổi trò gì mới mẻ xíu.”
“Mới mẻ?” Tiêu Khải Hành im lặng hồi lâu, có lẽ hai chân khỏi hẳn nên tâm trạng hắn tốt hơn, bỗng dưng muốn trêu Trịnh Dục nên kêu Khương Ly: “Vậy em đọc cho Trịnh Dục nghe một đoạn vè nhịu lưỡi đi.”
“Vè nhịu lưỡi?” Lần đầu Trịnh Dục nghe khái niệm này, gã hứng thú thúc giục: “Là gì vậy?”
“Là một đoạn thơ rất thú vị, tiểu hầu gia nghe cho kỹ nhé.” Khương Ly ngoan ngoãn cười.
Trịnh Dục: “Đọc nhanh nào.”
Khương Ly:
“Trên tường màu hồng vẽ một con phượng hoàng, con phượng hoàng được vẽ trên tường màu hồng.
Phượng hoàng đỏ, phượng hoàng hồng, phượng hoàng đỏ và hồng, phượng hoàng hoa.
Phượng hoàng đỏ, phượng hoàng vàng, phượng hoàng đỏ và hồng, phượng hoàng hồng, phượng hoàng hoa và phấn hoa.
Phượng hoàng đỏ, phượng hoàng hồng, phượng hoàng vàng, phượng hoàng hoa, phượng hoàng đỏ và hồng.
Trong hoa phượng, phượng hoàng bay, trên tường màu hồng vẽ một con phượng hoàng.”
Khương Ly đọc xong, cả điện im thin thít.
Lúc lâu sau, Trịnh Dục ngơ ngác nhìn Tiêu Khải Hành: “Chờ đã, cậu ấy vừa nói gì thế, huynh nhắc lại ta nghe coi?”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.”
Sao cô biết được? 800 binh đoàn với nho của cô đâu? Còn nữa hả!?.