Sau một ngày một đêm làm , độ yêu thích bỗng tăng vọt, trực tiếp đột phá 90% và dừng lại ở con số 93%.
Hệ thống bị nhốt đến đần cả người, nhưng mắt thấy độ yêu thích đột nhiên tăng vọt thì buồn bã cũng bay biến đâu hết: “Thôi được rồi, vẫn là làm hay hơn nói suông.”
“? ? ?” Khương Ly tưởng mình nghe nhầm: “Tiểu Khả Ái, mày vừa nói bậy bạ gì đấy? Rốt cuộc mày vào phòng tối làm những gì vậy?”
“.
.
.” Hệ thống im lặng không nói gì.
“Hóa ra Tiểu Khả Ái nhà chúng ta đã lớn rồi.” Khương Ly như người lớn trong nhà vui mừng reo lên, nhóc con nhà mình lớn rồi.
Hệ thống: “.
.
.
Không phải vậy đâu.”
Khương Ly đang định trêu ghẹo nó thêm hai câu, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ mạnh, cậu khoác vội chiếc áo choàng tắm lên người rồi xông ra ngoài: “Lục Hành, có chuyện gì thế.
.
.”
Cậu chợt nín thinh khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Trong phòng bếp, khói trắng bốc lên mù mịt, trên đất là một đống đồ lộn xộn ngổn ngang.
Luc Hành cầm dao phay, chật vật đứng ngay cửa bếp.
Nghe thấy tiếng Khương Ly, hắn quay đầu lại ngượng ngùng cười: “Không có chuyện gì đâu, em định nấu cho anh bữa cơm nhưng mà đồ làm bếp của anh khó dùng quá, không cẩn thận làm hỏng mất rồi.”
Khương Ly: “.
.
.”
Tuy phòng bếp nổ banh chành nhưng Lục Hành cũng có tâm nấu ăn cho cậu rồi, cậu còn trách móc gì nữa, chỉ kêu Dada dọn dẹp lại mà thôi.
Khương Nhu Mễ bị nhốt ngoài cửa một ngày một đêm, lúc này thấy Khương Ly thì mừng rỡ nhảy từ nóc tủ xuống đáp thẳng vào lòng cậu rồi gào to như thể lên án Lục Hành.
Khương Ly an ủi xoa đầu Khương Nhu Mễ, cậu trừng mắt lườm Lục Hành rồi ôm nhóc mèo về phòng.
Lục Hành thả con dao phay xuống rồi cũng theo về phòng.
Về phòng, hắn thấy Khương Ly đang ngồi xếp bằng trên ghế tatami, trên người cậu lúc này chỉ khoác hờ một tấm áo choàng tắm mỏng, cổ áo mở rộng, lộ ra ngàn vết ân ám muội do chính hắn gây ra.
Alpha trẻ tuổi mới khai trai, Lục Hành thấy Khương Ly là lại nóng hết cả người, thứ gì đó ngay bụng dưới mới xuất quân chưa bao lâu đã ngo ngoe muốn ra trận thêm lần nữa.
Đầu hắn lúc này chẳng nghĩ nổi điều gì, chỉ mải nhung nhớ xúc cảm ấm áp khi đút Khương Ly ăn no.
Một ngày một đêm nỗ lực cày cấy, muốn thêm lắm nhưng hắn sẽ bị Khương Ly đuổi đi mất.
Lo lắng cho hạnh phúc tương lai, Lục Hành vội nhắm mắt, lẩm bẩm niệm “Sắc dục là xiềng xích của đời này, mình ổn!” chục lần mới hạ hỏa.
Thấy mình đã ổn thỏa, Lục Hành tới ngồi cạnh cậu, cùng nhau chơi với Khương Nhu Mễ, chuyên tâm tận hưởng thế giới hai người.
Đáng tiếc, Khương Nhu Mễ ghim Lục Hành cái vụ nhốt nó ngoài cửa rồi.
Lục Hành cứ đụng vào người Khương Nhu Mễ là nó lại nhe nanh trợn mắt khè, điệu bộ không thể nào ngửi nổi hắn.
Cũng không biết tới thế giới này Khương Nhu Mễ có bị biến đổi gen hay không, nhưng nó lớn vô cùng nhanh.
Từ ngày về đây cho tới bây giờ chưa được bao lâu mà nhìn Khương Nhu Mễ đã như mèo lớn bảy tám tháng tuổi, cào Lục Hành cũng không cào đùa như xưa nữa, nó trực tiếp tặng cho hắn một đường đỏ máu luôn.
“……” Lục Hành rụt tay về, hắn tự biết mình sai trước nên không so đo làm gì.
Hắn quay sang hỏi Khương Ly xem cậu có khó chịu chỗ nào không, cả đêm vần vò cậu như thế, hắn chỉ sợ mình không khống chế nổi nhỡ làm cậu bị thương mà thôi.
“Vẫn ổn.”
Tố chất thân thể Khương Ly vô cùng tốt, ngoại trừ có hơi mỏi mệt và chỗ nào đó hơi xót ra thì không có vết thương nào.
May là Khương Ly cậu không có tuyến thể, nếu không tới kỳ phát lại bị máy dập tên Lục Hành kia đóng cọc tới chết mất.
Nghe Khương Ly nói không có việc gì, Lục Hành thở phào nhẹ nhõm rồi thương lượng với cậu chuyện bao giờ mới về ra mắt cha mẹ chồng.
“Gặp cha mẹ?” Khương Ly đang vuốt mèo, nghe tới đây thì ngừng lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Nghiêm túc đấy à?”
“Đương nhiên là nghiêm túc rồi.” Lục Hành thấy cậu không có vẻ gì là mong chờ, hắn ngỡ ngàng: “Anh không muốn tới ư? Đụ cũng đụ rồi mà anh vẫn không muốn kết hôn!?”
Khương Ly: “.
.
.
Không phải chỉ đi gặp cha mẹ thôi sao? Thế nào lại tiến triển đến kết hôn luôn rồi?”
“Gặp cha mẹ có khác gì chuẩn bị tổ chức đám cưới đâu?” Lục Hành háo hức: “Em nghĩ tới hôn lễ luôn rồi, anh định rút vô tình à?”
“Đừng có nói hươu nói vượn.” Khương Ly bất lực đỡ trán: “Chuyện này có hơi nhanh, anh cần chuẩn bị tâm lý đã, bàn sau nhé.”
“.
.
.”
Lục Hành cảm thấy hình như mình bị lừa tình rồi, hắn giận dỗi quay mặt đi.
Dỗi nửa ngày rồi vẫn không thấy Khương Ly qua dỗ, Lục Hành quay đầu lại nhìn, thấy cậu đang nhàn nhã lướt Tinh Võng, hoàn toàn không hề quan tâm tới hắn.
Mặt Lục Hành chợt tối sầm, hắn bất mãn nhào qua trực tiếp đè người xuống thân.
Đôi tay Khương Ly vắt chéo, hoàn toàn bị hắn chế trụ trên chiếu tatami, cậu ngước mắt hỏi: “Muốn gì đây?”
“Muốn anh!”
Lục Hành cúi đầu lấp kín miệng Khương Ly, một tay lần mò vào áo choàng tắm, xúc cảm da thịt mịn màng khiến hắn hưng phấn không thôi.
Vuốt ve một hồi, Lục Hành phát hiện cậu không hề mặc lót bên trong, tức khắc tinh lên não, hắn đè cậu ra làm thêm một hồi nữa mới tha.
Xong việc, Lục Hành ôm eo Khương Ly, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Huấn luyện viên, anh không có gì muốn nói với em à?”
“Nói gì?” Khương Ly thuận miệng hỏi, lúc này cậu buồn ngủ lắm rồi.
“Gì cũng được.” Lục Hành nói vậy thôi chứ trong lòng hắn đang thầm lẩm bẩm: Nói anh cũng yêu em đi!
Khương Ly suy nghĩ một hồi, nói: “Nói thì không có gì để nói, nhưng có một thứ muốn cho cậu đây.”
Lục Hành hớn hở hẳn lên: “Là gì vậy?”
Khương Ly chỉ chiếc hộp ngay đầu giường.
Lục Hành vui vẻ tự mình ra lấy, nhưng đến khi mở ra thì hắn chết trân.
Bên trong hộp là một quyển sách tên “Kỹ thuật điều khiển cơ giáp chiến đấu bản tập 1.” Bên dưới còn tập 2, tập 3, tập 4, tập 5.
.
.
đủ cả, căn bản không phải là tín vật định tình gì cả.
Lục Hành: “.
.
.”
Bộ sách này là thành tựu yêu thích sơ cấp hệ thống tặng, Khương Ly đã đọc qua, phát hiện nó khá có ích, tính ứng dụng cũng cao và rất hữu dụng với Lục Hành ngay lúc này.
Khương Ly thấy Lục Hành đứng sững ngay đơ, lên tiếng nhắc nhở: “Mang về nghiên cứu đi, có ích lắm đấy.”
Lục Hành: “.
.
.”
Ai muốn thứ này đâu chứ!
Đầu óc Lục Hành quay ong ong, hắn đùng đùng trở về, giật cái áo choàng tắm mới được Khương Ly khoác xuống tiếp tục vận động.
Hệ thống:.
.
.
Muốn nhốt tui bao lâu nữa đây huhuhu QAQ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sau lần đột phá 90% lần trước, độ yêu thích không hề tăng thêm nữa.
Có kinh nghiệm từ hai thế giới trước, Khương Ly đoán từ giờ cho tới khi cậu rời khỏi thế giới này thì độ yêu thích sẽ không hề tăng thêm nữa.
Cậu vốn chẳng quan tâm, giờ toàn bộ trí lực chỉ tập trung hết vào chuyện huấn luyện kỹ thuật điều khiển cơ giáp cho mấy tên kia thôi.
Mắt thấy ngày tổ chức cuộc thi ngày càng gần, Khương Ly dựa theo trình độ mạnh yếu của từng người mà bố trí kế hoạch huấn luyện chuyên nghiệp riêng, rồi theo đó tăng dần cường độ huấn luyện, bảo đảm thực lực mỗi người sẽ tăng tối đa trong thời gian ngắn nhất.
Nháy mắt, ba tháng huấn luyện kết thúc, toàn thể sinh viên Học viện được nghỉ ba ngày để về nhà thăm người thân.
Ở khu D, ngoại trừ những người tham gia cuộc thi cơ giáp và Pasig tình nguyện ở lại thì những người khác đều rời trường nghỉ ngơi.
Ngày hôm đó, Khương Ly và Joel dẫn đám Lục Hành tới rừng Bồng Lai bắt đầu chuỗi ngày huấn luyện dã ngoại.
Joel tới liên hệ với đội cảnh vệ làm giấy thông hành trước, chờ mọi người đến sau là Khương Ly có thể dẫn trực tiếp vào rừng luôn.
Lần này bọn họ tới khu E, đáng lý tân sinh viên sẽ không có tư cách tiến vào khu này, nhưng có Khương Ly và Joel ở đây bảo đảm nên đội cảnh châm chước luôn.
Có kinh nghiệm từ đợt thực chiến lần trước, mọi người không còn quá xa lạ với rừng Bồng Lai, tất cả tìm một nơi hạ trại trước.
Sắp tới địa điểm chỉ định, đột nhiên một tiếng chim hót thê lương vang lên chói tai, cản bước tất cả mọi người.
Khương Ly nhìn về hướng tiếng kêu, Joel lên tiếng hỏi đám Lục Hành: “Muốn qua xem không?”
Khương Ly thấy ai ai cũng hứng thú gật đầu thì đồng ý: “Đi thôi.”
Giọng nói bắt nguồn từ một nơi cách họ không xa, đi một hồi, họ được chứng kiến cảnh một con rắn lớn đang siết chết một con chim ưng đen tuyền.
Chim ưng càng giãy thì con rắn siết càng chặt, gần như tắc thở sắp chết.
Joel nhìn con trăn kia, mày cau lại: “Rắn bọ cạp khổng lồ, đây là sinh vật khu D, sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Là sản phẩm thí nghiệm sinh hóa thất bại.” Khương Ly lên tiếng nhắc nhở: “Tuy là thành phẩm thất bại nhưng cũng không dễ chơi đâu, mọi người chú ý an.
.
.”
Lời còn chưa dứt, Lục Hành đã hưng phấn chen ngang: “Đầu nó là của tao, chúng mày đừng có tranh, đứng yên đó.”
Khương Ly: “.
.
.”
Nhớ tới chuyện Lục Hành từng tặng mình một cái sọ hổ be bét máu, Khương Ly chợt có dự cảm chẳng lành.
Dừng tay, cậu không thích đâu mà.
------oOo------