Bệnh viện Kiêu Dương.
Bên ngoài hành lang phòng giải phẫu, những người liên can nhà họ Hoắc đều lo lắng cùng đợi kết quả, ông cụ vốn có bệnh cao huyết áp, lúc này còn không biết tình huống đến cùng như thế nào...
Giang Ánh Thần cũng ở đây, dù sao việc này là do cô ta gây nên, cô ta vẫn đứng ở bên cạnh ông xã Hoắc Cẩm Dương, không dám ngẩng đầu nhìn những người khác, nhất là ánh mắt chú ba Hoắc Kỷ Thành.
Thật ra, trước khi đến, cô ta đã dự liệu đến kết quả này, cô ta một chút cũng không hối hận, chỉ là ánh mắt chú ba quá mức lợi hại, làm cho cô ta không kìm lòng được sinh ra chút cảm giác áy náy...
Lúc này mọi người đều rất trầm mặc, đều có tâm tư khác nhau.
Bỗng nhiên có tiếng chuông đột ngột vang lên, Giang Ánh Thần vội vàng nhận nghe: "Alo? Sao vậy?"
Là bảo mẫu trong nhà gọi đến: "Thiếu phu nhân, tiểu thư Bối Bối thức dậy, đang khóc nháo..."
Giang Ánh Thần vội vàng ngắt lời bảo mẫu: "Biết rồi, tôi lập tức quay về."
Sau đó, cúp điện thoại.
Nhìn về phía bố mẹ chồng ở bên cạnh: "Ba, mẹ, Bối Bối ở nhà đang khóc rống, con đi về trước, ông nội tỉnh lại bố mẹ nói cho con biết một tiếng, việc này đều do con không tốt, con sẽ tự mình đến chịu đòn nhận tội."
Tâm tình Hoắc Kỷ Vĩ phức tạp, không có lên tiếng.
Lý Bình phất phất tay: "Con đi về trước đi!"
Hoắc Kỷ Lan cười lạnh một tiếng: "Có một số người! Rõ ràng là đến có tâm tư, mục đích đã đạt được la hét mình làm sai tự mình giải quyết, ha ha... Thật sự là buồn cười! Cũng là, nếu ông cụ không tỉnh lại tôi nhất định là người đầu tiên không buông tha cô."
Mặc dù trong lòng Giang Ánh Thần có tức giận, nhưng cố kỵ đối phương là cô chồng, nổi cáu sẽ không tốt.
Hoắc Kỷ Vĩ lại không nhịn được: "Em ba! Em nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ anh sẽ ở phía sau hi vọng ba bị bệnh?"
Sở dĩ tâm tình ông ta phức tạp chính là vì con dâu nói một phen làm ba tức giận mắc bệnh nằm viện việc này có lợi lại có hại.
Mặc dù lần này phản kích rất đúng chỗ, đủ để cho ba rất thất vọng với em Tư, nhưng làm hại ba nằm viện, em hai cùng em ba bọn họ nhất định sẽ làm văn về chuyện này...
Hoắc Kỷ Lan bĩu mô: "Ai biết anh nghĩ như thế nào?"
Hoắc Kỷ Vĩ tức giận đến há to mồm liền mắng: "Tôi thấy các người mới muốn ngồi làm ngư ông thủ lợi!"
Hoắc Kỷ Lan không phục: "Anh cả anh nói hưu nói vượn cái gì thế? Phiền anh trước khi nói chuyện thì đi qua đầu óc được không?"
Mắt thấy bọn họ sắp bắt đầu ầm ĩ, Phương Lệ Hoa không nhịn được cổ họng gầm lên một câu: "Đều câm mồm lại cho tôi! Chỗ này cách phòng giải phẫu không đến vài thước, các người cho rằng ông cụ ở bên trong không nghe được phải không?"
Lời này vừa nói ra, nhất thời không ai dám hé răng rồi...
Mặc kệ nói như thế nào, Phương Lệ Hoa cũng là mẹ kế trên pháp luật của bọn họ, mặc dù bình thường bọn họ không coi bà ta ra gì, nhưng trước mặt ba, không ai dám tùy tiện lỗ mãng, huống chi lúc này bà ta nói cũng có đạo lý, ngộ nhỡ ông cụ ở bên trong nghe thấy được...
Vậy thì mất nhiều hơn được rồi.
Người khởi xướng Giang Ánh Thần vội vàng rời đi, cô ta gả đến nhà họ Hoắc này đã hơn một năm, biết rõ tính tình ông cụ Hoắc, không thích nhìn thấy nhất chính là người trong một nhà đấu đá, cho nên cô ta vẫn không tham dự trong đó có vẻ thỏa đáng.
Hoắc Kỷ Thành cùng Hoắc Cẩm Dương vẫn luôn không nói lời nào, tâm tư hai người khác nhau, đều không có hứng thú tham dự vào trò chơi đấu võ mồm nhàm chán này.
Mười phút sau.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, không đợi bác sỹ ra ngoài, Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Kỷ Nghiệp liền liều mạng đến gần phía trước: "Bác sỹ, ba tôi sao rồi?"
Ánh mắt bác sĩ chủ nhiệm nhàn nhạt quét một vòng lên mọi người: "Cấp cứu kịp thời, hiện tại đã không còn đáng ngại, nhưng người bệnh đã lớn tuổi, cần yên tĩnh để nghỉ ngơi."
Hoắc Kỷ Vĩ liền vội vàng hỏi: "Bác sỹ, ba tôi có nói không muốn gặp người nào, như vậy chúng tôi còn sắp xếp..."
Giọng bác sĩ chủ nhiệm lạnh nhạt: "Người bệnh nói bây giờ ngoại trừ phu nhân, ai cũng không muốn gặp."
Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Kỷ Nghiệp hiếm khi cùng lúc nói ra: "Làm sao có thể? Bác sỹ không phải cố ý nói đùa chúng tôi chứ? Ba tôi lúc này làm sao có thể chỉ muốn gặp dì Phương?"
Vẻ mặt bác sĩ chủ nhiệm không thay đổi: "Các người cảm thấy tôi truyền đạt lời không chính xác, vậy các người tự mình đi vào mà hỏi."
Nói xong, bác sỹ hơi nghiêng người, ý bảo Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Kỷ Nghiệp tự đi vào hỏi.
Hoắc Kỷ Vĩ mới vừa đi hai bước, thì dừng lại, ông ta biết tính tình của ba, nếu cãi lời của ông cụ, chỉ sợ mình sẽ...
Lập tức nhìn về phía Hoắc Kỷ Nghiệp: "Em hai, sao em không đi vào vậy?"
Hoắc Kỷ Nghiệp cũng không phải kẻ ngốc: "Anh cả, hay là chúng ta nghe lời ba, ngày mai đến thăm thì tốt hơn."
Hoắc Kỷ Vĩ không cam lòng đĩ nữa cũng chỉ có thể như vậy.
Một lát sau, người trên hành lang cơ bản đều đã đi sạch, chỉ còn lại có ba người Phương Lệ Hoa cùng Hoắc Kỷ Thành và cháu trai Hoắc Gia Tinh.
Hoắc Gia Tinh lôi kéo vạt áo ba: "Ba, ông nội không có việc gì chứ? Vừa rồi có phải con nói bậy không?"
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành ôn nhu nhìn về phía con trai, sờ sờ đầu của bé: "Không có, con không nói sai. Mẹ con là người phụ nữ tốt, là bọn họ hiểu lầm mẹ con."
Phương Lệ Hoa mới vừa đi vài bước thân thể quay trở lại, hạ giọng trách mắng: "A Thành, con biết nói sao với Tiểu Tinh đây? Nó là trẻ con mà con cũng là trẻ con sao? Người phụ nữ kia có cái gì tốt đáng để con nói giúp cô ta như vậy?"
Sau đó nhìn về phía cháu trai bảo bối: "Tiểu Tinh ngoan, ba con lừa con đó, người phụ nữ kia không phải..."
Hoắc Kỷ Thành cắt ngang lời mẹ: "Mẹ, bây giờ mỗi câu mẹ nói đều lừa gạt Tiểu Tinh, mẹ căn bản không biết Tần Lạc, chỉ căn cứ những ngôn ngữ bình luận trên mạng để xét tính tình của cô ấy, đây một chút cũng không công bằng với cô ấy. Mặt khác, trong lòng mẹ nghĩ như thế nào con không xen vào, nhưng mẹ đừng ở trước mặt Tiểu Tinh nói những lời này, bé đã nhìn thấy so với mẹ còn rõ ràng hơn."
Mỗi một câu một chữ của anh đều kiên định, nói làm Phương Lệ Hoa á khẩu không trả lời được.
Tức giận nói: "Mẹ đi nhìn ba con trước, tính sổ với con sau!"
Bỏ lại những lời này liền đi vào phòng bệnh ông cụ Hoắc.
Hoắc Kỷ Thành nắm tay con trai chuẩn bị rời khỏi bệnh viện: "Tiểu Tinh, đừng lo lắng, ba sẽ không buông tay, mẹ con là người tốt, ba sẽ làm cho ông nội cùng bà nội thấy rõ."
Hoắc Gia Tinh cái hiểu cái không gật đầu: "Vâng."
Bé tin tưởng ba, bởi vì từ nhỏ ba chính là thần tượng của bé, ba không có gì không làm được, không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó ba!
Hoắc Cẩm Dương đi theo đoàn người đến cửa bệnh viện, lại ở hành lang góc rẽ thấy bóng hình xinh đẹp, không chút suy nghĩ gọi: "Tần Lạc!"
Anh ta thốt ra tiếng nhất thời dẫn đến sự chú chú ý của vợ chồng Hoắc Kỷ Vĩ cùng với vợ chồng Hoắc Kỷ Nghiệp ở phía trước, mọi người đồng thời quay đầu nhìn về chỗ phát tiếng.
Tần Lạc bị gọi lại có chút không hiểu ra làm sao, cô cho rằng là người mình quen, lại không ngờ toàn là khuôn mặt lạ hoắc, cô thầm nghĩ: Chẳng lẽ chỉ là người trùng tên trùng họ với mình?
Sau đó, tiếp tục đi về phía trước.
Hoắc Cẩm Dương lại cho rằng cô không nghĩ để ý đến mình, thì đuổi theo: "Tần Lạc! Anh muốn nói chuyện với em."
Sắc mặt vợ chồng Hoắc Kỷ Vĩ xanh mét, đây nếu như bị Giang Ánh Thần nhìn thấy, hai người trở về nhất định sẽ tranh cãi ầm ĩ một trận...
Còn thái độ nhóm người Hoắc Kỷ Nghiệp như là xem kịch vui: "Anh cả, em thấy Cẩm Dương vẫn khó có thể quên với cô bạn gái trước này!"
Lời nói trêu chọc chứa đầy hàm ý.
Hoắc Kỷ Vĩ tức giận đánh trả: "Chú hai, chẳng lẽ chú không muốn làm rõ người phụ nữ kia lúc này đến bệnh viện để làm gì? Tôi thấy trong khi chú xem kịch vui lại vẫn thêm chút ghen tị!"
Sau đó, cũng không quay đầu lại rời đi.
Đối với chuyện của con, ông ta lúc này chẳng muốn tham dự, có lẽ nó thật có chuyện gì không nói rõ được.
Hoắc Kỷ Nghiệp tức giận đến tay cũng đã run lên, suy nghĩ đến thái độ nhà họ Cố lập lờ nước đôi, ông ta càng thêm tức giận, chờ sau khi anh cả chị dâu đi xa, trầm giọng hỏi về phía vợ: "Chỗ Thái Vi với Cố Nam Châu sao rồi? Còn kéo dài tiếp như vậy đối với chúng ta quá bất lợi!"
Đinh Mai ở phương diện này luôn luôn không chủ trương cưỡng ép con gái, nhưng thấy thái độ của ông xã, cũng không dám nói gì với ông ta, chỉ có thể nói: "Còn đang ở chung! Cố Nam Châu làm đàn ông không chủ động, Vi Vi nó cũng không có biện pháp."
Hoắc Kỷ Nghiệp tức giận: "Quan niệm đàn bà! Không có biện pháp thì phải nghĩ biện pháp!"
Đinh Mai không nói gì, bà nhìn ra được Cố Nam Châu không thích Vi Vi, bà cũng không muốn đẩy con gái vào trong hố lửa, nhưng ông xã lại quyết tâm...
Còn có cô em chồng cũng ở một bên thêm mắm thêm muối, suy nghĩ một chút cũng đã tức giận!
...
Bên này sau khi Hoắc Cẩm Dương đuổi theo Tần Lạc, không nói hai lời giữ chặt cánh tay của cô, lại bị cô hung hăng hất ra: "Anh có bệnh sao! Ra cửa không uống thuốc sao?"
Hoắc Cẩm Dương có chút sửng sốt, coi như Tần Lạc không muốn gặp mình như thế nào đi nữa, cũng không đến mức dùng giọng kịch liệt như vậy chứ?
"Tần Lạc, em biết rồi hả?"
Giờ phút này - -
Tâm tình Tần Lạc rất cáu kỉnh, hôm nay cô có hẹn trước với Mary đến kiểm tra lại, dù sao trước khi bị thương ở đầu do tai nạn xe cộ, không khỏi lưu lại di chứng, làm kiểm tra định kỳ là cần thiết.
Cô ngay từ đầu không biết người đàn ông ở trước mắt, nhưng vẻ mặt anh ta thâm tình nhìn mình, thật sự là phát điên!
Cô hít một hơi thật sâu: "Tiên sinh, tôi thật sự không quen anh, phiền anh tránh ra được không?"
Hoắc Cẩm Dương không dám tin nhìn cô, cười khổ một tiếng: "Lạc Lạc, anh không tin em thật sự đã quên được tình cảm hai năm giữa chúng ta từng có."
Nghe đến đó, bỗng nhiên Tần Lạc cảm thấy giống như cảnh tỉnh, má ơi! Chẳng lẽ người đàn ông ở trước mắt này là bạn trai trước bị mình quên sao?
A...! Không... Là một trong nhưng bạn trai của sáu năm này?
Điên rồi! Rốt cuộc cô có bao nhiêu?
Quả nhiên trong đời người khắp nơi đều có khoa trương lại giả tạo, người bị cô quên cuối cùng luôn nhảy vào trong cuộc sống của cô, cho cô trở tay không kịp.
Cô lập tức đánh giá người đàn ông ở trước mắt một chút, từ cách ăn mặc, toàn thân hàng hiệu, chế tác thủ công, thân phận không phú tức quý.
Diện mạo lại càng tốt nhất, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, không thể sánh bằng những người mẫu trên TV, nhưng so với Hoắc Kỷ Thành, phương diện khí chất nhã nhặn không ngừng kém một mảng lớn...
Ách... Sao cô đột nhiên nhớ đến người đàn ông kia rồi hả?
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông mình từng kết giao đều có dáng vẻ không kém, nói đúng ra còn rất đẹp mắt...
Nhưng cô hoàn toàn không nhớ rõ!
Chẳng qua theo lời nói của anh ta không khó để cho ra kết luận, đó chính là mình với anh ta đã sớm tạm biệt rồi! Chắc là có trước cả Hoắc Kỷ Thành, cho nên...
Cô với anh ta không có gì để nói rồi.
"Anh hai, anh cũng nói là đã qua hai năm, còn có kỷ niệm hay ho gì để nhớ? Nếu đã chia tay, vậy chúng ta liền cầu trở lại là cầu, đường về đường, hai bên không can thiệp chuyện của nhau được không?"
Hoắc Cẩm Dương có chút kỳ lạ nhìn về phía cô: "Lạc Lạc, em thật sự đã biết?"
Tần Lạc nóng nảy: MD! Tôi biết cái gì nha?
"Làm ơn! Đừng gọi tôi là Lạc Lạc! Tôi với anh thật sự chỉ là người qua đường rất quen thuộc, bây giờ không có quan hệ, phiền anh vẫn nên gọi tên đầy đủ của tôi, OK?"
Mặc dù dáng vẻ người đàn ông ở trước mắt rất không tệ, nhưng làm cho người ta cảm thấy thật sự không tốt lắm.
Hoắc Cẩm Dương thấy thái độ cô liền cho là Hoắc Kỷ Thành đã nói với cô: "Thật xin lỗi, anh cũng là không có biện pháp, em với chú ba anh vốn không có khả năng, cứ như vậy đối với hai người đều tốt."
Tần Lạc nhất thời đau đầu không thôi, rốt cuộc anh ta đang nói cái gì?
Trời ạ!
Cái gì chú ba?
Cái gì không có khả năng?