Chương
Nhưng sau khi kết hôn, Mộ Cảnh Thâm đã hai lần cưỡng ép cô, tất nhiên lúc đó anh chẳng mang bao, sau khi quan hệ cô cũng chẳng uống thuốc tránh thai.
Hơn phút sau, bác sĩ đã đến Mộ gia để thăm khám. Không nằm ngoài suy đoán của Trình Ngữ Lam, Nhược Vũ đã mang thai, đứa bé chính là con của Mộ Cảnh Thâm, cháu của Mộ gia.
Tâm trạng của Nhược Vũ lúc này rất ngổn ngang, cô chẳng biết làm sao với đứa bé này cả. Đứa bé này thật không nên xuất hiện, nhưng làm sao đây khi cô lại chẳng nhẫn tâm giết con của chính mình.
Nhược Vũ…
Mẹ, mẹ đừng nói với Cảnh Thâm được không?
Như vậy thiệt thòi cho con.
Nhược Vũ mỉm cười lắc đầu trong đau đớn.
Thiệt thòi?
Nhưng lòng của Mộ Cảnh Thâm chỉ có thù hận, không có tình yêu dành cho cô cô. Không chừng khi anh biết, anh còn bảo cô phá thai, anh không chấp nhận đứa bé này.
Thôi thì con của cô, cô sẽ tự mình nuôi nó. Xem như ông trời đã thương xót ban cho cô một tình yêu, một niềm hy vọng to lớn, một thiên chức thiêng liêng cao cả, để cô không cảm thấy cô đơn giữa cuộc sống rộng lớn này.
Giữa đêm Mộ Duật Hành qua biệt thự riêng của Mộ Cảnh Thâm. Cả ngày hôm nay hai ông đã suy nghĩ rất nhiều về Nhược Vũ và cả đứa bé trong bụng. Không phải ông không đủ sức nuôi một đứa cháu, nhưng chỉ tội nghiệp cháu nội đích tôn của ông sinh ra đã thiếu thốn tình cảm. Ông từng nằm vào hoàn cảnh đó, rất tủi thân khi nhìn bạn bè có ba còn mình thì không.
Nghe người làm nói Mộ Cảnh Thâm đang ở thư phòng, ông ngay lập tức đi lên. Thật khổ cho thân già của ông, đến bây giờ vẫn chưa thể yên ổn tận hưởng tuổi già.
Mở cửa thư phòng, mùi thuốc lá nồng đậm xộc thẳng vào mũi ông. Ông thật muốn đánh chết thằng nhóc con này, hành hạ người khác rồi cũng tự hành hạ bản thân mình…
Như vậy hạnh phúc lắm sao?
Chắc chắn là không rồi!
Hừ, con còn ngồi ở đây được sao?
…
Nhược Vũ đang mang thai, con biết rõ ba đứa bé là ai mà phải không?
Đầu của Mộ Cảnh Thâm nổ vang lên một tiếng thật lớn, ánh mắt dừng lại, khuôn mặt cứng ngắt, điếu thuốc đang cháy trên tay cũng rơi xuống nền.
Nhược Vũ muốn phá bỏ đứa bé, con nghĩ sao?
Mộ Duật Hành thong thong ngồi xuống ghế, ông chỉ đang đánh đòn tâm lý với Cảnh Thâm để xem anh biểu hiện như thế nào?
Nhưng không làm ông thất vọng, Mộ Cảnh Thâm mất bình tĩnh đứng dậy, tay chân run rẩy lo sợ…
Đứa bé là con của anh, anh không thể để cho Nhược Vũ phá bỏ được.
Ba, con xin lỗi.
Người con nên xin lỗi không phải là ba….Đứa bé giữ lại hay không đều là do con, đừng làm ba phải thất vọng thêm lần nữa.
Mộ Duật Hành đứng dậy đi về, bao nhiêu đó cũng đã đủ rồi, hạnh phúc hay đau khổ đều do Cảnh Thâm chọn lấy. Ông đâu sống thay cho anh, nên ông cũng không muốn ép anh, nhưng anh là con của ông, làm sao ông không hiểu anh đang nghĩ gì trong đầu.