Chương
Mộ Cảnh Thâm, tôi hận anh!
Ánh mắt đỏ rực có chút nước, chính anh đã nghiền nát trái tim của cô. Vốn dĩ cuộc sống của cô sẽ rất bình yên nếu như ngày đó anh không xuất hiện, anh không nói yêu cô, anh không hứa rằng đời này chỉ yêu mình cô, anh không vẽ ra một tương lai hạnh phúc…
Ha..
Lãnh Nhược Vũ bật cười…
Cô trách Mộ Cảnh Thâm sao?
Không! Người đáng trách chính là bản thân cô. Tại cô ngu ngốc tin tưởng những lời anh nói, trao trọn trái tim cho anh. Thậm chí đến cả thân thể thuần khiết, cô cũng cho anh không một chút ngần ngại…
Cô chính là một người phụ nữ ngu ngốc!
Màn đêm tối bao vây lấy Lãnh Nhược Vũ, căn phòng lạnh lẽo âm u, cô nằm thiếp trên giường với những bộn bề của đau đớn. Cô không về căn phòng đó nữa, cô đã dọn qua một căn phòng khác để ngủ. Cô làm sao có thể nằm trên chiếc giường dơ bẩn đó, chỉ cần bước vào là nỗi đau cuộn trào dậy sóng không cách nào cô chịu được.
‘Cạnh
Tiếng cửa phòng bật mở, Mộ Cảnh Thâm như thần chết bước vào. Mở đèn sáng bừng lên, hiện rõ người con gái đang nằm im lìm trên giường.
Tại sao không về phòng, em định trốn tôi à? Em nghĩ trốn thoát ư?
Đơn giản là vì tôi không muốn nhìn thấy một người dơ bẩn như anh.
Nhược Vũ nhàn nhạt nói, cô cũng thèm đoái hoài với sự xuất hiện của anh trong căn phòng.
Mộ Cảnh Thâm hừ lạnh, đi lại giường kéo cô ngồi dậy, giữ chặt sau gáy ép cô tiếp nhận nụ hôn cuồng dã của anh.
Dơ bẩn sao?
Được lắm Lãnh Nhược Vũ!
‘ Bốp
Tiếng đánh giòn vang bên tai, người tát chính là Nhược Vũ. Cô không bao giờ muốn đụng vào người đàn ông này, đặt biệt là nụ hôn kia, trong miệng của cô bây giờ tràn ngập sự dơ bẩn, cô chỉ muốn súc miệng ngay lập tức.
Mộ Cảnh Thâm dừng lại mọi động tác sau cú tát đó, một bên mặt đã đỏ ửng, hàm răng nghiến chặt vì tức giận.
Lãnh Nhược Vũ hung hăng giơ tay định tát thêm vài cái cho hả giận, nhưng không may Mộ Cảnh Thâm đã giữ lại, xiết chặt cổ tay của cô đến đỏ ửng như sắp gãy làm đôi, ánh mắt nhuốm màu dục vọng và lửa giận đang bừng cháy.
Mộ Cảnh Thâm, tôi hận anh, tôi sẽ ra ngoài ngoại tình, tôi sẽ cấm sừng lên đầu của anh, cho anh hiểu cảm giác của tôi.
Hừ! Em nghĩ ai dám ngoại tình với em? Nhờ câu nói này của em, sau này chắc chắn em sẽ không được bước chân đi ra ngoài.
Dứt lời, Mộ Cảnh Thâm vác Lãnh Nhược Vũ trên vai đi về phòng mặc dù cô đã cố gắng vừng vẫy, nhưng quả thật sức của cô thì làm sao làm lại với sức của anh.
Quăng mạnh Nhược Vũ xuống giường, đây chính là căn phòng của cả hai, căn phòng cô cho rằng dơ bẩn.
Hừ! Nhược Vũ, em thấy sao khi chúng ta làm tình ở đây?
Mộ Cảnh Thâm.
Lãnh Nhược Vũ gào thét lên, tay đánh vào người anh như đánh trống…