Chương
Lúc đầu khi Nhược Vũ nói rằng đang yêu Mộ Cảnh Thâm bà đã kịch liệt ngăn cấm, nhất quyết không đồng ý cho cả hai tiến đến hôn nhân, nhưng sau đó vài hôm Mộ Duật Hành đã sang Ý tìm Lãnh Huyết nói chuyện và tất nhiên Lãnh Huyết đã đồng ý vì Nhược Vũ cứ khóc rồi trốn trong phòng không chịu ra ngoài.
Vì thế, bà cũng đành ngậm ngùi chấp nhận!
Hơn giờ tối, khách khứa đã về gần hết, Mộ Cảnh Thâm chu đáo đưa Lãnh Nhược Vũ ra xe đi về biệt thự nghỉ ngơi. Hơn hai tháng nay, cô và anh đã sống cùng nhau tại biệt thự riêng. Sau khi kết hôn cả hai cũng sẽ ở đó, chứ không về Mộ gia. Không phải vì Trình Ngữ Lam không thích Nhược Vũ, mà đó là ý của anh và Mộ Cảnh Thiên cũng vậy, cũng muốn sống riêng để tận hưởng cuộc sống vợ chồng son, khi nào Tử Khuynh có thai thì mới về Mộ gia cho bà chăm sóc…
Tất nhiên Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam cũng đồng ý. Tụi nhỏ còn trẻ, sẽ có những hành động cử chỉ thân mật, nếu sống chung với ông bà thật sự rất bất tiện.
Lãnh Nhược Vũ cầm chiếc váy cưới đi lên phòng ngủ, cả người của cô cũng đã rã rời vì đứng tiếp khách cả buổi, mấy hôm nay cũng chẳng ăn ngủ được gì vì cứ nôn nao mong chờ đến ngày mình được làm cô dâu, được khoác tay người mình yêu lên lễ đường.
Nằm dài xuống giường cho đỡ mệt mỏi, nghĩ đến đêm hôm nay làm cô không tránh khỏi đỏ mặt, môi đỏ chúm chím xinh đẹp, ánh mắt cũng thẹn thùng trông thấy.
Ngồi thẳng dậy đi vào phòng tắm. Hơn phút sau, Lãnh Nhược Vũ đi ra với chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ rượu cực kỳ nóng bỏng, khoe trọn những đường cong và vòng đẫy đà quyến rũ. Chiếc váy ngủ này còn có chi tiết xẻ đùi gợi cảm, làm lộ ra đôi chân dài thon gọn, trắng sáng, mịn màng đến hút hồn.
Bồi hồi, xao xuyến ngồi xuống mép giường, trên mặt ngại ngùng thấy rõ, dù đây không phải là lần đầu tiên nhưng không hiểu tại sao cô lại thấy rất hồi hộp, rạo rực và cũng có phần lo lắng trong lòng.
Cạch
Cánh cửa phòng được Mộ Cảnh Thâm mở ra. Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng đi vào, ánh mắt hiện lên ý cười cợt thấy rõ, khé môi nhếch lên đầy sự khinh bỉ nhìn Lãnh Nhược Vũ.
Thế ấy mà Nhược Vũ lại không nhận ra. Mỉm cười đứng dậy đi lại phía anh, giúp anh cởi áo vest, gile, cà vạt và những khuy áo sơ mi, miệng nhỏ lên tiếng hỏi han:
Khách về hết rồi sao anh?
….
Anh, chúng ta định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?
….
Hai câu hỏi nhưng Mộ Cảnh Thâm cứ im lặng không trả lời. Nhược Vũ có chút khó chịu ngước lên nhìn anh định trách móc, nhưng lại bắt gặp ngay gương mặt sắc lạnh, ánh mắt hun tợn của anh làm cô khẽ rùng mình….
Anh…anh sao vậy?
Lãnh Nhược Vũ lắp bắp, bàn tay nhỏ nhắng mềm mại tê dại chẳng thể nhúc nhích, khuôn mặt cũng trở nên mông lung chẳng hiểu chuyện gì…
Anh như vậy là ý gì?
Chẳng lẽ cô đã làm sai điều gì?
Nhưng dù cô có làm sai thì anh cũng không được thái độ đó với cô, rõ ràng đây là đêm tân hôn của cả hai mà!
Mộ Cảnh Thâm cười khẩy, vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của cô, lạnh lùng lên tiếng:
Em thật ngây thơ!
Ngây thơ ư?
Cô thật không hiểu!
Lãnh Nhược Vũ, là em ngu ngốc hay là tôi quá tài giỏi khi hơn hai năm qua em cho rằng tôi yêu em…