Chương
Chỉ trong một vài giây ngắn ngủi, sắc mặt của Trình Ngữ Lam liền thay đổi đến chóng mặt, nụ cười trên môi cứng ngắt, ánh mắt dành cho cô cũng không còn thiện cảm như vừa rồi.
Nhược Vũ là người thông minh thì làm sao không nhận ra chứ, cô cúi mặt mím môi như sắp khóc…
Cô biết ngay mà, mẹ anh chắc chắn không chấp nhận một người con gái không có địa vị như cô!
Trình Ngữ Lam nhìn qua Mộ Duật Hành rồi nhìn Mộ Cảnh Thâm, những chuyện lúc trước cũng đã chôn vùi vào quá khứ, dĩ nhiên hai đứa trẻ này không ai biết. Nói thật, lúc này bà không muốn Nhược Vũ làm con dâu của bà vì bà không muốn gặp lại Bạch Kỳ Vân, nhưng nhìn Cảnh Thâm đau khổ vì yêu thì bà cũng không đành lòng.
Nhược Vũ, con đừng hiểu lầm, mẹ của Cảnh Thâm chỉ là hơi bất ngờ thôi.
Mộ Duật Hành lên tiếng phá tan bầu không khí lắng động đến ngột ngạt. Nếu Cảnh Thâm thật lòng, có con dâu là Nhược Vũ thì quá tốt, ông lại được kết thông gia với anh em tốt của ông, như vậy là chuyện vui nhưng chỉ lo là Trình Ngữ Lam sẽ ngăn cản.
Ờ… bác hơi bất ngờ một chút, không làm con sợ chứ?
Dạ không.
Trong lòng của Lãnh Nhược Vũ run rẩy, nhưng cũng cố gắng mỉm cười lắc đầu cho qua.
Chúng ta vào ăn cơm tối thôi.
Trình Ngữ Lam mỉm cười đúng dậy, nắm tay của Nhược Vũ đi vào trong.
Nhược Vũ không có lỗi, không thể vì Bạch Kỳ Vân mà làm cho con cái đau khổ, như vậy là bà đang hẹp hòi ích kỷ và chắc chắn bà không muốn mình như thế….
Hơn giờ đêm, Lãnh Nhược Vũ cứ không ngủ được, cựa mình liên tục làm cho Mộ Cảnh Thâm nằm bên cạnh cảm thấy vô cùng buồn cười.
Khi ăn cơm tối xong, nói chuyện một lát thì cô đã xin phép ra về.
Trong lòng của cô bây giờ ngập tràn lo lắng, thái độ của mẹ anh làm cô thật khó hiểu. Lúc đầu khi nghe cô là con gái của Lãnh Huyết, sắc mặt của mẹ anh thay đổi đến khó coi, nhưng một chút thì lại khá vui vẻ, còn bảo cô ngủ lại Mộ gia thay vì về khách sạn.
Làm cô cứ suy nghĩ mãi cũng không thể hiểu!
Chẳng lẽ như lời bác Mộ nói, vì mẹ anh bất ngờ nên mới có thái độ như vậy?
Nhưng cô cảm thấy có gì đó rất vô lý…
Sao không ngủ?
Mộ Cảnh Thâm ôm chặt cô vào lòng, anh khẽ cau mày vì mùi hương ngọt ngào có chút quyến rũ của cô xộc thẳng vào mũi mình, làm anh có chút khó chịu.
Em thấy lo quá.
Anh đã nói là không sao mà, chẳng lẽ em không tin tưởng anh?
Em tin, nhưng mà…
Tin anh thì mau nhắm mắt ngủ, trễ rồi.
Nhược Vũ gật đầu, quay qua ôm chặt lấy thất lưng của anh nhắm mắt ngủ…
Phải, cô rất tin tưởng anh, đặt trọn niềm tin vào anh. Nếu như mẹ anh không đồng ý, cô và anh có thể cùng nhau cố gắng, cùng nhau thuyết phục mẹ anh.
Cô tin anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, những gì anh làm trong hai năm qua đủ để chứng minh điều đó!
Mộ Cảnh Thâm thả xuống trán của cô một nụ hôn ngọt ngào, xoa xoa bả vai cho cô dễ ngủ, trong đầu hiện lên nhiều suy nghĩ khó nhọc…