Chương
Mộ Duật Hành hừng hực lửa giận đi vào, hôm nay Lăng Lập Thành xác định là không yên với ông. Sinh con mà chẳng biết dạy con, để đi cưỡng hiếp con gái nhà người khác…
Mộ Cảnh Thiên, ba cậu không dạy cậu sao? Đúng là ba nào thì con nấy mà, mau chuẩn bị xe đến Mộ gia cho tôi.
Lăng Lập Thành lôi đầu của Mộ Cảnh Thiên xuống lầu, trên người của anh chỉ kịp mặc một chiếc quần dài, đầu tóc rối xù, tất nhiên là chưa đánh răng rửa mặt. Bộ dạng này trong thật thê thảm, còn đâu là nhị thiếu gia của Mộ gia oai phong lẫm liệt bên ngoài xã hội.
Chú, con chịu trách nhiệm mà.
Không có trách nhiệm gì cả, cưỡng hiếp con gái của tôi thì cậu và ba cậu xác định…
Lăng Lập Thành cứng đơ người khi nhìn thấy khung cảnh thảm hại trước mắt, chân mày chau chặt lại, sau đó đấu mắt với Mộ Duật Hành…
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đó chính là câu hỏi trong lòng của cả hai ông.
Ba, cứu con.
Mộ Cảnh Thiên và Lăng Tử Hàn đồng loạt lên tiếng, khuôn mặt thê thảm cầu cứu ba mình.
Buông con tôi ra.
Buông con tôi ra.
Bỗng nhiên lúc này Lăng Tử Khuynh từ trên phòng chạy xuống.Trời ơi, cô đã cố gắng mặc đồ một cách nhanh nhất để chạy xuống cứu Mộ Cảnh Thiên.
Ba, buông anh ấy ra, là con tự nguyện mà..
Mộ Duật Hành híp mắt quan sát, thân trên của Mộ Cảnh Thiên để trần, đầu tóc rối xù, trên vai còn có vết xước, Lăng Tử Khuynh còn nói là ‘ tự nguyện ‘
‘ Bùm
Đây là tiếng nổ trong đầu của Mộ Duật Hành. Con trai của ông thật là tài giỏi, chưa kết hôn mà đã ‘ xử đẹp’ con gái nhà người ta luôn rồi, chỉ xui là xử ngay con gái cưng của Lăng Lập Thành
Anh hai, mau buông Tử Hàn ra, là em tự nguyện mà.
Mộ Ngữ Yên cũng chạy đến, đẩy Mộ Cảnh Thâm ra xa bảo vệ cho Lăng Tử Hàn. Nhìn thấy khé môi của anh rướm máu, cô thật sự rất đau lòng.
Mộ Duật Hành và Lăng Lập Thành ngồi xuống sofa ở phòng khách, uống hết tách trà này đến tách trà khác, hết nhìn Lăng Tử Hàn rồi sang nhìn Mộ Cảnh Thiên, chân mày không một giây giãn ra…
Chuyện không nên làm, bốn đứa trẻ này cũng đã làm hết rồi.
Nhưng như vậy không ổn một chút nào!
Ông tính sao?
Thì kết hôn chứ làm sao!
Lăng Lập Thành quát lên, tuy là ông tán thưởng cách làm của Lăng Tử Hàn, nhưng đối tượng không phải là con gái của Mộ Duật Hành.
Ông chẳng muốn kết thông gia
Lăng Tử Hàn và Mộ Cảnh Thiên nghe đến hai chữ kết hôn là mắt sáng rỡ, vui mừng ôm lấy người phụ nữ của mình hôn hít lung tung….
Mộ Cảnh Thâm hừ lạnh, ánh mắt xem thường, khinh bỉ ra mặt
Phụ nữ ư?