Chương
Lăng Tử Hàn thừa nước đục thả câu ôm lấy cơ thể mềm mại, ngọc ngà, thơm tho của Mộ Ngữ Yên vào lòng. Trời ơi, trái tim của anh nó muốn nhảy ra bên ngoài, ở vị trí nào đó đang gào thét đòi sự công bằng….
Vậy thì..hic…thì tại sao anh Cảnh Thiên nói là anh sắp đính hôn… anh không được gạt người ta…hic…
Mộ Cảnh Thiên.
Lăng Tử Hàn nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, tức đến run người…
Anh đoán quả là không sai mà!
Dám đâm sau lưng của anh…
Ngữ Yên à, anh thề, anh không có đính hôn, cũng không có ai ngoài em cả. Anh yêu em từ nhỏ, bao nhiêu năm tình cảm của anh chỉ ngày một lớn thêm chứ không giảm bớt.
Lăng Tử Hàn kéo nhẹ cô ra, yêu thương lau đi những giọt nước mắt cho cô, nhưng trong lòng đang mắng chửi Mộ Cảnh Thiên khốn kiếp, dám chia rẽ anh và cô.
Thật không?
Thật, anh chỉ có mình em thôi!
Lăng Tử Hàn mỉm cười, xoa xoa gương mặt đáng yêu của cô…
Ngữ Yên, vậy em đồng ý làm bạn gái anh nhé?Anh thật sự rất yêu em.
Mộ Ngữ Yên mím môi, khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, quay mặt sang hướng khác gật đầu…
Vậy em có yêu anh không?
Lăng Tử Hàn xoay mặt cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh…
Có yêu anh hay không? Phải trả lời
Có, người ta yêu anh.
Mộ Ngữ Yên xấu hổ dịu mặt vào ngực của Lăng Tử Hàn. Anh đúng là xấu xa, người ta ngại gần chết mà cứ bắt ép nói ra cho bằng được.
Khuôn mặt của Lăng Tử Hàn không giấu được sự hạnh phúc, vòng tay ôm chặt nữ nhân vào lòng cho thỏa thương nhớ. Bao nhiêu năm qua nhìn cô, ngắm cô, nắm tay cô nhưng anh chưa bao giờ dám ôm cô như thế này….
Cảm giác được ôm người mình yêu vào lòng thật sự rất tuyệt!
Kéo nhẹ Mộ Ngữ Yên ra, ánh mắt nóng bỏng của cô và anh chạm nhau, cô đã ngại bây giờ còn ngại hơn, tim đập thình thịch, tay chân không biết phải làm gì cho phải.
Anh yêu em.
Lăng Tử Hàn cúi đầu hôn lên môi cô, Mộ Ngữ Yên trợn mắt, cả người đóng băng không thể nhúc nhích.
Đây là nụ hôn đầu của cô đấy!
Bị anh cướp mất luôn rồi….
Trong mắt của Lăng Tử Hàn hiện lên ý cười khi thấy Mộ Ngữ Yên không từ chối, thế là anh một lần nữa chơi lớn, đưa tay ra sau gáy giữ đầu cô lại, tiến đến nụ hôn sâu.
Mộ Ngữ Yên ngại ngùng nhắm tịt đôi mắt mặc anh làm càn, cả người bị tê dại muốn đẩy anh ra cũng không được, nhưng quả thật cô cũng thích nụ hôn này.
Căn phòng vốn dĩ màu hồng bây giờ lại thêm màu dục vọng. Bàn tay của Lăng Tử Hàn sờ soạng khắp người cô, anh là con trai mà, anh cũng có dục vọng, đứng trước người con gái anh yêu thương thì làm sao không trỗi dậy cho được…