Chương
Anh à, để hai con ngủ cùng mình đi. Hôm nay…
Trình Ngữ Lam nói tới đó thì bỗng dưng mím môi lắc đầu, tiểu Thâm và tiểu Thiên ngây thơ núp vào trong ngực mẹ chẳng hiểu gì cả, nhưng ba của hai cậu thì hiểu rất rõ.
Mộ Duật Hành thở dài, ủy khuất đồng ý…
Bốn người nằm xuống một chiếc giường lớn. Tiểu Thâm và tiểu Thiên nằm trong vòng tay của cô, ôm chặt lấy người cô ngáp dài một hơi, sau đó nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.
Trình Ngữ Lam mỉm cười, hôn vào trán hai cậu như lời chúc ngủ ngon.
Mang thai thật sự rất mệt, sinh con lại rất đau. Nhưng mọi đau đớn, cực khổ, mệt mỏi đều tan biến hết khi cô nghe tiếng khóc chào đời của hai con, lần đầu được bế con trên tay và cho con ti sữa.
Cô còn nhớ rất rõ khoảnh khắc lúc mình nằm trong phòng sinh, lúc đó cô vừa đau vừa sợ, nhưng cũng may có chồng bên cạnh.
Mộ Duật Hành lúc đó rất lo lắng, cả người chảy đầy mồ hôi, lúc nào cũng bên cạnh nắm chặt tay cô, động viên an ủi, cùng cô vượt cạn.
Khi hai đứa trẻ thành công chào đời. Trước khi cô ngất đi vì kiệt sức thì cô đã thấy anh khóc, anh khóc rất nhiều…
Điều đó rất thiêng liêng, cả đời này cô cũng không bao giờ quên khoảnh khắc hạnh phúc vỡ òa đó.
Nhìn thấy tiểu Thâm và tiểu Thiên đã ngủ, Trình Ngữ Lam đỡ đầu hai cậu xuống gối, sau đó bò sang ôm lấy Mộ Duật Hành.
Nãy giờ quan sát cô cứ thấy anh thở dài miết, còn liên tục trở mình làm cô vô cùng buồn cười.
Sao không ngủ?
Không ôm em, không ngủ được
Mộ Duật Hành mỉm cười hôn vào gò má của cô. Quả thật cả hai đã quen khi ngủ phải ôm nhau, nếu như hôm nào giận nhau thì xác định đêm đó trần trọc cả đêm không ai ngủ được. Còn khi anh đi công tác thì mang luôn vợ con bên mình, hoặc gửi con cho nội ngoại chăm sóc….
Mấy năm qua, dừng như cả hai không xa nhau quá tiếng.
Anh đó, muốn có thêm con thì nói, im lặng rồi trách người ta phải không?
Trình Ngữ Lam mím môi cười nhéo yêu vào hông của Mộ Duật Hành. Cả ngày hôm nay cô cứ thấy anh buồn buồn, còn nhắc đến việc Tần Tử Ninh mang thai, lúc ăn cơm tối còn nhìn tiểu Thâm và tiểu Thiên thở dài. Sống với anh mấy năm qua, chẳng lẽ cô không hiểu anh đang buồn phiền chuyện gì.
Sao em biết?
Mộ Duật Hành ngốc đầu dậy nhìn Trình Ngữ Lam, ánh mắt mở to như đang rất bất ngờ.
Người ta là vợ anh mà, chẳng lẽ anh nghĩ gì, muốn gì em không biết.
Vậy…em muốn sinh thêm con không? Anh không muốn ép em, mang thai rất cực, sinh con thì đau đớn. Nếu em muốn sinh thì sinh, còn không thì thôi, anh không buồn đâu.
Đôi mắt của Trình Ngữ Lam có chút đỏ vì cảm động, hạnh phúc lan tràn khắp trái tim mềm yếu. Chỉ cần nghe anh nói những lời này thì cực khổ, mệt mỏi, đau đớn bao nhiêu cô cũng có thể chịu được.
Em cũng định nói với anh sinh thêm con, em cũng rồi, sinh trễ quá không tốt cho con và cho cả em.
Vậy chúng ta để tự nhiên nhé, bà xã?
Mộ Duật Hành mừng rỡ, hôn lung tung khắp gương mặt xinh đẹp của cô..
Vâng.
Trình Ngữ Lam mỉm cười, dịu mặt vào ngực anh nhắm mắt hưởng thụ cảm giác bình yên này.
Năm đó mở lòng đón nhận tình cảm của anh quả là một quyết định sáng suốt nhất đời cô!