Edit: gau
Beta: meott
Bọn họ ở đảo Cổ Lãng nhàn nhã chơi ba ngày, ngày thứ tư, bọn họ ngồi lên tàu quay trở lại nội thành, đi đến khu trung tâm, chùa Nam Phổ Đà, cùng với đại học Hạ Môn nổi tiếng.
Buổi tối, Xuân Hỉ còn muốn đi dạo, Gia Lập lại không đồng ý.
Anh nói: “Nếu không quay về sẽ không còn tàu” .
Xuân Hỉ đành phải buông tha cho cảnh đêm xinh đẹp, ngồi lên tàu trở về đảo Cổ Lãng.
“Vì sao lúc ấy không đặt khách sạn trong thành phố? Như vậy đi tới đi lui đảo Cổ Lãng không phải càng phiền toái sao.” Gia Lập hỏi.
Ban đêm ở đảo Cổ Lãng rất đặc sắc, ánh sáng màu đỏ, làm cho kiến trúc càng thêm thần bí.
“Bởi vì nơi này xinh đẹp a! Nếu cho để cho em có cơ hội xuyên qua một lần, em nhất định sẽ đến đảo Cổ Lãng thời kì dân quốc, anh không biết là nơi này giống như rất xưa, là nơi quan trọng cần đi qua sao?” Xuân Hỉ cười nói, cô lại cảm thấy, chỗ này đã từng xảy ra chiến tranh khốc liệt, sẽ trình diễn rất nhiều sinh ly tử biệt cảm động, của giới quân phiệt thần bí, cùng với những cô gái xinh đẹp, đủ để cho người ảo tưởng.
Từng cô gái đều yêu trong ảo tưởng, đều chờ mong tình yêu của mình sẽ phát sinh ở một nơi lãng mạng. Cùng người trong lòng, cùng nhau hướng về một nơi, cũng là giấc mộng của mọi cô gái.
Gia Lập dường như không hiểu lô-gíc của con gái, nhưng vì cô thích, vậy là được rồi.
Thời điểm trở lại dân túc tắm rửa, điện thoại Gia Lập đột nhiên vang lên, Xuân Hỉ cầm di động gõ vài tiếng vào trong cửa toilet, hô: “Gia Lập, anh có điện thoại!”
Gia Lập đứng ở bên trong lên tiếng: “Em giúp anh nhận đi.”
“Alo, xin chào, Trình Gia Lập đang tắm, không tiện để nhận điện thoại, nếu không đợi lát sau gọi lại.” Xuân Hỉ nói.
Điện thoại đầu bên kia không có thanh âm, Xuân Hỉ còn nói: “Nếu anh có chuyện gì quan trọng, tôi hiện tại có thể giúp anh chuyển lời.”
“Là tôi, Tiền Vi San.”
Xuân Hỉ ngẩn ra, nhất thời không có kiên nhẫn, hỏi cho có lệ: “Có việc gì sao?”
“Cô có biết hay không, Nhị viện mời sư huynh đi ‘Pháp tứ’ giải phẫu? Nhưng mà anh ấy không muốn đi, tôi cũng bác sĩ Tiếu đã khuyên rất lâu, nhưng anh ấy vẫn không đáp ứng.”
Xuân Hỉ kinh ngạc nói không ra lời, Gia Lập đã bốn năm không có làm giải phẫu, chuyện này cô biết. Mà mời anh làm giải phẫu, lại là Nhị viện.
Tiền Vi San còn nói: “Hình như sư huynh cùng Nhị viện có chút khúc mắc, cụ thể phát sinh cái gì tôi có hỏi, nhưng không có ai nói cho tôi biết. Việc giải phẫu lần này đối với sư huynh rất quan trọng, anh ấy có thể mượn cơ hội này phát triển lên. Nên tôi hy vọng, cô có thể giúp tôi khuyên anh ấy.”
Cái gì tên là giúp cô ta khuyên? Tiền Vi San nghĩ đến chính cô ta là gì của Gia Lập? Cô ta có lập trường gì mà nói như vậy? Xuân Hỉ cáu lên, ngắt lời nói một câu: “Chuyện này không quan hệ với cô.” Sau đó liền tắt điện thoại.
Cô đứng ở trên hành lang, nghĩ nghĩ, vẫn là đem cuộc trò chuyện vừa rồi quên đi. Gia Lập không muốn đi, nhất định là anh ấy có ý kiến của mình, làm gì lại tìm phiền toái cho anh ấy?
Chuyện tình năm đó, Xuân Hỉ cũng biết đến. Gia Lập không muốn đề cập tới chuyện năm đó, lại lảng tránh Nhị viện, chuyện này Xuân Hỉ cũng xem ở trong mắt.
Khi đó, Gia Lập vẫn là bác sĩ thực tập ở Nhị viện, mọi phương diện biểu hiện đều không tồi, mắt thấy sẽ được nhận làm chính thức, lại không thể hiểu được bị nguời nhà bệnh nhân trách cứ, nói là bởi vì anh không làm tròn trách nhiệm mà làm cho bệnh nhân tử vong ngay tại chỗ. Đây là tố cáo thực sự nghiêm trọng, có thể nói là sự cố khó khăn khi chữa bệnh, người nhà bệnh nhân cũng là người có quyền có tiền.
Gia Lập ngay lúc đó phản ứng rất bình tĩnh, chỉ đáp lại rất đơn giả: “Việc phẫu thuật kia không phải tôi làm.” Nhưng mà, không bao lâu sau truyền đến thông báo Gia Lập bị Nhị viện sa thải, hơn nữa chuyện này giới bác sĩ trong toàn bộ thành phố B không có người nào không biết, càng làm người ta líu lưỡi là, Gia Lập cuối cùng không vì mình mà tẩy rửa tội danh, mà là lựa chọn yên lặng nhận. Sau một thời gian yên lặng, Gia Lập mới đến công tác ở Trung y viện, bởi vì không có một bệnh viện nào có thể tiếp nhận anh, anh có thể đến Trung y viện, đều là do lão Tiền giúp đỡ chiếu cố.
Chân tướng năm đó đến tột cùng là thế nào, Xuân Hỉ không biết. Nhưng cô tin tưởng, ở trong phòng phẫu thuật, Gia Lập sẽ không dễ dàng phạm sai lầm, huống chi còn là phẫu thuật rất đơn giản trái tim bắc cầu.
Gia Lập lúc này đã tắm rửa xong đi ra, thấy Xuân Hỉ đứng ở trên hành lang ngẩn người, đi qua đi để ý cô bị gió thổi loạn tóc: “Sao lại không vào nhà? Buổi tối trúng gió rất dễ bị cảm mạo.”
Xuân Hỉ sửng sốt vài giây, sờ sờ túi, mới phát hiện mình đang mặc váy ngủ nên không có túi, cho nên…
Cô thực uể oải nói: “Gia Lập, em quên mang theo chìa khoá mà lại đi ra, làm sao bây giờ?”
Gia Lập sớm đã thành thói quen về việc cô mơ hồ như vậy, “Anh đi xuống tìm bà lão lấy chìa khoá dự phòng.”
Một lát sau, Gia Lập hai tay trống trơn trở về, buông tay: “Bà lão cùng cháu của bà không có ở nhà.”
Xuân Hỉ mất mát thở dài: “A, vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải ăn ngủ đầu đường?”
Gia Lập lại không cảm thấy có chuyện gì cả, cầm tay cô: “Lạnh hay không?”
Cô gật gật đầu: “Có một chút.”
Gia Lập khoác áo lên người trước của cô, sau đó ôm lấy cô ở phía sau, nói: “Nói không chừng sẽ sớm trở lại, đừng nóng vội. Hiện tại ngắm trăng cũng không tồi mà.”
Xuân Hỉ nhất thời cảm thấy ấm áp không ít, cũng không nóng nảy, dù sao có Gia Lập ở đây, thời điểm gì, vấn đề gì đền không quan trọng.
“Vừa rồi ai tìm anh?” Gia Lập đột nhiên hỏi.
Xuân Hỉ thuận miệng nói dối: “Gọi nhầm.”
Gia Lập dường như tin, lại không hỏi nhiều. Hai người cứ như vậy ôm nhau, ngây người một hồi lâu, nói chuyện phiếm cùng với… Hôn môi.
Xuân Hỉ cảm thán: “Anh trước kia chắc chán ghét em nhiều lắm a, mới trước đây, anh luôn muốn em cách xa anh một chút, còn luôn có biểu tình hung dữ với em, nhưng mà hiện tại, anh có vẻ thực sự thích em, ngẫm lại đều cảm thấy không thể tin đựơc. Gia Lập, chúng ta thật sự ở cùng một chỗ, về sau cũng sẽ luôn luôn ở cùng nhau đúng hay không?”
“Có nhớ sự kiện trước đây em bị ngã xuống ở cầu thang hay không?” Gia Lập hôn hôn tai của cô, bỗng nhiên nhắc tới chuyện cũ như vậy.
Xuân Hỉ gật gật đầu, lại lắc đầu: “Hình như không nhớ rõ lắm…”
“Khi đó em bảy tuổi, anh mười bốn tuổi. Em tan học sớm, đến trường học của anh để cùng nhau đi về. Ngày đó rất không khéo, có một bạn học không vừa mắt với anh dẫn theo một đám người tới tìm anh phiền toái, bởi vì có em ở bên cạnh, cho nên anh không muốn xung đột có thể làm em bị thương. Nhưng mà em vẫn bị thương, một người trong đó muốn đánh anh, em lại tránh ở phía sau anh, anh không biết, thời điểm bọn họ tiến tới đẩy anh, anh lùi lại phía sau, kết quả là đẩy em xuống cầu thang.” Anh sờ sờ thái dương của cô, “Chính là nơi này, em lăn xuống thang lầu, cái trán bị đụng vỡ, chảy rất nhiều rất nhiều máu, nhưng mà em không khóc, đứng lên nói với đám kia, không được bắt nạt anh Gia Lập. Em có biết khi đó anh đã khó chịu và tự trách mình như thế nào hay không? Anh không phải chán ghét em, mà chỉ cảm thấy anh không thể bảo vệ cho em tốt.
Gia Lập hôn hôn thái dương của Xuân Hỉ, nơi đó vết thương đã sớm khỏi hẳn, nhưng anh lai nhớ rõ ràng thời điểm anh đưa cô đến bệnh viện, vẻ mặt cô khóc đầy nước mắt, cầm lấy tay anh không chịu thả. Anh từ thái dương của cô, hôn đến ánh mắt, đến hai má, lại đến bên môi, nói nhỏ: “Xuân Hỉ, anh cho tới bây giờ đều không có chán ghét em.”
Xuân Hỉ hốc mắt ẩm ướt, nhắm mắt lại mặc anh hôn lên môi của cô.
“Khụ khụ.” Bỗng nhiên truyền đến hai tiếng ho khan đột ngột.
Xuân Hỉ cả kinh, mở mắt đẩy Gia Lập ra, liền thấy đôi vợ chồng tân hôn cách vách, chú rể mở cửa, cô dâu ôm ở thắt lưng chú rể, kỳ quái nhìn bọn họ.
Cô dâu thè lưỡi với Xuân Hỉ: “Không biết xấu hổ! Rõ như ban ngày mà còn hôn nhau!”
Xuân Hỉ tích cực đứng lên, nói: “Làm sao, vậy hai người buổi tối còn…”
Cô còn chưa nói xong đã bị Gia Lập bưng kín miệng.
Cô dâu không biết bọn họ đang làm gì, vì thế hỏi: “Hai người sao lại không vào trong nhà mà dây dưa?”
Gia Lập nói: “Chìa khoá để quên trong phòng quên không mang ra.”
Chú rể đem cửa mở ra, quay đầu nói với bọn họ: “Phòng chủ còn có chìa khóa, có thể tìm bọn họ lấy.”
Gia Lập nói: “Bọn họ không ở biệt thự, chắc đã đi ra ngoài.”
Chú rể nói: “Không có, vừa rồi lúc lên lầu tôi nhìn thấy bà lão.”
Gia Lập gật đầu, nói cảm ơn với anh ta, liền xuống lầu cầm chìa khóa mở cửa.
Ban đêm, Xuân Hỉ lăn qua lộn lại không ngủ được, cô nằm nghiêng, quan sát Gia Lập ngủ, nhìn nhìn, không tự giác nằm sát vào trước ngực của anh, cắn cằm của anh. Cô che miệng cười trộm, lại cầm lấy tay của anh, đi cắn ngón tay.
Bỗng nhiên, Gia Lập xoay người một cái đem cô đặt ở dưới thân, khàn khàn vừa nói: “Không ngủ được sao, đang làm cái gì? Có biết em trêu đùa như vậy sẽ làm anh bốc hoả hay không?”
Xuân Hỉ ngây ngẩn cả người: “Anh… anh không phải đang ngủ sao?”
Gia Lập cười, nằm ở bên cạnh cô, bàn tay tham lam tiến vào trong quần áo của cô, mềm nhẹ vuốt ve, “Ừm, vốn đang ngủ, nhưng mà bị em đánh thức .”
Bàn tay to của anh đặt ở trước ngực của cô nhẹ nhàng miết, hô hấp càng ngày càng dồn dập, chỗ nào đó đang gần sát vào cô dần dần nóng lên, đột đột đứng thẳng. Xuân Hỉ biết cái này ý nghĩa gì, khẩn trương liếm liếm môi. Lần đầu tiên bởi vì say rượu, ít nhiều còn có chút mơ hồ, hiện tại là hoàn toàn thanh tỉnh, cảm quan càng thêm rõ ràng.
Dưới vuốt ve của anh, Xuân Hỉ chậm rãi trở nên mềm mại. Anh đi vào phía trên của cô, cô lại rất tự nhiên ôm cổ anh. Anh vừa hôn vừa cởi quần áo của cô, một tấc một tấc đều không có buông tha, dưới nụ hôn của anh, ý thức của cô càng trở nên hỗn độn, toàn thân bủn rủn vô lực, mê mang nắm lấy ga giường bên cạnh.
Chân của cô bị anh tách ra, giữa hai chân được anh hôn dần dần ướt át lên. Cô bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở dốc, tận lực không phát ra âm thanh, nơi này phòng cách âm rất kém cỏi, cô mới không cần quấy nhiễu giấc mộng của người khác, không để cho người khác nghe được bí sự khuê phòng bên này.
Gia Lập thấy cô đã chuẩn bị tốt, lại phủ lên thân thể của cô, nâng thắt lưng của cô lên, gần sát anh, hơi hơi dùng sức, liền xuyên qua cô, chậm rãi luật động.
Theo mỗi lần anh xâm nhập, cô lại thấp giọng nuốt âm thanh vào, Xuân Hỉ chưa bao giờ biết nam nhân có thể có sức mạnh lớn như vậy, đem cô đang ở trên đỉnh lại rơi xuống thật mạnh.
Ở trên giường, Gia Lập không thể nói rất kỹ xảo, nhưng luôn làm cho cô có được sự thoải mái nói không nên lời. Theo mỗi một động tác của anh, cô đều muốn hò hét lên tiếng.
Một chất lỏng nóng bỏng vọt vào ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, Xuân Hỉ hơi hơi ngửa đầu, thân thể hoạ thành đường cong xinh đẹp, run run, một loại cảm giác tê dại từ đỉnh đầu cho đến mũi chân.
Cô bị Gia Lập nhanh chóng ôm chặt, thả lỏng khẽ thở dài rồi đi ra.
Dư vị qua đi, Xuân Hỉ ôm thắt lưng của anh, bàn tay nhỏ bé có ý xấu vuốt ve qua lại ở trên eo của anh, Gia Lập bắt được tay cô, buồn vừa nói: “Không mệt sao? Nhanh ngủ đi!”
Cô cười khanh khách lên, “Anh có vẻ rất kinh nghiệm a, thành thật khai báo, lần đầu tiên là anh với bạn gái nào? Em nhớ rõ anh chỉ kết giao có hai người.”
“Ngủ.” Gia Lập nói.
“Được rồi, em đổi vấn đề, anh vì sao chia tay với các cô ấy? Là anh đá người ta hay người ta đá anh?”
“Ngủ.”
“Ai, thực không thú vị, em cũng không tức giận, anh nói đi!”
“…”
“Vậy đổi lại cái khác, Gia Lập, anh có nghĩ tới sẽ tiến vào phòng giải phẫu hay không?”
Xuân Hỉ cảm giác được thân thể Gia Lập cứng đờ, tiếp theo anh nói: “Không có.”
Cô cầm tay cô, miết nhẹ từng cái, “Tayôn nhu như vậy, không động thủ thuật rất đáng tiếc a, anh có thể cứu trị rất nhiều người cần giúp.”
Gia Lập lại không lên tiếng, không khí bỗng nhiên trở nên có chút ngưng trọng, Xuân Hỉ liền hối hận một chút vì đã đưa ra đề tài này.
Qua một hồi lâu, Xuân Hỉ bỗng nhiên kêu lên: “Anh anh, anh có phải cố ý không? Không có biện pháp an toàn em khẳng định sẽ mang thai! Anh có phải đã muốn cho bụng em to lên hay không, sau đó anh có thể ôm đứa nhỏ!”
Gia Lập đè cái trán: “Nói chuyện không cần thô tục như vậy, không có biện pháp an toàn cũng không thể trăm phần trăm đều mang thai. Em rốt cuộc có muốn ngủ hay không? Đừng để ngày mai lại không đứng dậy được.”
“Nhưng mà em chưa muốn sinh con a… Em sẽ không mang đứa nhỏ, sinh đứa nhỏ thật là khủng khiếp.” Xuân Hỉ trước khi ngủ, cuối cùng còn nói ra một câu thở dài này.
Sáng sớm hôm sau, Xuân Hỉ bị kích động từ toilet trở về, dào dạt đắc ý nói với Gia Lập: “Ha ha, em đến ngày, em sẽ không mang thai !”
Gia Lập căn bản mặc kệ cô, nói: “Đi thôi, đi siêu thị trước.”
“Đi siêu thị làm gì?”
“Em có mang đủ băng vệ sinh sao?”
“Không có…”