Triều Tư Mộ Noãn

chương 4: 4: yêu thích

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thập Nhất đứng ở trước cửa bệnh viện, sau khi Bùi Thiên đậu xe xong liền đi tới bên cạnh nàng, phủi đi chút bụi bặm không hề tồn tại trên người mình một cái, mở miệng: "Vào đi."

Không giống với một bệnh viện tấp nập như trong tưởng tượng của Thập Nhất, bệnh viện này không có ai, bảo an đứng ở hai bên, nhìn thấy Thập Nhất cùng Bùi Thiên lập tức kéo cửa ra, Bùi Thiên thân thể cao to trực tiếp đi vào trong, Thập Nhất đi theo phía sau hắn, không khác nào hài tử còn chưa trưởng thành, mặc một thân quần áo thể thao trắng trong thuần khiết, không phải quá vừa vặn, có chút lớn, khiến cho thân hình nàng càng thêm nhỏ gầy, một đôi mắt lúc gặp người liền mang theo né tránh, vẻ mặt bất an.

Từ khi nàng có ký ức tới nay, đây là lần đầu tiên bước vào bệnh viện, bốn phía sạch sẽ xinh đẹp, ánh mặt trời chiếu trên những tấm kính, vô cùng chói mắt, hết thảy đều tràn ngập dáng vẻ sinh cơ, nhưng Thập Nhất lại cảm thấy hoàn toàn không thích hợp, giống như tối hôm qua, loại cảm giác không xứng ở lại nơi này bao phủ toàn thân nàng, nàng muốn chạy trốn.

Vai bị nắm lại, thânh âm mang theo hàn ý của Bùi Thiên vang lên: "Thập Nhất tiểu thư, ngươi đi đâu."

Thập Nhất nuốt nước miếng, hai tay nắm chặt, chậm rãi xoay người, nghe thấy thanh âm quen thuộc: "Đến rồi."

Nàng ngẩng đầu, là Tô Tử Ngạn, từ hôm qua đến bây giờ, người duy nhất làm cho nàng cảm thấy tự tại, không biết có phải bởi vì hắn là bác sĩ hay không, làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn không tên, Thập Nhất thấy ánh mắt của hắn nhìn sang, ngại ngùng đáp lời: "Ân."

Tô Tử Ngạn nói với Bùi Thiên: "Ta dẫn nàng đi vào kiểm tra, ngươi ngồi chờ một lát."

Bùi Thiên không chút biến sắc mà gật đầu, đi về phía cái ghế ở phòng chờ, Thập Nhất đi theo phía sau Tô Tử Ngạn, thấy hắn dừng ở trước quầy lễ tân cầm lấy giấy bút, hai tiểu cô nương ở quầy lễ tân mi thanh mục tú, cười lên vô cùng đáng yêu, các nàng hướng về phía Tô Tử Ngạn nói: "Bác sĩ Tô, kia không phải là trợ lý Bùi sao? Hắn sao lại đến đây?"

Các nàng nói xong lại nhìn về phía Thập Nhất, hỏi: "Oh, tiểu cô nương này là từ đâu tới?

"Dung mạo thật là xinh đẹp."

Tô Tử Ngạn cầm bút gõ lên đầu hai người một chút: "Cái gì tiểu cô nương, không lễ phép." Hắn nói xong quay đầu: "Ngươi tên gì?"

Người đứng bên cạnh cắn môi: "Thập Nhất."

Tô Tử Ngạn mày kiếm cau lại: "Thập Nhất?"

Hắn kỳ quái nhìn Thập Nhất: "Đây là tên gì?"

Hai tiểu cô nương trẻ tuổi còn dùng ánh mắt hiếu kỳ mà nhìn Thập Nhất, trên gương mặt thanh tú của Tô Tử Ngạn mang theo ý cười: "Ngươi theo ta lại đây."

Thập Nhất đi theo phía sau Tô Tử Ngạn vào trong phòng kiểm tra.

Khi làm kiểm tra Tô Tử Ngạn mới hỏi đến chuyện đặt tên, Thập Nhất đem câu chuyện tối hôm qua lặp lại một lần nữa, Tô Tử Ngạn gật đầu: "Không có phụ mẫu sao?"

Thập Nhất nhàn nhạt lắc đầu, phụ mẫu đối với nàng mà nói chỉ là một cách xưng hô, còn là cách xưng hô chưa từng kêu ra khỏi miệng, Tô Tử Ngạn viết xong bệnh án ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Chúng ta trước tiên làm kiểm tra một chút."

Âm thanh của hắn mang theo tác dụng trấn an lòng người, thái độ ôn hòa, gương mặt mang ý cười, Thập Nhất liền vô thức cảm thấy thanh tĩnh lại, thấy hắn làm xong một loại kiểm tra liền mở sổ ra ghi ghi chép chép, gần một giờ đống hồ, kiểm tra mới làm xong, Tô Tử Ngạn đưa nàng từ phòng kiểm tra đi tới văn phòng, cười: "Còn có hai phần kiểm tra ngày kia mới ra kết quả."

Thập Nhất tay níu ống quần, cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, hỏi: "Bác sĩ Tô.

Tam tiểu thư muốn ta làm gì?"

Hôm qua từ khi xuống xe cho đến tận vừa rồi, những vấn đề luôn quấy nhiễu trong đầu nàng rốt cuộc cỏ thể nói ra, đôi mắt đẹp của Thập Nhất nhìn Tô Tử Ngạn, vọng tưởng có thể có được một đáp án từ hắn.

Thế nhưng nàng lại thất vọng rồi.

Tô Tử Ngạn chỉ là khép bệnh án lại nói: "Thập Nhất a, vấn đề này, ngươi nên trở về lại hỏi Tam tiểu thư."

Đôi mắt vốn chờ mong của Thập Nhất lại một lần nữa trở nên lu mờ ảm đạm, bờ vai buông xuống.

Nàng không phải là không muốn hỏi, nàng là không dám hỏi, ở trước mặt người kia, tựa hồ nói nhiều một chữ, đều là sai.

Nàng thậm chí còn có chút hối hận, tại sao lại đụng phải Vệ Kiều.

Ngày đó, có lẽ nàng nên đụng trúng một người khác.

Bùi Thiên ở một bên nhìn thấy hai người đi ra liền đứng lên, nói với Tô Tử Ngạn: "Bác sĩ Tô, kết thúc rồi sao?"

Tô Tử Ngạn liếc nhìn Thập Nhất vẫn còn đang sợ hãi, gật đầu: "Kết thúc rồi."

Hắn nói xong liền đi về phía quầy lễ tân, cúi đầu nói: "Đưa thuốc cho ta."

Tiểu cô nương ở quầy lễ tân đưa cho hắn một cái túi, bên trong có vài hộp thuốc, Tô Tử Ngạn cầm tới trước mặt Thập Nhất, đưa tay: "Cách sử dụng đều viết trong đó, còn có trừ sẹo thuốc mỡ, sáng tối dùng một lần."

Sau khi nhận lấy Thập Nhất liền cúi thấp đầu, âm thanh yếu ớt nói: "Cảm ơn bác sĩ Tô."

Bùi Thiên thấy vậy liền nói: "Vậy chúng ta đi trước."

Thập Nhất cầm túi thuốc xoay người, thân hình đơn bạc, tinh tế, khung xương gầy yếu khi làm kiểm tra vừa rồi vẫn còn lưu lại trong đầu Tô Tử Ngạn, hắn nhìn Thập Nhất cùng Bùi Thiên lên xe liền không nhịn được mà gọi điện cho Vệ Kiều: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì đứa nhỏ kia?"

Vệ Kiều mới vừa từ phòng họp đi ra, khi nhận cuộc điện thoại này thì bí thư ở phía sau còn đang báo cáo lịch trình, nàng giơ tay, bí thư đứng lại tại chỗ, Vệ Kiều đi tới trước cửa sổ: "Làm kiểm tra rồi sao?"

Tô Tử Ngạn: "Làm xong rồi."

Vệ Kiều gật đầu: "Sạch sẽ sao?"

Rõ ràng là những chữ rất đơn giản, từ trong miệng nàng nói ra lại làm cho trong lòng người ta phát lạnh, Tô Tử Ngạn cau mày: "Sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ! Ngươi còn chưa nói muốn làm gì đứa nhỏ kia a?"

Vệ Kiều hiếm khi lại cười khẽ, âm thanh vẫn thanh hàn như cũ: "Đứa nhỏ này rất có bản lĩnh, các ngươi chỉ là gặp mặt hai lần, hiện tại ngươi lại bởi vì nàng mà chất vấn ta?"

Tô Tử Ngạn nghe xong liền líu lưỡi.

Hắn đương nhiên không phải là muốn chất vấn Vệ Kiều, chỉ là vừa rồi ánh mắt âm u khi nhìn lại đứa nhỏ kia một lần cuối cùng, một bộ dáng khiếp đảm nhưng lại không biết nên làm cái gì, dáng vẻ mờ mịt luống cuống khiến cho hắn có chút không đành lòng, lúc này mới không nhịn được mà gọi điện hỏi nàng.

Vệ Kiều không có giải thích thêm, chỉ nói: "Được rồi, ngươi đem kết quả kiểm tra của nàng gởi cho ta, ta tự có sắp xếp."

Tô Tử Ngạn thở dài: "Đợi lát nữa sẽ gởi cho ngươi."

Sau khi cúp điện thoại Vệ Kiều nhận được tin nhắn của Bùi Thiên: Tam tiểu thư, đưa nàng về Vệ gia sao?

Đầu ngón tay của nàng lạc trên màn ảnh, một lát sau: Ân.

Thập Nhất được đưa về Vệ gia, trong hoa viên to lớn người giúp việc đang tỉa hoa làm cỏ, Trương mụ có vẻ đang rất bận rộn, nàng muốn tiến lên hỗ trợ, Trương mụ bị nàng làm cho sợ hết hồn, lập tức cung kính nói nàng ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi là tốt rồi, Thập Nhất đứng ở sau lưng mọi người, lần thứ hai cảm thấy hối hận, ngày hôm qua không nên va vào Vệ Kiều.

Nếu như nàng không va vào Vệ Kiều, cũng sẽ không rơi vào tình thế lưỡng nan như hiện tại.

Nhưng mà nàng chỉ muốn hảo hảo sống tiếp.

Điều này cũng là có lỗi sao?

Nàng ngồi ở trên ghế dài, bốn phía truyền tới một hương hoa không biết tên, Thập Nhất nghiên đầu nhìn, hoa hồng màu xanh lá mạ, hình dáng đã được tu bổ, rất nhiều hoa được trồng cùng nhau mà nàng đều không nói được tên, theo gió nhẹ nhàng đung đưa, toả ra mùi thơm nhàn nhạt, đây là lần đầu tiên nàng ngồi ở trong vườn hoa, thưởng thức những loại hoa cỏ này, phía sau không có ai thúc giục nàng vội vàng làm việc, cũng không có ánh mắt khác thường cùng thanh âm bén nhọn khó nghe.

Thập Nhất tham lam thưởng thức mỹ cảnh trước mặt, không được một lúc, cửa lớn từ từ mở ra, Vệ Kiều trở về.

Cửa sổ xe hé mở, Thập Nhất vừa nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng, khóe mắt sắc bén của Vệ Kiều, nàng ngay lập tức liền đứng lên.

Vệ Kiều trước đây ít khi trở về ăn cơm trưa, nàng bận rộn công việc, đều là dùng cơm ở công ty, vì vậy quản gia nhìn thấy nàng cũng là sửng sốt một chút, mãi đến khi Vệ Kiều giẫm giày cao gót xuống xe hắn mới phản ứng được, đi tới bên cạnh Vệ Kiều: "Tam tiểu thư ngài sao lại trở về?"

Vệ Kiều nhàn nhạt liếc nhìn hắn, quản gia hiểu ý, bỏ qua đề tài vừa rồi, tiếp tục nói: "Ngài ăn cơm trưa chưa?"

"Vẫn chưa." Vệ Kiều mở miệng, nói với một người đang đứng thắng tắp ở phía bên kia: "Thập Nhất, lại đây."

Thập Nhất cắn cắn môi đi tới.

Hai người một trước một sau đi về phía phòng khách, quản gia đi trước một bước vào nhà bếp dặn dò Trương mụ chuẩn bị bữa trưa, Trương mụ ló đầu nhìn thấy quả nhiên là Vệ Kiều liền nhíu nhíu mày: "Tam tiểu thư tại sao lại trở về?"

Nữ hài đứng rửa rau bên cạnh bà nhỏ giọng nói: "Trương mụ, ngươi nói Thập Nhất này cùng Tam tiểu thư, là có quan hệ gì a?"

Vừa dứt lời, ánh mắt của những nữ hài trong phòng bếp đều nhìn chằm chằm vào Trương mụ, đáy mắt tràn đầy hiếu kỳ, Trương mụ lắc đầu: "Ta làm sao biết."

Nữ hài đang rửa rau ở một bên khác lại nhẹ giọng nói: "Ta nghe nói, ngày hôm qua Tam tiểu thư là từ Vương gia đem người về."

"Vương gia?"

Nữ hài vừa nói lại gật đầu, dùng khăn lau khô nước trên tay, âm thanh càng thấp hơn mà nói: "Bởi vì Thập Nhất trộm đồ vật, bị người ta đánh, vừa vặn đụng trúng Tam tiểu thư, liền được mang về." Nàng nói chỉ chỉ vào huyệt Thái dương của bản thân: "Ở đây còn để lại dấu vết."

Những người kia dồn dập nói: "Không thể nào."

"Ta thấy là một đứa nhỏ rất thành thật.

Đừng nói bừa."

"Cái gì nói bừa, các ngươi không biết sao? Thập Nhất này chính là một kẻ cắp, đi vào nhà nào, đều trộm đồ vật! Hôm qua, chính là trộm nhẫn của Vương phu nhân, mới bị đánh!"

Mọi người líu lưỡi, Trương mụ nghe xong lại đăm chiêu, mấy giây sau bà quát lớn: "Được rồi, đừng lại nói lung tung, nhanh chuẩn bị bữa trưa!"

Những người khác vội vàng liếc nhìn sắc mặt của Trương mụ, cúi đầu bắt đầu làm cơm.

Trong phòng khách, Vệ Kiều ngồi ở trên sofa, nàng đang cúi đầu lật xem văn kiện, Thập Nhất đứng ở sau lưng nàng, nhìn thấy trên văn kiện có những danh tự còn có các loại ký hiệu bản thân xem không hiểu, Vệ Kiều xem qua hai lần sau đó khép văn kiện lại, Thập Nhất mới nhận ra hai chữ trên trang bìa, chính là tên của mình.

Thập Nhất.

Nàng không dám lên tiếng, sau khi Vệ Kiều khép văn kiện lại Bùi Thiên vội vàng từ ngoài cửa đi tới, nói nhỏ bên tai nàng: "Tam tiểu thư, Thẩm gia chuẩn bị tiệc tối, mời ngài qua."

Biết nàng không thích trường hợp như vậy, Bùi Thiên lắm miệng nói thêm một câu: "Bọn họ cũng có mời Vương tổng."

Vệ Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, khí thế ép người, nàng mở miệng: "Vậy thì đi xem thử đi."

Bùi Thiên gật đầu: "Ta lập tức đi sắp xếp, buổi chiều ngài..."

Hắn nhìn Vệ Kiều, lại nhìn Thập Nhất, Vệ Kiều nói: "Đi công ty."

Bùi Thiên đáp ứng sau đó lại rời khỏi phòng khách, Thập Nhất vẫn đứng bên cạnh bàn trà, thân thể cứng ngắc, đầu cúi thấp, mái tóc che chắn nửa bên gò má, lại giống như một đứa nhỏ luống cuống, không biết nên làm cái gì, Vệ Kiều nghĩ đến nội dung trong kết quả kiểm tra xem qua vừa rồi sắc mặt không khỏi hòa hoãn xuống, môi đỏ khẽ mởi: "Ngươi muốn biết tại sao ta mang ngươi trở về sao?"

Thập Nhất nghe vậy liền lập tức nâng mắt nhìn Vệ Kiều, vẻ mặt bức thiết, hai tay căng thẳng nắm chặt lấy nhau, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Vệ Kiều, đây là lần đầu tiên nàng to gan như thế, trừng trừng nhìn Vệ Kiều.

Quanh thân được bao phủ bởi một khoảnh khắc yên tĩnh, chỉ còn lại một trái tim không ngừng bất an lo lắng, đang liên tục náo động ồn ào, chấn động màng tai khiến nàng chóng mặt, Thập Nhất nuốt nước miếng.

Vệ Kiều thả văn kiện xuống rồi đứng lên, đi hai bước đến đứng ở trước mặt Thập Nhất, lông mày sắc bén, thần sắc nghiêm túc mà nói: "Bởi vì ta rất yêu thích đôi mắt của ngươi.

Nó rất đẹp."

Sắc mặt của Thập Nhất trắng bệch, môi nhẹ run lên, trái tim đã nhảy lên đến cổ họng bởi vì sự căng thẳng vừa rồi, nay cũng đột nhiên ngừng lại.

Truyện Chữ Hay