Cung điện phía Tây là Phương Hoa Điện và Phương Phi Điện lần lượt có người vào ở, người trước là tam tỷ muội Triệu gia Thái Hậu chủ ý lưu lại, người sau là Cẩm Bình Quận chúa cùng con gái An Viễn Hầu Vương Tuyết Diên ở lại, như nhau là sau khi Quỳnh hoa yến kết thúc được Hoàng Hậu giữ lại.
Triệu Văn Uyển trên nguyên tắc đã an bài như vậy thì liền an tâm mà tiếp nhận, khi rảnh rỗi bồi bên Thái Hậu, không có việc gì thì tuyệt không đi ra ngoài rêu rao, nàng ở Quỳnh hoa yến đoạt giải nhất, tránh không được có người ghen ghét đố kỵ giở trò xấu, trong cung không thể so với trong phủ, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Để nàng quan tâm suy nghĩ chính là thái độ của Triệu Văn Hi, hôm qua bị nàng nhìn thấy cùng sánh vai nói chuyện với Lục vương gia, theo lý mà nói chuyện này nên là nước chảy thành sông, thế nào lạo lấy ánh mắt như kim châm nhìn nàng, rất giống như bị đoạt đi cái gì.
Nhìn thấy được một màn kia, càng khiến quyết định rời xa nam chính của Triệu Văn Uyển thêm kiên định, đương nhiên, nếu là có thể, tốt nhất cũng cách xa Triệu Văn Hi, nhưng mà ở trước khi xuất giá đều không có khả năng, mà nàng cũng tuyệt không vì trốn tránh hai người đó mà ủy khuất hôn sự chính mình.
Tiểu thư Vương gia ở cách vách, Triệu Văn Uyển sao sẽ bỏ qua cơ hội tốt này, so với Triệu Văn Hi “Toàn tâm toàn ý”, Vương Tuyết Diên này hay lật lọng, còn muốn ý đồ bắt đại ca làm người lót đường càng khiến Triệu Văn Uyển chán ghét, âm thầm cân nhắc như thế nào trừ bỏ đồ vật tai họa này.
Không dự đoán được, Triệu Văn Uyển còn không có làm gì, người liền tự thân đưa tới cửa. Cẩm Bình Quận chúa kéo Vương Tuyết Diên cùng đi vào Phương Hoa Điện, so với người phía trước tự nhiên hào phóng cùng Triệu Văn Uyển chào hỏi, Vương Tuyết Diên sắc mặt có vẻ khó coi, đoán là còn băn khoăn việc ngày ấy Triệu Văn Uyển hãm hại khiến nàng xấu mặt, nào ngờ hôm nay bị Cẩm Bình Quận chúa cứng rắn lôi kéo cùng đến.
Cẩm Bình Quận chúa nhìn hai chồng sách chiếm hẳn một góc trong phòng, khóe miệng vẽ ra ý cười, đi về phía Triệu Văn Uyển đang một mình đọc sách, ngồi xuống bên cạnh “Muội muội thật lịch sự tao nhã, hiện giờ nhìn lại thật ra nhiều hơn một cỗ phong độ của người tri thức.”
Mấy quyển sách này cất giữ ở trong cung, là Vĩnh Bình Công chúa vội tìm mang tới giúp Triệu Văn Uyển giải buồn, hai người vì liên quan đến Triệu Nguyên Lễ, cảm tình đột nhiên thân thiết hơn, dùng sở thích Triệu Nguyên Lễ đổi lấy tung tích Lục vương gia, Vĩnh Bình chỉ cho là nàng cùng bản thân giống nhau là cô gái đang ôm ấp tình cảm, không biết Triệu Văn Uyển là tránh Cố Cảnh Hành như rắn rết.
“Quận chúa nói đùa, chẳng qua là nhìn giải buồn thôi.” Triệu Văn Uyển cười cười, sai cung nữ pha trà, có thâm ý khác mà liếc mắt nhìn Vương Tuyết Diên đang thuận theo cùng ngồi xuống “Vương tiểu thư đã lâu không gặp.”
Vương Tuyết Diên ngẩn người, đối với thái độ Triệu Văn Uyển vui giận không hiện có một tia sợ hãi, ừ ừ lên tiếng chào hỏi.
Cẩm Bình Quận chúa biết được ân oán giữa hai người, vui mừng xem náo nhiệt, thấy hai người không đấu đá nhau, trong lòng đáng tiếc đồng thời cũng không quên việc chính hôm nay tới đây “Ta tới là phụng mệnh Hoàng Hậu nương nương, mời tỷ muội Triệu gia buổi tối hôm nay đến dự tiệc ở Trữ Tú Cung, từ Đông Hải chuyển tới một lượng lớn cua hoàng kim, hơn nữa đầu mỗi con béo khỏe, rất có lộc ăn đó!”
Triệu Văn Huyên cùng với Triệu Văn Hi quay lại lấy khung thêu bạc thêu hoa nghe vậy lỗ tai dựng lên, Cẩm Bình Quận chúa lướt qua liếc mắt một cái, đã nhìn thấy khăn trong tay các nàng thêu uyên ương sắp thành hình, không biết nghĩ đến điều gì sắc mặt đen lại, giọng điệu không nóng không lạnh nói “Đến lúc đó Hoàng Thượng cũng tham dự, còn có vương công đại thần, Uyển muội muội ta cũng không lo lắng, chính là hai vị muội muội học tập phép tắc phải tốt…Đừng giống như khi ở Quỳnh hoa yến làm ra sai lầm mới tốt.”
Lời này ngay cả Triệu Văn Hi cũng bị lôi vào, ngầm châm biếm giáo dưỡng không tốt, Triệu Văn Hi tính tình nhu nhược cắn môi bộ dáng bị ủy khuất, còn Triệu Văn Huyên hai ngày nay vì nguyên do Cẩm Bình Quận chúa sỉ nhục đều bị chèn ép đến nổi giận, lúc này nhịn không được, thanh âm lên cao cố ý nói “Tỷ tỷ thêu thật là đẹp mắt, chim uyên ương màu đỏ, thể hiện tình cảm phu thê mặn nồng, là muốn đưa cho người trong lòng đi? Nữ nhân trong nhà chung quy quan trọng nhất vẫn là bản thân tốt, giáo dưỡng tuy quan trọng, nhưng thanh danh cùng tay nghề khéo léo thiếu một cái cũng không được nha.”
Dứt lời còn cố ý liếc về phía Cẩm Bình quận chúa, tầm mắt hai người giao nhau, mơ hồ lóe lên ánh lửa. Triệu Văn Uyển khóe miệng mỉm cười, thái độ thờ ơ không quan tâm, thù hận càng kết càng lớn rồi đó.
“Quận chúa, ly trà này của Triệu tiểu thư thật đặc biệt, ngâm ra nước trà cũng có một mùi vị đặc biệt nha.” Vương Tuyết Diên xem xét cục diện, sợ Cẩm Bình quận chúa không nhịn được tính tình nóng nảy mà làm ầm ĩ lên, như thế không được tốt, liền nói sang chuyện khác.
Cẩm Bình quận chúa tức giận thu hồi tầm mắt, cũng không muốn chính mình bị người khác chê cười, nén nhịn lần này, chờ thời cơ. Theo bậc thang Vương Tuyết Diên cấp, liếc mắt nhìn ly trà xác thực đặc biệt, đón ý nói “Chỗ này của muội muội cũng không ít thứ tốt.”
“Chén trà này là lần trước Vĩnh Bình Công chúa mang đến, cũng không phải phần thưởng của Văn Uyển.” Triệu Văn Uyển cong lên ý cười nhạt, liếc thấy cổ tay hai người uống trà lộ ra một vật ánh sáng lấp lánh, cũng là vật khác thường, lúc trước cũng không nhìn thấy, tầm mắt liền nhìn một lát.
Cẩm Bình Quận chúa thấy thế, cố ý vén cổ tay áo lộ ra vòng tay mã não quấn vàng ròng, cười nói “Hoàng Hậu nương nương thưởng làm quà gặp mặt, Tuyết Diên muội muội chính là vòng ngọc sợi bạc quấn quanh, đều là làm từ thợ nổi tiếng kinh thành, tay muội ấy trắng, ngay cả Thái tử đều nói đeo vào rất đẹp nha!”
“Quận chúa…” Vương Tuyết Diên mặt bỗng dưng đỏ hồng, ngượng ngùng mà giận liếc mắt một cái “Thái tử điện hạ rõ ràng cũng khen ngài.”
Triệu Văn Uyển yên lặng nhìn hai người khoe khoang, tỉ mỉ đem phản ứng của Vương Tuyết Diên thu vào đáy mắt, khi liếc cổ tay Vương Tuyết Diên lại hiện lên một tia sáng quỷ dị. Hai người kia khoe khoang xong, gặp Triệu Văn Uyển không lên tiếng, chỉ cho là hâm mộ ghen tị, cảm thấy mỹ mãn mà hàn huyên hai câu dắt tay rời đi.
Giờ Dậu vừa qua, ngoài hành lang đèn cung đình từng cái từng cái thắp sáng, buổi tiệc bắt đầu, các loại món ăn quý và lạ, món ăn ngon như nước chảy bưng lên bàn, các cung nữ bên cạnh bàn nhanh nhẹn mà vì tần phi, quan lại, quý phu nhân rót rượu chia thức ăn.
Bữa tiệc hôm nay món chính là cua, cua hấp to béo ngọt thơm, rượu bát tiên, thịt cua chia đều nấu canh đậu hũ, thịt tôm và thịt cua óng ánh cùng nhau, gạch cua cùng thịt tôm thái nhỏ xào tái thơm ngát, chiên, hấp cùng xào nấu cùng các loại nguyên liệu nấu ăn được bày ra…Cuối cùng bánh bao nhân thịt cua trộn với hoa quả tươi, nước trong nhân bánh bao nóng đậm đà ngon miệng, hoa quả tươi thanh nhuận vừa miệng, trộn cùng nhau càng thêm ngon, mùi hương lan tỏa.
Ba người Triệu Văn Uyển được được an bài chỗ ngồi dưới chỗ Hoàng Thái Hậu không xa, như trước là hai bàn, Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên sớm kết bạn vào ngồi, Vĩnh Bình Công chúa vừa lúc cơ hội tốt mà xuất hiện bên cạnh nàng, lôi kéo nàng cùng nhau đi đến chỗ ngồi gần bên Thái Hậu, vị trí kia so với chỗ ngồi của hai người Triệu Văn Hi gần hơn nhiều, vừa vặn gần chỗ ngồi Lục vương gia, khiến Triệu Văn Hi nghẹn một bụng hờn dỗi.
Cố Cảnh Hành cũng không biết là cố ý hay vô tình, cùng ngồi một chỗ với Phong Vu Tu trong bữa tiệc, người sau đã không còn áp lực gánh nặng về thân phận, hướng về phía Triệu Văn Uyển ở đối diện nhe răng cười, tính toán chào hỏi, chỉ thấy Triệu Văn Uyển bày ra mặt than không khác Cố Cảnh Hành là mấy, két một cái bẻ đứt chân cua, lại lành lạnh liếc mắt đảo qua một cái, nhất thời khiến Phong Vu Tu mất mặt, trực giác nói cho hắn nàng càng muốn bẻ gãy chân hắn hơn.
Đây là giận chó đánh mèo!
Cố Cảnh Hành nhìn thấy một màn này, Phong Vu Tu vì liên quan đến mình nên rõ ràng đã bị xóa tên khỏi danh sách vị hôn phu tương lai của Triệu Văn Uyển, trong lòng ngầm sảng khoái, trên mặt cũng không biểu hiện, bộ dáng nghiêm trang khiến người khác không biết được hắn suy nghĩ gì.
Toàn bộ bữa tiệc, Triệu Văn Uyển thủy chung bày ra khuôn mặt than, khi xử lý con cua chăm chú nhìn Cố Cảnh Hành, động tác hết sức lưu loát mà phân thây con cua. Một cảnh này dừng ở trong mắt người ngoài, càng tin lời đồn si mê kia, chỉ có Cố Cảnh Hành biết, nàng đó là đem con cua biến thành hắn, âm thầm xả giận, mặt biểu tình từ trước đến nay luôn lạnh lùng rốt cuộc mỉm cười, giống như phù dung sớm nở tối tàn, làm cho mọi người nhìn còn tưởng mình hoa mắt.
Buổi tiệc qua đi, các cung nữ lục tục dọn chén đĩa, mang lên trái cây, điểm tâm. Nhóm nữ nhân còn lại ngồi vây quanh một chỗ, hoặc là bầu bạn với ánh trăng đi dạo ngự hoa viên tăng thêm tình cảm, Thái tử phi từ trước đến nay khéo léo, giúp đỡ Hoàng Hậu đem bữa tiệc xử lý thỏa đáng trong ngoài, chào hỏi tiếp khách vô cùng ra dáng, bên người đi theo không ít Hoàng phi sườn phi, phu nhân cao quý cùng đi dạo.
Vĩnh Bình Công chúa có vẻ thiếu hứng thú, lại được Triệu Văn Uyển lôi kéo, nói là phải nhìn trò hay tinh thần mới tỉnh táo, xen lẫn trong đội ngũ Thái tử phi.
Ánh sáng màu bạc từ ánh trăng, Thái tử Cố Cảnh Phong một thân hồng bào thoáng cái thuận lợi rời đi bữa tiệc, ngay sau đó đứng lặng một lúc, khuôn mặt tuấn mỹ, mang theo vài phần cảm giác say, ánh mắt sáng quắt mà nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân trước mặt “Vương tiểu thư?”
“Thái tử điện hạ.” Vương Tuyết Diên bị ánh mắt nhìn chăm chú của hắn khiến hai má nóng lên, bắt đầu dâng lên cảm giác say, giống như muốn hun nàng say “Không biết điện hạ gọi tiểu nữ đến có chuyện gì?”
Cố Cảnh Phong cảm giác say lên não, nhìn bốn phía vắng lặng, khóe miệng nhiễm vài phần ý tứ đùa giỡn “Bổn cung gọi nàng, nàng đã tới rồi sao?”
Vương Tuyết Diên đã sớm nghe Đường tỷ Thái tử phi đề cập qua Thái tử tuấn mỹ như thế nào, như thế nào yêu thương cưng chiều, nghe nhiều tâm tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết, hiện giờ người đang ở trước mắt, nói chuyện với mình ôn nhu như vậy, tình cảm giấu dưới đáy lòng đột nhiên bành trướng, vò khăn tay hết sức thẹn thùng.
Cố Cảnh Phong ban đầu còn bị cảm giác say chi phối bỗng dưng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đột nhiên thu lại ý cười trên mặt, lạnh nhạt nói “Vương tiểu thư, xin tự trọng.”
Vương Tuyết Diên không rõ hắn sao tự nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng hô “Thái tử điện hạ”, có thể nói là bao hàm tình ý. Thái tử điện hạ bị gió lạnh thổi qua hoàn toàn tỉnh rượu, nhíu mày liếc nàng giống như một vật phiền toái, bật người bỏ đi, hướng phía trước đi vài bước, đón Thái tử phi cười yếu ớt nói “Bổn cung chính là đi tìm nàng, bên ngoài lạnh, đi ra ngoài sao mặc ít xiêm y như vậy.”
Thái tử phi ánh mắt ở trên người Vương Tuyết Diên đảo qua, trở về trên người Thái tử, bày ra nụ cười nói “Nô tỳ cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, nhìn xem làm như vậy sẽ khiến người chê cười, Phụ hoàng cùng quần thần ở phía trước, ngài nhanh đi về thôi.”
Nghe được một phen giọng nói mềm nhẹ, Thái tử quay người đi trở về, nhìn cũng không nhìn Vương Tuyết Diên sau khi Thái tử phi xuất hiện liền đứng bất động, giống như không có người mà sải bước rời đi.
Người đi theo phía sau Thái tử phi không ít, lúc này nhỏ giọng ngươi một câu ta một câu mà bàn luận, tầm mắt dừng ở trên người Vương Tuyết Diên phần lớn đều là hèn mọn, dầu gì vẫn là tiểu thư khuê các, tự nhiên ở chỗ này quyến rũ Thái tử, còn để cho Thái tử phi vừa vặn nhìn thấy, nghĩ đến nàng cùng Thái tử phi cùng họ, lại cảm thấy được hết sức không biết xấu hổ.
Thanh âm bàn luận kia, từ ngữ bén nhọn chảy vào trong tai, Vương Tuyết Diên chống lại tầm mắt lạnh lùng của Thái tử phi, phút chốc cả người lạnh thấu xương, hoảng sợ cầu xin tha thứ “Thái tử phi, sự tình không phải như ngài nghĩ ….”