Triệu Thị Quý Nữ

chương 46-1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gần tháng mười một, thời tiết lúc lạnh lúc nóng cuối cùng chuyển sang tình trạng càng ngày càng lạnh, sắp bước sang mùa đông, thời tiết như vậy, đối với Triệu Văn Uyển ngày thường rời giường đã là một sự nghiệp vĩ đại mà nói thì hiện tại càng thêm khó khăn.

Ngày hôm đó lại mượn cớ thân mình có chỗ không khỏe mà kéo dài đến lúc mặt trời lên cao mới rời giường, Tuyết Nhạn cầm ấm lô cho người nào đó đang đọc sách trên giường trải thảm, một chén sứ nhỏ mạ vàng trang trí hoa văn cộng với một cái hộp đựng tràn đầy hạt dưa.

Tuyết Nhạn sợ tiểu thư ăn nhiều khô miệng, liền cầm theo ấm trà hơi lạnh đi ra ngoài pha nước trà mới, Triệu Văn Uyển ôm ấm lô chỉ thấy Bảo Thiền đang cầm y phục đi tới “Tiểu thư ngài dậy chải đầu rửa mặt thật tốt.”

Triệu Văn Uyển không tình nguyện mà ngồi dậy, vẫn còn bọc chăn, chỉ lộ ra một cái đầu đen rối tung, nghi hoặc hỏi một câu “Không phải là còn chưa đến thời gian ăn trưa sao?”

Bảo Thiền lúc này mới nhìn kỹ chủ tử, nhìn Triệu Văn Uyển bộ dáng lôi thôi lếch thếch, lại nghĩ Đại tiểu thư trước kia tính tình rất khắt khe mỗi ngày phải ăn mặc tỉ mỉ, tâm tư cũng có chút mẫu thuẫn, nói “Hôm nay trong phủ có khách quý tới, gặp người liền phân phát lễ vật, nha hoàn gã sai vặt đều được tặng điểm tâm Giang Nam, các chủ tử cũng có rất nhiều, uyển khác đều chen chúc đi qua chỗ đó dính không khí vui mừng, ngay cả vị kia ở Tịch Liên Uyển cũng đeo khăn che mặt đi qua.

“Phô trương lớn như vậy?” Triệu Văn Uyển cười hì hì cổ quái nhìn Bảo Thiền.

Bảo Thiền chống lại ánh mắt hơi nghiền ngẫm của Triệu Văn Uyển, trong tay ôm y phục nắm chặt, y phục dưới đầu ngón tay cố ý vô ý cuộn thành một vòng, tròng mắt liếc về nơi khác “Tiểu thư, nô tỳ cũng không phải là vì có chút tâm tư mà thúc giục người.”

Tuyết Nhạn cười hì hì từ ngoài cửa đi vào “Không đánh đã khai, tiểu thư lại chưa nói ngươi cái gì?”

“Tuyết Nhạn tỷ tỷ…”

Tuyết Nhạn mỉm cười, cũng không tiếp tục chọc Bảo Thiền tham ăn, đưa qua một phần giấy gì đó dùng dây màu hồng buộc lại “Được rồi, vừa rồi người Minh Nhứ Uyển đến, nói là để cho Đại tiểu thư chuẩn bị một chút, lát nữa đi chỗ lão thái thái dùng cơm trưa.”

Bảo Thiền nhếch miệng cười, đón lấy gói giấy bao, hưng phấn đem y phục giao cho Tuyết Nhạn “Cám ơn Tuyết Nhạn tỷ tỷ.” Liếm liếm khóe miệng, vội vàng đi ra ngoài.

Triệu Văn Uyển nhìn mà buồn cười, cố ý trách móc một câu “Chỉ biết có ăn thôi, càng lớn càng không có bộ dáng nha hoàn.”

“Còn không phải tiểu thư ngài nuông chiều.” Tuyết Nhạn dùng thanh âm muỗi kêu dở khóc dở cười nói thầm một câu, lại nhìn trên giường vỏ hạt dưa lung tung, nội tâm cũng là hỏng mất.

Triệu Văn Uyển rất nhanh liền tự mình thu thập xong, Tuyết Nhạn cầm theo áo khoác, chủ tớ hai người cùng đi Minh Nhứ Uyển, Triệu Văn Uyển vào phòng ở tràn đầy ấm ấp, bên trong đúng là người vây quanh thành vòng, chi thứ nhất: Nguyên Tấn, Văn Tuyết, chi thứ hai Triệu Văn Hi, chi thứ ba có thím, ngay cả phụ thân cùng tam thúc cũng có mặt.

Nàng ngại nhiều người, tạm thời không đi đến bên đó, chỉ thấy Thụy Ca Nhi gương mặt bánh bao từ trong đám người tìm cách đi ra, cầm trong tay một cái vòng hồng ngọc, tất nhiên là vô cùng thích, nhìn thấy Triệu Văn Uyển liền bổ nhào đi qua, lấy vòng ngọc cho Triệu Văn Uyển nhìn, dưới ánh nắng làm nổi bật lên hồng ngọc tiên diễm ướt át làm chói mắt Triệu Văn Uyển.

Lúc này, Triệu Nguyên Lễ cùng Triệu Trung vào phòng, hai bà tử hầu hạ bên người cũng vào vây quanh góp vui.

“Uyển Uyển, Tứ thúc mang theo Tứ thẩm trở về, nhìn trong nhà thật là náo nhiệt!” Triệu Nguyên Lễ cảm khái một câu.

Triệu Văn Uyển gật gật đầu, hồng ngọc kia lấp lánh chói lọi, trong lòng không khỏi chậc chậc hai tiếng, Tứ thúc quả nhiên có tiền a, thầm nghĩ về sau nên cùng Tứ thẩm quan hệ tốt! Hai huynh muội liền ôm bọc nhỏ ở bên ngoài ăn điểm tâm uống trà, một người một câu nghe bên trong nói chuyện “Ơ, như thế nào không thấy đại tẩu?” một cái âm thanh dễ nghe của phụ nhân vang lên, giọng nói không nhanh không chậm, đoan trang nhã nhặn, giống như tiếng hạt châu lớn nhỏ rơi trên mặt bàn.

Tam phòng Từ thị từ buổi sáng đã ồn ào, việc gì cũng thích chen vào, đoạt nói trước “Tẩu tử từ sáng sớm hôm qua liền rời phủ đi chùa miếu bái phật, đệ muội đến quá đột ngột, làm cho chúng ta chưa kịp chuẩn bị, ha ha ha.”

Thắp hương bái Phật? Triệu Văn Uyển chớp chớp mắt, thầm nghĩ người này sợ là đi Tây Sơn chỗ Hạ di nương, nàng bỏ tiền thuê người theo dõi, hồi báo nói là xe ngựa đến ngã ba dưới núi liền lừa gạt đi Tây Sơn.

Tứ phu nhân Lãnh thị lại nói “Đây là Văn Tuyết, đây là Văn Hi, Văn Huyên không có trong phủ, như thế nào không có Văn Uyển a?”

Nói xong mọi ánh mắt đều tìm kiếm, chỉ chốc lát sau liền tụ tập trên người Triệu Văn Uyển đang ngồi trên ghế đùa nghịch bọc nhỏ cách đó không xa, Triệu Văn Uyển đón nhận ánh mắt mọi người, cười hời hợt, lúc mọi người tránh ra trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một phụ nhân xinh đẹp duyên dáng mặc y phục màu hồng, vì Triệu Văn Hi đứng ở phía trước vị phụ nhân nên không nhìn rõ, cũng chỉ nhìn thấy Triệu Văn Hi lụa trắng che mặt, con ngươi đen hơi vẻ mệt mỏi, ánh mắt lộ vẻ chán nản.

Thụy Ca Nhi nhảy xuống túm ống tay áo nàng kéo về phía trước, nghĩ đại tỷ rốt cuộc cố thể lấy lễ vật, đúng lúc này nha hoàn Trúc Tương Phi Uyển hoang mang rối loạn chạy vào, đẩy rèm ra, cũng không chú ý quy củ “Tiểu thư, ngài nhanh về uyển nhìn một cái, Quốc Công phu nhân mang người ở trong uyển làm ầm ĩ a.”

Triệu Văn Uyển vừa nghe, sắc mặt lúc này liền nặng nề, cất cao thanh âm như là không thể tin hỏi lại một lần “Ngươi nói ai ở trong uyển ta ầm ĩ?”

“Quốc…Quốc công phu nhân.” Tiểu nha hoàn lắp bắp trả lời.

Triệu Văn Uyển lại không có tiếp tục nói chuyện, mang theo Tuyết Nhạn như gió đi ra khỏi phòng.

Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, Diệp thị luôn đoan trang tuân thủ lễ nghĩa như thế nào lại đi Trúc Tương Phi Uyển làm ầm ĩ?

“Đi, chúng ta cũng nhanh chóng đi xem một chút.” Nhất thời mọi người đi theo ra ngoài, có người hành động nhanh, giống Từ thị cái người hận không thể mỗi ngày đều đi góp vui lắc mông cất bước đi theo người phía trước, cũng có người hành động chậm, Triệu lão phu nhân ở phía sau lộ ra sắc mặt âm trầm, nếu như… nhìn không ra quá nhiều biểu tình dư thừa, Triệu đại lão gia ở một bên tức giận ném vỡ ly trà “Nhà này còn có hay không…an bình.”

Tam gia liếc mắt nhìn Tứ gia một cái, ai ai thở dài, đại khái là cảm thấy được Tứ đệ ở bên ngoài tiêu sái tự do, làm gì vừa trở về nhà lai nhiều chuyện như vậy.

Triệu Văn Uyển về Trúc Tương Phi Uyển trước tiên, tuy rằng đã nghĩ đến tình huống bên trong, nhưng khi thấy vẫn là trố mắt sững sờ.

Sân toàn là mảnh nhỏ đồ sứ, dưới ánh mặt trời chiếu ra chói mắt, hoa hoa cỏ cỏ cũng bị nhổ tận gốc, vài đóa hoa cúc vừa nở vô cùng đẹp tức thì bị đạp không còn đóa hoa nào, vài cái nha hoàn bà tử cấu xé nhau cùng một chỗ, tóc tai bù xù, quần áo hỗn độn, nơi nơi bụi đất mênh mông bay lên.

Triệu ma ma trong lúc hỗn loạn hung hăng nhào lên người Kim Linh, đưa tay liền đánh một cái tát, Kim Linh bị đau kêu to, Bảo Thiền tức giận nhịn không được, đẩy ra một cái nha hoàn đang quấn quít nàng, tay áo bị nha hoàn kia xé một khối.

Nàng chạy tới đem Triệu ma ma đẩy ngã trên mặt đất, Kim Linh thoát khỏi nguy hiểm, xoa mặt chạy nhanh cùng Bảo Thiền một chỗ, đem Triệu ma ma béo ú ấn trên mặt đất, ba người đều nhe răng nhếch miệng, Bảo Thiền cùng Kim Linh ở đối diện, hai người một người túm tóc Triệu ma ma, một người xé xiêm y nàng, ngươi một chút ta một chút hạ tay xuống, báo thù vừa rồi, Triệu ma ma bắt đầu nha nha kêu to.

Hai cái nha hoàn tuổi trẻ thân mình yếu ớt, Triệu ma ma bị đánh trong chốc lát liền xoay người đứng lên, lóe lên ánh mắt ngoan độc, túm tóc Bảo Thiền, Kim Linh cả kinh, cũng là một chiếc giày bay tới đạp qua nện trên lưng Triệu ma ma, Khởi Lan tóc tai toán loạn trong tay còn cầm một cái lót, thở hổn hển, nha hoàn Thiều Niên Uyển nhìn thấy chạy nhanh đi lên cướp, Khởi Lan cũng thông minh liền xoay người tránh đi…

Nhất thời thanh âm chửi bậy không dứt bên tai, cái gì “Tiểu nhân”, “tiểu tiện nhân”. “Lão già kia” trà ngập trong lỗ tai mọi người, Triệu Văn Uyển có vẻ càng trấn định, đối với Tuyết Nhạn phân phó “Ngươi đi chỗ Đại thiếu gia đem gã sai vặt, hộ vệ trong viện qua đây, kéo bọn họ tách ra.”

Lúc này, Diệp thị theo trong phòng Triệu Văn Uyển đi ra, thần sắc tràn đầy không cam lòng, mắt tinh lập tức nhìn thấy Triệu Văn Uyển ở cửa vào uyển, một đôi mắt che kín tơ máu tròng mắt lòi ra ngoài, hận ý ngập trời mà chỉ vào Triệu Văn Uyển “ Đem cái tội phạm giết người bắt lại cho ta.”

Một đống người cấu xe cùng một chỗ, làm sao còn có người dư thừa nghe Diệp thị chỉ huy.

Vừa nói, Diệp thị một bên run run tiến lên, giống như một con sói muốn cắn con mồi, đôi mắt hiện lên tinh quang, thẳng nhìn chằm chằm, chỉ kém mấy bước liền đến gần Triệu Văn Uyển, Triệu Nguyên Lễ lại đúng lúc chạy đến đây, chắn ở trước người Triệu Văn Uyển, đem nàng bảo vệ phía sau.

Đột ngột, giống như vừa đánh Triệu ma ma, một chiếc giày bay tới đập trên lưng Diệp thị.

Diệp thị giống như kẻ điên, không có cảm nhận được đau đớn, chính là hơi hơi có chút bản lãnh, không quan tâm vươn tay về phía trước, giống như đi lên bóp chết Triệu Văn Uyển, Triệu Nguyên Lễ ánh mắt rét lạnh dị thường, một bên gắt gao che chở muội muội, một bên nhấc chân đá đầu gối Diệp thị, Diệp thị bị một kích kia, đau đến quỳ gối ngẩng đầu, trong miệng oán hận không ngừng “Ngươi cái tiện nhân, ta trước kia không nên giữ ngươi bên cạnh chiếu cố, ngươi giết chết hài tử của ta, ta muốn ngươi đền mạng.”

Nàng nâng con ngươi ánh mắt quá mức âm trầm, Triệu Văn Uyển tâm tư nao nao hơi trầm xuống, thuận theo nhìn Triệu Nguyên Lễ một cái, chỉ thấy người sau nhíu mi, lại vẫn duy trì tư thế bảo vệ, không cho Diệp thị mảy may thương tổn người phía sau hắn.

Nhiều người chạy tới, Từ thị sợ tai họa liên lụy đến bản thân chỉ ở cửa tâm huyết sôi trào mà nhìn, Lãnh thị lúc này cũng đã tới, che chở trước Triệu Văn Uyển, khuyên một câu “Đại tẩu, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói chuyện, nếu không còn có mẫu thân làm chủ đâu,”

“Đứa nhỏ của ta đều bị Triệu Văn Uyển hại chết, nhân chứng vật chứng đều có, ta nhất định phải cho nàng đền mạng.” Diệp thị căn bản không nghe lời khuyên, hét lên một tiếng, quơ tay xông lên. Triệu Nguyên Lễ đã muốn làm tốt chuẩn bị nghênh đón.

Triệu đại lão gia vội vàng chạy tới, Diệp thị không đầu không đuôi đâm phải Triệu đại lão gia che chắn ở trước người nhi tử, Diệp thị ngẩng đầu, Triệu đại lão gia liền đột nhiên đánh một cái tát “Ngươi nhanh chóng bình tĩnh một chút lại cho ta.”

Diệp thị ngây người, ánh mắt tản ra, nhìn thấy Triệu Hoành Thịnh mới giống như lấy lại được lí trí, nhào vào trong ngực Triệu đại lão gia kêu rên khóc rống, làm ai nghe tiếng khóc đều tê tâm liệt phế “Con của chúng ta bị chết oan, lão gia, đứa bé kia chết không phải ngoài ý muốn, là Triệu Văn Uyển hại chết, là nàng hại chết a!”

Triệu đại lão gia trên mặt kinh ngạc, tầng tầng bị đánh vào trong lòng, khó trách Diệp thị lại giống như phát điên, mắt lạnh trừng đi qua, Triệu Nguyên Lễ vừa định thay muội muội biện giải, liền thấy Diệp thị đột nhiên vọt tới, hắn vội vàng vừa đỡ, trong lúc đùn đẩy, chỉ nghe phía sau một tiếng vang lên, Triệu Văn Uyển đầu đập vào cây cột, thẳng tắp ngã bên cạnh Triệu Nguyên Lễ ngất đi. (Đó là nguyên nhân ta không thích Triệu Hoành Thịnh, ông ta làm cha nhưng không bao giờ quan tâm con cái, chỉ cần có người ly gián là nổi lên nghi ngờ, ngay khi nghe thấy không phải là phủ định Uyển tỷ không có làm mà là cho đó là sự thật, Uyển tỷ thay đổi rất nhiều ông ta cũng thấy nhưng một khi nổi lên một sai sót thì mọi việc trước đó làm đều chẳng là gì, ta ghét ông ta trong phương diện cha con)

Triệu Nguyên Lễ cảm thấy phía sau đột ngột nặng thêm, vội vàng quay lại đỡ lấy người phía sau, hất ra Diệp thị, Diệp thị không kịp đề phòng hung hăng ngã trên mặt đất, vẻ mặt oán hận mà nhìn chằm chằm hai người.

Lãnh thị nhìn cục diện hỗn loạn, vội nói “Đại ca, cái gì cũng đừng nói, ngài trước chiếu cố Đại tẩu, Nguyên Lễ mau đem Văn Uyển ôm vào trong phòng.”

Triệu Nguyên Lễ hít sâu một hơi, nhìn muội muội bất tỉnh, vẻ mặt vừa tức vừa giận, tỉ mỉ nhìn cũng đã nhìn thấy Triệu Văn Uyển đột nhiên mở mắt có thâm ý chớp chớp, sau đó nhắm mắt lại, lại là bất động, nháy mắt hắn liền hiểu, thở phào một hơi.

Trong phòng Lãnh thị chủ động ở lại chiếu cố Triệu Văn Uyển, Triệu Nguyên Lễ là một đại nam nhân quả thật cũng không giúp được cái gì, Lãnh thị khuyên hắn trở về, rồi gọi nha hoàn mang chút nước nóng đến, chờ Triệu Nguyên Lễ rời đi, Lãnh thị nhấc chăn lên giúp Triệu Văn Uyển chỉnh tốt góc chăn, ánh mắt xẹt qua người nằm trên giường, trong mắt hiện lên một tia tối tăm không rõ ý tứ.

Truyện Chữ Hay