Diệp thị cũng sai người đi Trúc Tương Phi Uyển, Triệu Văn Uyển đang để Bảo Thiền thay nàng đem móng tay dài của nàng tu sửa mượt mà, người sau hưng trí bừng bừng mà cầm phượng tử hoa giã thành nước, ý đồ tiện thể nhuộm móng tay, Triệu Văn Uyển tránh không được, liền tùy nàng, Tuyết Nhạn ở một bên bắt đầu thêu, che miệng cười trộm.
Tiểu nha hoàn được Diệp thị phái đến cung kính mà nói rõ ý đồ đến, Triệu Văn Uyển nghe xong hơi sững sờ, sau đó khoát tay áo, nói chính mình sẽ đi khiến cho người trở về phục mệnh.
Bảo Thiền lúc này đánh móng tay được một đoạn, cảm thấy tiếp tục làm tiếp sẽ không phù hợp, liền thu dọn đồ vật này nọ. Triệu Văn Uyển cúi đầu mắt nhìn tay trắng thuần sạch sẽ, không khỏi nghĩ đến trong kịch bản, Triệu Văn Uyển vì Triệu Văn Hi nhận thức người thân đại náo một chuyến, không biết theo chỗ nào tìm được bà vú chăm sóc Triệu Văn Hi năm đó, một mực chắc chắn rằng Triệu Văn Hi đã chết, kết quả bị mất mặt, chọc lão phu nhân không vui, lại bị Đại lão gia phạt nặng, hai tay bị gậy kẹp, tay đứt ruột xót, chỉ ngẫm lại thôi cũng rất đau.
Lần này, là nàng đem người về nhà, là nàng trước công bố thân phân Triệu Văn Hi, chẳng những không cản trở, ngược lại còn vô cùng hoan nghênh, dự đoán Diệp thị là nhịn không được, chỉ đành chính mình ra tay đi.
Triệu Văn Uyển nhớ đến điều này, ánh mắt u ám, chứa một ý cười lạnh nhạt đi đến Minh Nhứ Uyển.
Sự tình trọng đại, bỗng chốc trong Minh Nhứ Uyển khó được tập hợp đông đủ mọi người, một phòng đầu tóc đen thùi chen chúc, hoặc ngồi hoặc đứng, cũng là dành ra ở giữa một khoảng trống, một gã phụ nhân đang quỳ, tướng mạo gầy yếu khô héo, dáng vẻ gù lưng, nhìn tuổi cũng không lớn, chính là làm việc vất vả nhìn giống như lão nhân.
Triệu Văn Hi ngồi ở một bên, vô ý thức mà xoắn khăn tay, sắc mặt có chút không được tốt. Tầm mắt Triệu Văn Uyển lơ đễnh xẹt qua mọi người, vô cùng tự nhiên mà hướng chỗ ngồi bên cạnh lão phu nhân chuyên dành cho mình mà đi đến “Tổ mẫu, trận gì mà lớn như vậy, ba phòng cùng xem xét?”
Lão phu nhân thấy Triệu Văn Uyển sắc mặt hơi bớt giận, lại vừa nghe lời của nàng, hiểu được ý tứ trong lời nói, liếc qua Diệp thị đứng một bên, phát hiện người sau thần sắc trong con ngươi quá mức nóng bỏng, tầm mắt vòng vo “Chuyện này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, quả thật phải thẩm tra xem xét thật tốt. Người nọ là bà vú của Hi nha đầu, mẫu thân ngươi tìm trở về, nói Hi nha đầu không phải Hi nha đầu, lão bà ta lớn tuổi, đều nhanh bị hồ đồ, Uyển nha đầu giúp tổ mẫu nhìn xem thật tốt được không?”
Nói một phen chỉ rõ ý tứ, làm cho Diệp thị hơi hơi đỏ mặt, quét về phía tên phụ nhân kia âm thầm liếc mắt trừng một cái.
“Lão phu nhân, lão nô lời nói vừa rồi tuyệt đối không có nửa điểm giả dối! Lúc ấy Kiền Châu xảy ra lưu dân, đoàn xe Định Quốc Công phủ bị những người đó chiếm đoạt, cướp gì đó trên xe không nói, còn muốn tính mạng của chúng ta, lão nô liều chết che trở Nhị tiểu thư trốn thoát, lại gặp quan binh, bị cho là lưu dân đánh đập tàn nhẫn, đưa mắt bốn phía căn bản không có người giúp đỡ, chỉ có thể trốn đi rất xa.” Phụ nhân làm như sợ mọi người không tin, vén tay áo lộ ra vết roi năm đó cho mọi người xem, nói càng thê lương.
“Lúc đó lão nô một cái phụ nhân mang theo đứa nhỏ mới ba tuổi, trên người không có bạc, bất luận đi chỗ nào đều yếu thế, theo dòng người chạy nạn đến Khâm Châu, không thể quay về chỗ nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân, nơi đó là Minh Châu, lại cũng không về kinh thành được. Đứa nhỏ bị kinh hách một đường khóc nỉ non không ngừng, lại cứ không có tiền xem đại phu, không bao lâu liền bắt đầu sốt cao, lão nô cầu mấy lần đại phu, đợi cho có người bố thí cứu giúp thì đã chậm, đứa nhỏ không thể sống qua khỏi.” Bà vú đem sự tình nói lại một lần.
“Ngươi nói đứa nhỏ đã chết?” Tam phòng nghe xong, ánh mắt ở trên người phụ nhân cùng Diệp thị vòng vo qua lại vài cái “Vậy ý của ngươi là nói người chúng ta nhân thức chính là giả mạo?”
Phụ nhân dập đầu bang bang vài cái, vẻ mặt áy náy nói “Lão phu nhân, lão nô tự biết có tội, nhưng thật sự là không có biện pháp. Nhị tiểu thư bị bệnh bản thân lão nô gấp đến độ một vết thương bị lở loét, vết thương bị roi đánh lại bắt đầu viêm, sợ lây bệnh cho Nhị tiểu thư, ngay cả sữa cũng không dám cho bú, xin ăn từng nhà.”
Phụ nhân ngẩng đầu, rõ ràng hơn ba mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn như là còn hơn cụ già mấy chục tuổi, trên mặt tràn đầy nếp nhăn nước mắt lan tràn, thoạt nhìn cực kì đáng thương “ Lão nô chiếu cố Nhị tiểu thư không tốt, đợi cho người hảo tâm cho tiền mời đại phu xem bệnh còn chưa đem người đến Nhị tiểu thư liền đi, lão nô lấy số tiền này cấp Nhị tiểu thư tìm địa phương tốt an táng, hậu sự xong xuôi, lão nô cũng ngã bệnh, được người ta cứu trở về, sau đó tỉnh lại nghĩ đến không cách nào cấp Định Quốc Công phủ công đạo, lão nô nhất thời tư tâm liền….liền trốn tránh. Lão phu nhân minh giám, lão nô đối Nhị tiểu thư thật sự hết sức, lão nô biết sai lầm rồi!”
Trong phòng đích thực im lặng, lộ ra tiếng khóc thê lương của phụ nhân kia, Triệu lão phu nhân nghe mấy lời nói này trong lòng không có nửa điểm đồng tình “Ngươi lúc đấy nhất thời trốn, trốn đến mười năm, nhưng làm cho chúng ta tìm thật tốt!”
Diệp thị nhìn phụ nhân dập đầu bang bang không ngừng, đáy lòng có chút không kiên nhẫn, Triệu ma ma là về quê quán người này dùng tiền bạc tìm được manh mối, bắt được người ở trong một thôn nhỏ ở Khân Châu, đã muốn gả cho một cái nam nhân săn bắn, mười năm này cùng nam nhân săn bắn kia sinh dưỡng được hai đứa con, nhưng trên thực tế, nàng ở chỗ quê nhà còn có một đôi nữ nhi. Nàng chính là lấy đứa nhỏ của bà ta áp chế, mới để cho người theo lời nàng nói mà làm.
“Đây cùng chỉ là lời nói một bên của ngươi, bớt, tín vật, thậm chí là thời gian, đây chính là đều nhất nhất trả lời, thế gian nào có chuyện trùng hợp như vậy.” Diệp thị đóng vai phản diện, lạnh lùng nói “Nếu cô nương này thật sự là đứa nhỏ chi thứ hai, ngươi là ở đổi trắng thay đen thoái thác trách nhiệm, ta nhất định sẽ không tha cho mạng ngươi!”
Phụ nhân bị Diệp thị nhất thời quát lớn, không khỏi sợ run cả người, vội vàng nói “Lão nô tuyệt không dám a! Này là trùng hợp…Này là trùng hợp…Lão nô nhớ ra rồi, lão nô sau khi lành bệnh nói chuyện này cho phụ nhân lúc đấy chiếu cô lão nô nghe, nhà nàng cũng có tiểu hài nhi ba tuổi, đến xem lão nô vài lần, chính là sau đó bọn họ chuyển nhà, mà ngọc bội con bướm lão nô giấu đi kia cũng không thấy bóng dáng, có thể hay không…”
Ngụ ý rất rõ ràng, Triệu Văn Hi chống lại tầm mắt phụ nhân nhìn lại đây ý tứ khác, lập tức tức giận đứng lên, thân mình hơi hơi phát run, giữ vững giáo dưỡng người hiền lành chỉ giận trả lời “Ngươi…Ngươi đừng oan uổng người!”
Khi nào thì bổ đao thích hợp nhất, lúc này lại cực kì thích hợp, Diệp thị hơi hơi nghiêng về lão phu nhân, trong giọng nói lộ một tia nghi ngờ “Triệu….Mục cô nương, thân mình ngươi vừa khỏi, đừng kích động như vậy. Nô tài kia cũng chỉ là giảng lại tình huống khi đó, có oan uổng hay không, tự nhiên sẽ có người đi thăm dò chứng cứ, cô nương sinh khí làm chi?”
Nghe qua thì là nghi ngờ lời nói thật giả của phụ nhân kia, kì thực là ở nghi ngờ thân phận thật hay giả của Triệu Văn Hi. Triệu Văn Hi bị chặn không nói được một câu, móng tay móc ở trên ghế, thần sắc trên mặt có chút lúng túng, cuối cùng quơ quơ thân mình không ổn định bỗng chốc hôn mê, lão phu nhân nhanh chóng làm cho Dương ma ma đem nàng đỡ đến buồng trong nghỉ ngơi thật tốt.
Diệp thị còn muốn hát đệm lại e ngại không biết nên nói cái gì, cũng có xem kịch vui, lão phu nhân nhắm mắt nhu nhu cái trán Triệu Văn Uyển tay lạnh lẽo liền dán đi qua, thay nàng bóp trán, diễn cũng diễn đến cuối cùng, cũng nên đến phiên nàng.
“Mẫu thân lời này sai rồi, Nhị muội muội trở về nhân thức người thân là sự kiện hệ trọng, tự nhiên là khảo chứng nhiều lần, tổ mẫu coi trọng nhất là huyết mạch, cũng không phải tùy tiện có thể hồ lộng!” Triệu Văn Uyển môi đỏ hé mở, hé ra hợp lại đang lúc thanh âm không lớn nhưng câu nói lại có khí phách.
Diệp thị không dự đoán được Triệu Văn Uyển lúc này lại đứng ra, rất nhanh thu lại thần sắc không ngờ, không muốn rơi xuống cạm bẫy ngôn ngữ của Triệu Văn Uyển “Văn Uyển nói người nào vậy, sự tình trọng đại, ta cũng chỉ là cẩn thận chút.”
Triệu Văn Uyển không đón lời của nàng, ngược nào theo chỗ ngồi đứng lên, chậm rãi bước đi thong thả tới bên cạnh phụ nhân kia, trên cao mà nhìn xuống, tựa tiếu phi tiếu mà mở miệng “Khâm Châu là địa phương không lớn, tìm người vẫn là dễ dàng, bằng không ngươi cũng sẽ không dễ dàng liền bị tìm trở về nhanh như vậy, không hỏi cẩn thận một chút, thực đúng là xin lỗi mẫu thân tiêu phí lớn đem ngươi tìm về.”
Phụ nhân kia bị Triệu Văn Uyển nhìn xem lạnh cả người, rụt lui thân mình “Đại…Đại tiểu thư, có cái gì để ý cứ hỏi.”
“Lúc nãy ta cùng nói Khâm Châu là chỗ nhỏ, ngươi liền đem lời nói vừa rồi nói lại cho ta nghe, theo gặp gỡ lưu dân bắt đầu, này lưu dân là cái dạng gì, quan binh đánh ngươi lấy cái gì đánh, ngươi lúc nào thì tới Khâm Châu, theo chỗ nào xin được đồ ăn, nhà nào, cửa là cái dạng gì, mặt đường ở đâu, cuối cùng chính là người hảo tâm, người đó mặc y phục gì, cho hơn ít tiền bạc, từng cái từng cái mà trả lời, kể càng chi tiết càng tốt, cũng có thể khảo chứng không phải sao?”
“Này khoảng thời gian cách lâu như vậy…” Phụ nhân không nghĩ đến Triệu Văn Uyển sẽ có yêu cầu này, nguyên vốn là thật giả nửa nọ nửa kia, chỗ nào có thể nói rõ.
“Không nhớ được thì thôi, vậy chọn chỗ nhớ rõ nói, chuyện lớn như thế, lúc ấy lại thảm như thế, tổng không đến mức qua một số năm, nếm qua khổ như vậy đều đã quên đi?” Triệu Văn Uyển lành lạnh quét nàng liếc nàng một cái, lộ ra một tia ý tứ cảnh cáo.
Phụ nhân sợ mọi người nghi ngờ, chỉ phải kiên trì bắt đầu kể lại, chính là một vòng nói xong, không nghĩ tới Triệu Văn Uyển lại làm cho nàng lặp lại lần nữa, như thế hai ba lần liên tiếp, lúc đầu trả lời còn được dần dần về sau có lỗ hổng.
Triệu Văn Uyển chờ đợi thừa dịp thời khắc này, một cước dẫm nát mu bàn tay phụ nhân chống trên mặt đất, ánh mắt âm ngoan “Ta hận nhất là có người lấy lời nói dối lừa gạt ta, muội muội của ta ở bên ngoài chịu khổ, thật vất vả trở về nhận thức, ngươi là một người trốn tránh trách nhiệm, cứng rắn nói nàng đã chết, nàng nếu như đã chết, ngươi hẳn là càng phải đi xuống bồi nàng!”
Phụ nhân kêu lên sợ hãi, trên mu bàn tay truyền đến cảm nhận sâu sắc, làm nàng đau gấp đôi thẳng kêu đau, lại không thể ngất xỉu, cảm thấy đối với Đại tiểu thư tính tình âm tình bất định e ngại không thôi, ngoài miệng vẫn là nói dối “Lão nô cũng không có….Đều là sự thật!”
“Sự thật? Ngay cả lời nối dối cũng đều bịa đặt không toàn vẹn, ngươi coi người Định Quốc Công phủ là ngốc tử! Ngọc bội bươm bướm của muội muội ta đều mang bên người, chính là lúc trước ở trong phòng, ở trong bao y phục, giấu ở bên trong, người ngoài không phát hiện được, bằng không lúc ấy đến đường cùng ngươi hoàn toàn có thể đem này nọ đem bán lấy lộ phí trở về, chính là báo cái tin cũng là đủ rồi, mà ngươi sở hữu không làm như vậy, là bởi vì ngươi đem người làm mất!” Triệu Văn Uyển dưới chân dùng lực, dùng hết sức “Ngươi nếu không nói lời nói thật,cũng không phải đơn giản là phế ngón tay như vậy”
Phụ nhân bị Triệu Văn Uyển dọa sợ, đau đến nước mắt tùm lum, gặp bên cạnh không ai ngăn trở, lập tức trong lòng buông tha cho chống cự, đem chủ mưu khai ra “Đại tiểu thư tha mạng, đều là Quốc Công phu nhân mệnh lệnh lão nô nói như vậy, không nói như vậy một nhà già trẻ lão nô tính mạng đều khó giữ!”
Một tiếng khóc thét, mọi người kinh ngạc, Diệp thị kích động nhảy ra, hung hăng đánh phụ nhân kia một bạt tai, mắt đỏ lên cả giận nói “Ngươi điêu phụ này tự nhiên dám nói xấu ta!”
Triệu Văn Uyển mắt lạnh nhìn, chân thả lỏng, lui ra phía sau từng bước, cũng không để ý hai người cắn xé lẫn nhau, ngược lại nhìn về phía trên người Triệu Văn Hi bị chuyển rời đến trên nhuyễn tháp trong phòng, buông xuống con ngươi, đến gần, một tay dán trên trán ẩm ướt mồ hôi của nàng, thay nàng vén sợi tóc trên trán “Chúng ta tuy rằng cách xa mười năm, nhưng mà muội muội của mình ta sẽ không nhận sai, có người muốn thương tổn nàng, chính là thương tổn ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho người kia sống khá giả!”
Triệu lão phu nhân vẫn chưa lên tiếng chăm chú nhìn Triệu Văn Uyển, thật lâu sau, khóe môi mím chặt chậm rãi gợi lên ý cười, tuy là kiêu căng tùy hứng, xuống tay thủ đoạn hung hãn chút, nhưng lão phu nhân lại cảm thấy vô cùng tốt, nhìn thấy Triệu Văn Uyển giống như đau lòng Triệu Văn Hi, trong lòng cảm giác sâu sắc an ủi, ngày sau hai người giúp đỡ lẫn nhau, đó là không thể tốt hơn.
Trên nhuyễn tháp, Triệu Văn Hi làm như bị ác mộng bao vây, có phần không an ổn.
Trong mộng mùa đông tuyết trắng rơi, cành hàn mai vươn ra một đóa hoa mềm mại kiêu ngạo, mùi thơm phiêu tán ở trong uyển, trong phòng người khóc thút thít thành một mảnh, không khí cực kì trầm lặng. Trong phòng đứng không ít người, Diệp thị, Từ thị, ngay cả Triệu lão phu nhân cùng Dương ma ma đều ở, giống nhau đuôi lông mày đều mang thần sắc bi thương, tinh tế nhìn đến, y phục búi tóc kiểu dáng lại đều là kinh đô mười năm trước.
“Nương…Con bướm…Con bướm…” Nữ hài tử phấn điêu ngọc mài hai tay đang cầm một cái ngọc bội trong suốt, toét miệng nhỏ nhắn mỉm cười, tiểu cô nương đều thích đồ tinh xảo gì đó, nhưng không có chú ý tới người bên cạnh nàng nhìn nàng trìu mến khi đưa ra ngọc bội hai tay nhịn không được kịch liệt run rẩy.
“Hi Nhi, này là mẫu thân của ta truyền cho nương, nương hiện tại truyền lại cho con, con tuổi còn nhỏ, nương…Rất muốn ở với con thời gian nhiều hơn, nhưng cha con không có nương nhất định sẽ cô đơn, về sau nương nếu đi, nhìn thấy vật này giống như nương đang ở bên cạnh con vậy.” Nữ tử đang nằm trên giường mắt chứa lệ, vươn một cánh tay nhỏ bé yếu ớt, không muốn xa rời muốn sờ trên hai má nữ hài tử, tiểu nữ oa mở to đôi mắt vô tội nhìn nữ tử tự xưng là nương, còn không biết chuyện gì xảy ra, tay nàng kia vừa mới giơ giữa không trung liền rơi xuống, thật mạnh rơi ở trên mép giường.
Trong phòng nhất thời vang lên tiếng khóc gào thét.
“Hi Nhi, đến nơi này của tổ mẫu.”
“Tổ mẫu…Nương làm sao vậy?” Tiểu nữ oa nhào vào trong ngực lão phu nhân, mắt hồng hồng.
“Nương ngươi đi gặp cha ngươi.”
“Kia cha ở nơi nào?”
Đang lúc choáng váng nặng nề dần dần hình ảnh hồi nhỏ nhảy vào trong óc, kia nam tử anh tuấn mặc áo giáp để nàng cưỡi trên cổ chơi đùa, còn nữ tử suy yếu đem ngọc bội con bướm để vào tay nàng, một hơi nói “Ngoan Hi Nhi.” Nàng coi như kêu Triệu Văn Hi.
Triệu Văn Hi..Nàng thì thào mặc niệm, của nàng chính xác là đứa nhỏ chi thứ hai Định Quốc Công phủ, là Triệu thị quý nữ trong kinh đô.
Triệu Văn Hi chợt bừng tỉnh đối diện tầm mắt quan tâm của Triệu Văn Uyển, lại bỏ qua, có chút nghiêng ngã lảo đảo mà chạy đi chỗ lão phu nhân, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rơi đầy nước mắt “Tổ mẫu..”
“Người nói chờ cháu gái trở về, để Dương ma ma làm cho cháu gái diều con thỏ, cùng nhau đi thả.”
Triệu lão phu nhân thân mình run lên, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm Triệu Văn Hi khóc sướt mướt, nhịn không được nức nở nói “Hi Nhi nhớ ra?”