Đinh Hương trằn trọc một đêm, hôm sau trời còn chưa sáng , nàng đã đứng dậy mặc quần áo, nhìn bốn bề vắng lặng vội vàng đi đến Thiều Niên Uyển.
Triệu Trung theo Triệu Văn Uyển phân phó luôn luôn chú ý động tĩnh của Đinh Hương, xác định nàng đi vào Thiều Niên Uyển mới xoay người, thẳng đến chỗ Triệu Văn Uyển. Nghe xong tin tức Triệu Trung báo, đã có phần xác định Diệp thị là chủ mưu đứng sau hãm hại đại ca, cũng là hợp tình hợp lý, có một Triệu Nguyên Lễ trưởng tử con vợ cả vĩ đại như vậy, Triệu Nguyên Tấn dù không chịu thua kém cũng không thể nào có cơ hội kế thừa tước vị.
Huống hồ nếu Triệu Nguyên Lễ chết, lão phu nhân mà phát hiện ra một hai, quyết tâm tra rõ, dễ dàng chọc phiền toái, chẳng là để Triệu Nguyên Lễ sống không ra sống, chết không ra chết, tâm tư Diệp thị Triệu Văn Uyển đã sớm lãnh giáo qua, nàng cũng không sợ làm cho Diệp thị biết mình đe dọa Đinh Hương, còn có thể cấp bên đó một cái cảnh cáo. Nếu bên đó sau khi biết được mà rối loạn tay chân mới là tốt, nàng liền có thể thừa dịp tìm ra chứng cớ, nếu không chỉ bằng khẩu cung của Đinh Hương cùng lời nói của Nguyên đại phu thì không thể lay động được địa vị Diệp thị.
Bên Thiều Niên Uyển, Triệu ma ma được người bẩm báo nói là có nha hoàn Đinh Hương bên người Đại thiếu gia đến đây, kéo thân thể mệt mỏi đi qua, vẻ mặt không kiên nhẫn, đoán rằng người này là lại đến đòi tiền, vừa thấy mặt liền đem người kéo đến chỗ bí mật, đen mặt nói “Ngươi thường xuyên đến Thiều Niên Uyển này, chẳng phải để cho người khác hoài nghi sao, lá gan sao càng ngày càng lớn, trước đó vài ngày không phải đã đưa bạc cùng thuốc cho ngươi cầm đi rồi sao, không có việc gì, thì đi mau.”
Đinh Hương túm chặt góc áo Triệu ma ma, ngẩng mặt, mang theo khóc nức nở cầu xin “Ma ma, ta không đến đòi tiền, cầu ngài…Ngài nói với đại phu nhân, đừng khiến ta làm chuyện hãm hại Đại thiếu gia nữa”
Triệu ma ma nghe vậy, lập tức tỉnh táo nhìn xung quanh bốn phía, gặp không có ai mới quay lại nghiêm mặt quát lớn “Cũng đừng ăn nói lung tung, cái gì mà hại Đại thiếu gia, phu nhân làm sao có tâm tư hại Đại thiếu gia.”
Đinh Hương như trước thút tha thút thít lên tiếng trả lời “Vâng, miệng nói không suy nghĩ.”
Triệu ma ma cũng không phải là lần đầu tiên nghe Đinh Hương khóc lóc nói không muốn làm loại chuyện này, liền không xem là chuyện gì to tát, Đinh Hương không thể so Kim Điệp, Kim Điệp là nha hoàn ý đồ vì lợi ích riêng, lại một lòng với cháu mình, dễ dụ cũng dễ lừa gạt, cho nhiều ít bạc, lại để cho Triệu Sinh ở bên gối thổi gió liền thỏa mãn đi làm chuyện. Đinh Hương là người tình cảm, nếu không phải trong tay nắm giữ nhược điểm của nàng, người bên trong uyển của Đại thiếu gia cũng không thể chen được một “chân”.
Người bên trong Thanh Phong Cư tất cả đều do Dương ma ma tự mình lựa chọn, cũng chính là ý tứ lão phu nhân, tuy rằng đem chuyện Triệu Nguyên Lễ giao cho Diệp thị xử lý, còn đề phòng một ít, không cho Diệp thị nhúng tay vào việc an bài hạ nhân trong Thanh Phong Cư. Vốn là người bên trong Thanh Phong Cư ít đến đáng thương, thật vất vả mới có thể tìm được một người có thể làm việc cho phu nhan, Triệu ma ma cũng không dám kích động Đinh Hương.
Trước kia đều tùy ý qua loa vài câu, nhìn xem nàng bây giờ tựa hồ lại phải chịu đựng năn nỉ, liền chịu đựng tính tình nói “Lúc trước thời điểm ngươi trộm đồ vật này nọ, ta xem ngươi nhưng là cái thông minh, mới đi cầu xin phu nhân, giấu chuyện ngươi ăn cắp, hạ nhân trong phủ trộm đồ là tối kỵ, nếu không phải phu nhân không bắt ngươi gánh vác trách nhiệm, thì ngươi sớm đã bị đem đến quan phủ, sau lại biết trong nhà ngươi phụ thân bệnh nặng, cần dùng tiền, phu nhân thiện tâm lại giao phó ta mỗi tháng đưa tiền và thuốc đến nhà ngươi. Bình thường trong nhà ngươi có sự tình gì, đến chỗ ta đòi tiền, ta đều gấp rút đưa ngươi.”
Triệu ma ma miệng lưỡi sắc bén, đem việc nắm giữ nhược điểm uy hiếp Đinh Hương tô son trát phấn thành việc ban huệ ân tình.
Người sau trên mặt xoẹt qua ý hối hận sâu sắc, nếu khi đó không vì bệnh của phụ thân mà trộm tiền, thì bây giờ cũng không có phát sinh sự việc này, ca ca là người mê cờ bạc, nàng kiếm được một ít tiền đều đem đi đánh bạc, trong nhà đói khổ, còn có hai đệ muội. Này năm miệng ăn, vừa muốn xem bệnh bốc thuốc, mới có thể buộc nàng nghĩ đến ăn trộm trong phủ gì đó…cô phụ Dương ma ma coi trọng cùng lão phu nhân dẫn dắt.
Về sau người thu nợ đến trong nhà gây sự, không được bình an, phụ thân vốn còn bệnh nặng bị người ta đánh hộc máu, Triệu ma ma cho nàng thời gian mấy ngày suy nghĩ, cũng chưa nói là làm gì, nàng nghĩ đến nhất định cũng không phải việc gì thương thiên hại lý, dưới tình huống cấp bách mới đáp ứng yêu cầu của nàng, sau đó mới biết được nhưng mà đã muốn không còn đường lui.
Hiện giờ ngẫm lại, còn không bằng lúc đó bị đưa đến quan phủ, hiện giờ bị Đại tiểu thư phát hiện, khiến nàng lo lắng muốn chết.
“Ma Ma, ta thực sự làm không được loại chuyện này, ta lấy bạc đều đã chia ra trả hết nợ, niệm tình ta làm việc cho phu nhân trong thời gian dài như vậy, hãy bỏ qua cho ta đi.”
Triệu ma ma thấy nàng hôm nay không giống như mọi khi, vừa rồi ngẩng mặt lên chỉ thấy ánh mắt nàng kinh hoảng, bộ dáng như là bị hù dọa làm cho sợ hãi, không khỏi đoán “Có phải hay không ngươi làm cho người ta phát hiện ra cái gì.?”
Đinh Hương thân mình run lên, giống như con thỏ bị hoảng sợ “Đúng vậy…là Đại tiểu thư phát hiện ta cho vật kia vào bên trong thuốc.”
Triệu ma ma vừa nghe, mặt đen lại một tầng, lền đi lên tát một cái, thở phì phì nói “Ngươi sao có thể không cẩn thận như vậy, nghìn lần vạn lần căn dặn, việc này sự tình trọng đại, không thể để cho người khác phát hiện, thế nhưng còn để cho Đại tiểu thư phát hiện.”
Đinh Hương ôm mặt, nóng rát đau đớn, sợ hãi hỏi “Ma ma, giờ phải làm sao bây giờ?” Nàng bây giờ thực sự không có chủ ý.
Triệu ma ma nhất thời không biết làm như thế nào, chống eo nhìn Đinh Hương khóc sướt mướt, càng nhìn càng thấy xui xẻo.
“Đại tiểu thư đã nói với ngươi cái gì, như thế nào đem ngươi thành bộ dạng như bây giờ, còn có thể cho ngươi có thời gian chạy đến tìm ta.”
“Ta đem dược đánh đổ trên đất, Đại tiểu thư cũng không có chứng cứ gì, nhưng là…” Nhất thời nghĩ đến bộ dáng độc ác của Triệu Văn Uyển ngày đó, một câu nói kia còn quạnh quẩn bên tai, không khỏi bắt đầu run run.
Triệu ma ma trọng điểm chính là chờ câu này, chỉ cần Đại tiểu thư không có chứng cớ, thì hết thảy đều dễ dàng, vì vậy thái độ có chút vãn hồi, lời nói cũng nhu hòa vài phần “Được rồi, chuyện bỏ thuốc tạm thời không cần ngươi, trở về thành thật chờ đợi. Ta sẽ đem việc này bẩm báo phu nhân, ngươi là người thông minh, biết sau này việc gì nên làm, việc gì không nên làm, ma ma ta cũng không dám cam đoan việc này có thể xử lý ổn thỏa, nhưng ta có thể cam đoan với ngươi là không có việc gì, nếu là thực sự không được, có thể tìm một cái tên mang ngươi ra ngoài phủ.”
Đinh Hương nghe Triệu ma ma khuyên giải như thế cũng là an tâm một ít “Làm phiền ma ma ngài, kia Đinh Hương trở về chờ tin tức cuả ngài.”
Đinh Hương đang định xoay người, Triệu ma ma gọi lại dặn dò “Nhìn bộ dáng tinh thần không yên của người, bị người nhìn thấy khó tránh khỏi bị hỏi dò, làm cho người ta nghi ngờ, nếu là thực sự có người hỏi đến, ngươi liền nói là hầu hạ Đại thiếu gia không chu toàn, bị Đại tiểu thư hung hăng răn dạy.”
“Ân, Đinh Hương biết.”
“Đi di.”
Đinh Hương quay người lại, tròng mắt Triệu ma ma liền đảo tròn, đột nhiên thay đổi thành hung ác, vẻ mặt cùng khi nhìn Kim Điệp bị đánh giống nhau như đúc.
Khi hết giá trị, đóa hoa kiều diễm cắm trong bình hoa có hơn nửa không còn nước, không hề tươi đẹp, Diệp thị sau đó liền bình tĩnh từ bỏ chăm sóc, chính là cầm kéo cắt sửa cành hoa, nhìn thấy Triệu ma ma vội vàng vào, nhất định là có chuyện, để kéo xuống nâng lên ly trà, dựa vào trên nhuyễn tháp.
Chờ nghe xong Triệu ma ma bẩm báo, ly trà trong tay quả nhiên run lên, nước trà thơm mát bị bắn tung tóe ra một ít, trên mặt mơ hồ lộ ra một tia lo lắng “Thực sự là coi nhẹ nha đầu kia, hóa ra cất giấu tâm cơ bậc này.”
Triệu ma ma nghiêm túc nói “Đại tiểu thư không giống như trước kia, phu nhân về sau phải đề phòng nhiều một chút.”
“Khó trách nàng lúc này lại thừa dịp nhúng tay vào chuyện Thanh Phong Cư.” Diệp thị nhíu mày, toàn bộ sắc mặt hậm hực không vui.
Triệu ma ma ngẩng đầu nhìn Diệp thị nhíu mi lo lắng, trấn an một câu “Phu nhân đừng quá lo lắng, dù Triệu Văn Uyển có phát hiện ngài cho thêm một vị thuốc vào thì như thế nào, trước đây Đại thiếu gia phát bệnh cũng không phải ngài động tay động chân, người khởi xướng là ai chúng ta cũng không biết, cho dù như thế nào vụ việc này cũng không đổ đến trên đầu phu nhân, huống hồ lão nô có biện pháp, làm cho việc này chìm xuống, Đại tiểu thư nhất định sẽ không tìm ra chứng cớ.”
Diệp thị chống lại ánh mắt ngoan độc của Triệu ma ma, cũng nheo lại mắt nói “Ý ma ma là..”
“Lần trước đột nhiên phát sinh chuyện của Kim Điệp, chúng ta không kịp ứng phó, lúc này nhưng là có dư thời thời gian” Triệu ma ma bởi vì chuyện trước kia làm việc thất bại mà giọng nói bực bội, cũng muốn ở trước mặt Diệp thị thể hiện, trước mắt vừa lúc có cơ hội, có tính toán.
Diệp thị nhìn bộ dáng Triệu ma ma tự tin mười phần, trong lòng ngầm hiểu, từ từ đậy lại nắp trà, khôi phục trầm ổn mở miệng nói, “Được, liền y theo ngươi lo liệu. Cần tiền cứ đến lấy ghi vào trong sổ sách”
“Lão nô biết.”
Ban đêm, trong Thanh Phong Cư đều tắt hết nến, một mảnh tối đen, bên ngoài chỉ có ánh trăng lộ ra âm u lạnh lẽo, cùng với tiếng kêu của côn trùng, tiếng con ếch kêu trầm thấp khiến người sợ hãi.
Nửa đêm Đinh Hương đi tiểu đêm, vừa mới kéo quần từ bên trong đi ra, chỉ thấy một bóng đen hiện lên, Đinh Hương có chút phát hiện khác thường, nhìn quanh bốn phía cũng không thấy phát hiện cái gì, chỉ thấy chỗ bóng tối cành cây che lại ánh trăng có bóng mờ hơi hơi chớp lên, liền tưởng chính mình nhìn nhầm, định hô lên.
Chính là chưa kịp hô lên, một cái dây thừng bỗng nhiên chùm lên cổ, giống như một cái rắn độc gắt gao quấn quanh, Đinh Hương khó thở níu lấy dây thừng, sắc mặt thay đổi trắng xanh,môi tím tái, nàng nhịn không được phát ra âm thanh ô ô cầu cứu, con ngươi thê lương thống khổ dần dần phóng to, thẳng đến cuối cùng không còn tiêu cự.