Khụ,ta hiện tại đang trong giai đoạn bí diễn biến,có ra chậm thì mọi người thông cảm chút nhé.Dù sao mạt thế cũng không phải loại dễ viết,tìm được một một đoạn diễn biến cũng tốn chất xám lắm rồi,nhất là tránh đụng trúng diễn biến của các truyện mạt thế khác,tránh bị gọi đạo truyện.
Mong mọi người thông cảm hen.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau,khi dùng bữa sáng cùng ổn định đội hình xong,đoàn xe tiếp tục xuất phát.
Chạy đến buổi trưa thì đến một ngã ba,chỉ cần quẹo trái chạy một đoạn ngắn là sẽ tới được căn cứ HC.
Tư Hàn bắt đầu sắp xếp hai chiếc xe có thành viên đội hộ vệ,đảm nhiệm việc đưa đoàn xe tới thẳng trước cửa căn cứ.
Dù sao trên đoạn đường này thường xuyên có các đội từ căn cứ HC ra làm nhiệm vụ,tang thi đều bị rửa sạch nên chỉ số an toàn cao hơn rất nhiều.
Lục tục có xe nối bước chạy theo phía sau hai chiếc xe của đội hộ vệ mà rời khỏi đoàn,hướng đến căn cứ HC mà đi.
Đoàn xe chính thì ra lệnh tạm thời nghỉ ngơi ven đường,dùng bữa trưa tại xe.
Nguyệt An Tuyết ăn trưa xong,nhàm chán liền xuống xe đi dạo,Hoắc Tử Thiên cùng Kuchiki Byakuya đều theo phía sau.
Vừa đi lên trước định tìm Nguyệt An Thần,cô nhanh chóng nhìn thấy sắc mặt ngày càng lạnh của em trai mình,bên cạnh còn có Tư Lăng,Tư Hàn,Mộc Cảnh cùng sắc mặt tràn ngập tức giận,ông Yamamoto căn bản im lặng ngồi ở một cái ghế nhỏ gần đó mặt vô biểu tình.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Chị hai/Chị An Tuyết."
"Ừ,có chuyện gì vậy?"
"A ha,không có gì chút chuyện vặt...."Thôi,chữ cuối chưa kịp nói ra,Tư Lăng biết điều nuốt trở về bụng,núp sau lưng anh trai mình không dám nói thêm gì nữa.Hắn cảm nhận được lãnh khí từ sau lưng truyền tới a,dám nói nữa chắc hắn có khi an giấc ngàn thu luôn.
"Nói,giấu thì liệu hồn đấy."Nguyệt An Tuyết nhìn một đám định đánh trống lảng,nhanh chóng bóp chết từ trong trứng nước.
"Ách,là thủ lĩnh cao tầng bên căn cứ HC muốn An Thần qua đó,hình như muốn bàn gì đó."Tư Hàn đẩy đẩy mắt kính,nói.
"Chỉ là đưa người qua đó,lại lòi đâu ra chuyện này hử?"Nguyệt An Tuyết cười đầy khinh thường,nhìn về phía hai tên quân nhân đang ở gần đó.
"Bọn họ giữ người của chúng ta,phái hai người kia tới đưa tin."Mộc Cảnh rụt rụt cổ,chỉ về phía hai quân nhân kia giải thích.
"Chúng ta chỉ là mời thủ lĩnh của đoàn xe đi qua thôi,không có ý gì khác."Một trong hai người nói.
"A,dùng từ 'mời' này thật sự rất thuận miệng ha,giữ người của bọn này lại rồi lại 'mời' thủ lĩnh qua,ân?"Nguyệt An Tuyết châm chọc nói.
"Hừ,nữ nhân bệnh tật như cô thì biết cái gì mà xía vào,bọn tôi chính là muốn mời thủ lĩnh các người qua cùng căn cứ trưởng nói chuyện."Tên quân nhân còn lại với vẻ ngoài toàn cơ bắp,thô lỗ nói.
Sau đó sao,hắn tất nhiên là nhận lấy một đống ánh mắt thương hại từ đám Nguyệt An Thần,tên này điển hình của cơ bắp phát triển mà não chẳng có nếp nhăn đi.
Hắn chẳng lẽ không nhìn thấy bọn hắn từ lúc Nguyệt An Tuyết xuất hiện,đều tự giác đứng lùi về sau không nói một lời hay sao.Vẫn là nói tên này mắt cũng là dùng để làm trang trí cho đẹp đâu?
"Xem ra ông anh có ý kiến với đôi mắt của tôi nhỉ?"Nguyệt An Tuyết đưa tay sờ sờ băng vải trắng trên mặt,vừa sờ máu đỏ lại chảy ra ướt cả băng vải.Bởi vì chịu chút kích thích khiến cô vô tình vận dụng đôi mắt,máu lại chảy ra từ khoé mắt.
"Ngạch,lại chảy ra nữa rồi,cẩn thận một chút."Hoắc Tử Thiên cầm khăn tay lau đi vết máu chảy xuống mà của cô,giọng chính là cực kì trách cứ.
"Mà,cho các người thời gian trở về báo cáo căn cứ trưởng.Trong vòng phút,tính từ lúc các người đi khỏi đây,bọn tôi muốn nhìn thấy người của mình trở về an toàn không chút sứt mẻ,nếu không,ha hả,đội tử thần sẽ đích thân đi 'hỏi thăm' căn cứ HC đâu."Nguyệt An Tuyết nói xong,cười đầy ý vị rồi bị Hoắc Tử Thiên bế đi mất.
Cần phải trở về thay băng đâu,mắt lại bị kích thích nữa rồi,nếu không cẩn thận điều dưỡng thì e là thời gian khỏi cũng kéo dài thêm nữa.
Hai quân nhân kia không hiểu gì,bất quá trong lòng vẫn là có lửa giận vì bị một con nhỏ bị dị tật kia leo tới trên đầu,rõ ràng bọn hắn có ưu thế hơn,vì sao tới trong miệng nữ nhân kia lại thành kẻ yếu thế bị ép buộc rồi?
Bất quá,đám Nguyệt An Thần hoàn toàn là thấu hiểu lời này của Nguyệt An Tuyết là ý gì.Để cái đám phần tử bạo lực cuồng kiêm chỉ số vũ lực cao doạ người kia,cùng nhau đi dạo căn cứ HC,ha ha,không đem toàn bộ căn cứ chơi thành bình địa thì căn cứ trưởng kia đã tu kiếp tích đức rồi.
"Nguyệt đoàn trưởng,ngài xem..."
"Như lời chị ấy nói,cho các người phút,đem người cùng xe an toàn trả về,nếu không thì thành thật xin lỗi rồi."Nguyệt An Thần nói xong,trực tiếp phủi tay quay người về xe của mình.
"Này..."Hai người đưa mắt nhìn nhau,đầy khó xử.
"Hai vị,mời đi thôi.Cho các vị một lời khuyên,đội tử thần vừa là đội chấp pháp của đoàn xe và cũng là đội có chỉ số vũ lực mạnh nhất trong đoàn,không muốn căn cứ HC xảy ra chuyện thì mau đi thôi."Tư Hàn tốt tính mà đưa ra một câu,xoay người trở về xe hậu cần.
Nếu chị An Tuyết đã ra mặt,không có kiên nhẫn đàm phán gì đó thì trực tiếp dùng vũ lực đi,dù sao bọn hắn cũng chẳng tổn thất gì.
Một đám phần tử bạo lực không bị quản giáo bị thả ra,ha hả,trực tiếp lên trời luôn rồi.
Bọn họ dù sao cũng là nhân tinh,làm sao mà không hiểu cách làm này của căn cứ trưởng là ý gì,ra oai phủ đầu sao,hừ hừ,muốn mượn sức bọn hắn cùng bắt bọn hắn quy phục là chính đi.
Bất quá bọn hắn hiện tại không có thời gian đi chơi trò này với hắn,đoạn đường đi Tây Bắc còn rất xa,hung hiểm cũng rất nhiều.
Nếu để thời gian càng lâu thì trên đường đi gặp nguy hiểm càng cao hơn nữa,không thể để chút chuyện vặt này kéo chân sau được.
Giữ người?Tốt a,trực tiếp vũ lực cướp người về,các ngươi làm được gì?
Hai quân nhân kia mặt mày xám xịt,leo lên xe trở về căn cứ để báo cáo.Bọn hắn cũng nhìn ra được,nữ nhân mắt bị thương kia có lẽ mới chính là người đứng đầu thật sự trong đoàn xe.
Cô ta bất quá chỉ nói một hai câu,cả đám kia đều răm rắp nghe theo không chút phản bác.Mà dựa theo tên đeo kính kia nói,bọn họ chính là không muốn đàm phán hay gì cả.
Căn cứ trưởng căn bản bởi vì biết bọn hắn là căn cứ sống sót duy nhất sau trận thi triều trong thành phố,vì thế mới nghĩ đến việc mời chào,cố ý muốn mượn sức bọn họ để tăng mạnh thực lực của căn cứ HC.
Mà kẻ giật dây phía sau chính là Lục Thanh Dao,cô ta dựa vào chút mồm mép của mình mà cùng thân phận,địa vị của Tiêu Phong mà bí mật bày chút kế này cho căn cứ trưởng Lâm Triệu.
Cô ta chính là có ý nghĩ,muốn đem căn cứ HC này trở thành bàn đạp của mình để phát triển sau này,tất nhiên sẽ không thể bỏ qua được cường giả có thể chặn đứng tang thi triều rồi.
Nghê Ninh Y chính là biết ý nghĩ này của Lục Thanh Dao,cũng không quên đi mật báo chuyện này cho Tiêu Phong biết.Bất quá Tiêu Phong cũng không nói gì,chỉ bao cô ta im lặng và chờ xem biến mà thôi.
Mà một đám cũng hề hay biết,chút chuyện nhỏ này lại đem tới một đám sát thần,trực tiếp đem trung tâm căn cứ HC huỷ diệt một nửa mới chịu bỏ đi.
....
Nguyệt An Tuyết nhìn đồng hồ,vừa xong phút liền mang theo Zaraki Kenpachi,Madarame Ikkaku,Unohana Retsu,Shihouin Yoruichi,Soifon,Aizen Sousuke,Kuchiki Byakuya,Hoắc Tử Thiên ra khỏi xe mà đi tới phía trước.
"Vẫn chưa trở về?"
"Vẫn chưa,chị An Tuyết,chị định đi căn cứ HC sao?"Tư Lăng vừa nói vừa nhìn phía sau cô,khẽ lau mồ hôi lạnh.
Hắn xem có lẽ vẫn là cắm nến cầu siêu cho lũ cao tầng trong căn cứ HC rồi,một đám kia lực phá hoại không phải chữ khủng bố bình thường có thể hình dung a.
"Ừ,cho đoàn xe lên đường đi.Chạy tìm chỗ nào dừng chân qua đêm trước đi,bọn chị sẽ đuổi theo sau."Nguyệt An Tuyết nói xong,nhanh chóng cùng một đám thuấn bước rời đi nhanh chóng.
Tất nhiên,vẫn là Hoắc Tử Thiên hoặc là Kuchiki Byakuya cõng cô đi,dù sao cô cũng đang trong thời gian cấm sử dụng năng lực,không thể dùng thuấn bước vì sẽ tiêu hao thể lực rất lớn đâu.
Nguyệt An Tuyết dựa theo hệ thống định vị trên áo khoác đội,lẻn vào nhà giam tìm được thành viên đội hộ vệ bị bắt. người hơn một nửa chỉ mới thức tỉnh dị năng,không phải là rất mạnh cho nên bị đám quân nhân có huấn luyện kia cực kì dễ dàng áp đảo mà bắt giam.
Trên người lớn lớn bé bé đều là vết thương,áo khoác dù là chỉ có thể chặn lại móng vuốt của tang thi cấp ,hoàn toàn chưa thể chặn lại được viên đạn nên bị bắn thương cũng là có.
Nguyệt An Tuyết sắc mặt lạnh đến kết băng,nhìn một đám chật vật trong hai phòng giam nhỏ hẹp.
"Tất cả vẫn ổn chứ?"
"A,Nguyệt đội trưởng,là ngài đến cứu bọn tôi sao?"Một nam sinh chừng , tuổi vừa nhìn thấy,hai mắt vốn ảm đạm đều sáng lên.
"Nguyệt đội trưởng,sao ngài lại đến đây,rất nguy hiểm a."Một trung niên mặt tái nhợt,ôm phần cánh tay bị đạn bắn trúng đã được cầm máu,lo lắng nói.
"Được rồi,yên tĩnh chút đi,cô Retsu,phiền cô xem vết thương của bọn họ."Nguyệt An Tuyết nhíu nhíu mày,đưa tay chặn lại cái đám còn muốn nhốn nháo kia,quay đầu nói.
"Tốt,giao cho ta đi."Unohana Retsu khẽ mỉm cười đi tới,dùng quỷ đạo đem vài người có vết thương nhẹ nhất chữa trước,còn người bị thương nặng cùng trúng đạn thì để một bên.
Sau khi chữa xong,Retsu bảo bọn họ nâng những người bị thương đi ra ngoài,kế tiếp chính là thuỷ giải trảm phách đao của mình,đem tất cả nuốt vào trong.(T/g:Còn ai nhớ không,thuỷ giải trảm phách đao của Retsu là hình con cá đuối mắt có thể bay,nuốt vào bụng có thể trị thương rất tốt)
"Cô Retsu,làm phiền cô chăm sóc họ rồi."Nguyệt An Tuyết tủm tỉm cười,nhìn mấy người còn đang chật vật leo lên Minazuki của cô Retsu.
"Giao cho ta đi,em cũng nên cẩn thận,không được dùng năng lượng."Unohana Retsu gật gật đầu,sau đó điều khiền Minazuki bay lên cao,hướng tới chỗ đoàn xe đang chạy mà bay đi nhanh chóng.
Bởi vì bay trên không,Minazuki đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người trong căn cứ,tiếng còi báo động lập tức vang lên.
"Nga,vậy kế tiếp chúng ta đi trung tâm căn cứ đi."Nguyệt An Tuyết leo lên lưng Hoắc Tử Thiên,chỉ tay về một hướng.
Một đám nhanh chóng đạp trên không mà đi,hướng theo Hoắc Tử Thiên đang ngự không chạy theo.
Dám động thủ người của bà,hừ hừ,xem hôm nay bà có đem cái ổ chó của các ngươi biến thành phế tích hay không.
Nhóm Nguyệt An Tuyết dừng lại,đứng trên một toà nhà,yên tĩnh nhìn một đám đang nhốn nhào bên dưới,sau một lúc thì tập trung bao vây lấy bọn họ.
"Các ngươi là kẻ nào,dám xông vào nơi này là muốn chết đi?"Một trung niên nam nhân,khuôn mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt mang vài phần gian xảo hoàn bán đứng tính cách của hắn.
Nhóm Nguyệt An Tuyết không ai trả lời,chỉ chăm chú nhìn một đám như sâu bọ nhốn nháo bên dưới đang chỉa súng về phía họ.
"NguyệtAn Tuyết?"Một giọng nói quen thuộc vang lên,bên trong cũng tràn ngập sự nghi ngờ.