Biên tập: Ney
Triệu công tử là một tay ăn chơi trác táng, vậy nên vào thời gian làm việc gã mơi gọi điện cho tôi, tám nguyên một tiếng về nguyện vọng nuôi mèo của gã.
Đã thế Triệu công tử còn nổi giận ở đầu dây bên kia: “Hôm nay là thứ Bảy, tại sao ông phải tăng ca chứ?”
Tôi nói: “Có lẽ là bởi vì anh không muốn tham gia tiệc sinh nhật cô Sáu chăng, nên mới cố tình xếp lịch họp ở công ty vào hôm nay.”
Tôi nói rất có lý, bởi vậy Triệu công tử bèn đổi việc khác để nổi giận: “Ông không muốn nuôi mèo, mà chỉ muốn nói với em là nhà chị Cả cũng nuôi mèo, con mèo đó xịn hơn con chó của em nhiều, ông muốn bái bai con chó kia của e.”
Tôi nói: “Nó là chó của anh.”
Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ nó! Nuôi là em đòi nuôi, ông ôm một chút cũng không được, nhưng nuôi được có ba tháng lại thành của ông luôn chứ!”
Tôi không muốn nói chuyện điện thoại với gã, nên ý nhị nhắc nhở gã: “Em muốn ngủ trưa.”
Triệu công tử rất tức giận: “Không cho ngủ, anh không được ngủ thì em cũng không được ngủ!”
Gã đáng ghét thật!
Triệu công tử nêu yêu cầu: “Em không đến đó đấy chứ? Không cho em đi.”
Tôi nhắc nhở gã: “Anh đang gọi điện thoại của nhà đó. Trừ phi cô Sáu chuyển vũ hội đến nhà chúng ta.”
Điện thoại ở thời đó là điện thoại bàn, cố định. Nên ý anh Tâm là giờ anh ấy ở nhà không đi đâu, trừ phi cô Sáu chuyển sang tổ chức vũ hội ở nhà ảnh thì ảnh mới đi được.
Triệu công tử dương dương tự đắc: “Em nghe lời là tốt, tóm lại là em không được đi. Anh thấy chị ta phiền nhất đấy.”
Cá chắc là vì cô Sáu dám cãi nhau với dì Mười Ba nhất, cũng dám đánh Triệu công tử nhất, bởi vậy tôi khá là bội phục cô Sáu. Tắt cuộc gọi của Triệu công tử xong, tôi bèn ra ngoài đến nhà cô Sáu tặng quà.
Cô Sáu cười duyên đón quà của tôi: “Cảm ơn em nhé.”
Chồng cô Sáu hỏi: “Long không đến à?”
Tôi đáp lời: “Trùng hợp là hôm nay công ty có họp, anh ấy đang tăng ca.”
Cô Sáu cười nói: “Tôi thấy chính nó muốn xếp cuộc họp vào hôm nay thì có, báo hại công nhân phải tăng ca cùng nó.”
Tôi nói: “Không phải đâu, quà là anh ấy đích thân chọn đó ạ.”
Chồng cô Sáu cũng nói: “Hai chị em này cứ thế ấy, Nhất Tâm em mặc kệ cô ấy. Đợt trước đi chơi xa, chị Sáu của em còn chủ bụng mang về đặc sản thằng Long thích kìa, xíu nữa em về nhớ gọi anh, cầm đồ về.”
Cô Sáu nói: “Ăn tối xong rồi hẵng đi.”
Cũng may là trợ lý của Triệu công tử đã báo với tôi trước là tối nay Triệu công tử có hẹn.
Tính tính cô Sáu thú vị và không phù phiếm như Triệu công tử, sinh nhật chị ấy không mời nhiều người mấy, đều là bạn bè cực thân thiết cả. Bởi vậy mà tôi mới nhất định phải đồng ý thiệp mời của chị ấy.
Bạn bè của cô Sáu cũng thú vị giống như chị ấy vậy, nói chuyện trời đất, thích lắm lắm.
Lúc giờ, cô Sáu muốn làm bữa tối, rủ mọi người cùng làm chung, cực kỳ náo nhiệt cũng cực kỳ thú vị. Lúc tôi đi phòng khách lấy cốc, điện thoại vang.
Tôi kêu cô Sáu với chồng chị ấy một tiếng, thì hai người bọn họ đều đang dở tay, bảo tôi nghe hộ một chút.
Tôi liền nghe máy: “Xin chào…”
“Mẹ nhà em Khâu Nhất Tâm!”
Tay tôi bỗng trơn tuột, cúp mất điện thoại rồi.
Điện thoại lại vang lên, tôi đành phải túm chồng cô Sáu lại đây, nhờ anh ấy đối phó với Triệu công tử.
Anh ấy đối phó gã mấy câu: “Long à sao bảo em phải họp mà? Sao còn gọi được điện thoại thế? Ồ, Nhất Tâm á hả… Nhất Tâm không đến, chắc vừa rồi em nghe nhầm rồi? Vừa rồi là một người bạn của anh nghe máy. Mà lát nữa em có đến ăn tối không?”
Chồng cô Sáu cúp điện thoại, nói với tôi: “Nó bảo lát nữa nó qua đây ngồi một lát.”
Về mặt này mà nói tuy tôi không sợ Triệu công tử, nhưng cũng hoàn toàn không muốn để Triệu công tử hâm dở phá hủy tiệc sinh nhật của cô Sáu được, bèn chào chồng cô Sáu ra về.
Dẫu sao thì nhà tôi với Triệu công tử cũng ở dưới lầu nhà cô Sáu.
Lúc trước, vì chuyện này mà suýt chút nữa Triệu công tử bóp chết tôi.
Tôi về đến nhà, điện thoại liền vang lên. Triệu công tử hỏi tôi: “Vừa rồi gọi vài cuộc em cũng không nghe máy, đi đâu?”
Tôi nói: “Em ra ngoài dắt cho đi dạo giúp anh.”
Triệu công tử: “Mẹ nó, đừng có đùn đẩy con chó kia cho anh nữa! Ngày nào cũng cắn quần áo của anh, sớm muộn gì anh cũng hầm nó!”
Tôi vừa trả lời điện thoại vừa tóm chặt đuôi Hamm, kéo nó lại đây, lôi tất của Triệu công tử từ trong miệng nó ra.
Ba năm nữa trôi qua, khi mà em gái gã đã biết nói chuyện và đi đứng, thì hễ Triệu công tử chạm vào bé một cái thôi, là bé lập tức ngồi thụp xuống đất bảo Triệu công tử cố tình đụng ngã bé ngay. Triệu công tử ăn một viên sô-cô-la, là bé lập tức gào khóc bảo Triệu công tử cướp đồ ăn vặt của mình. Tất cả mọi người sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ Triệu công tử, nói gã gần ba mươi tuổi đầu rồi còn nhỏ nhen bắt nạt em mình, đúng là chẳng phải con người.
Nhà chính của họ Triệu gia bị cháy, không rõ nguyên nhân, may là cũng không có thương vong.
Sau khi xảy ra chuyện, các anh chị em của Triệu công tử ồ ạt về nhà. Thứ nhất là vì an ủi người trong nhà, thứ hai là thu gom đồ đạc của mình. Trước kia, rất nhiều đồ đạc tạm thời không cần mọi người đều để lại nhà chính, nhưng giờ nhà chính đã cháy, Triệu tứ gia dứt khoát quyết định phá đi xây mới lại, thành ra có rất nhiều đồ đạc không có chỗ để.
Đối với Triệu công tử mà nói, đây là tin dữ từ trên trời rơi xuống.
Đó giờ gã đều căm thù anh trai chị gái, chị dâu anh rể cháu gái cháu trai hai đằng nội ngoại và tất thảy mọi người. Ngày lễ ngày tết bắt buộc phải về nhà ăn cơm đoàn tụ đã là giới hạn lớn nhất của gã rồi, bây giờ bỗng dưng lại lòi ra thêm một lần nữa.
Rồi đương nhiên là gã sẽ tức giận với tôi, gã quát tôi: “Có em để làm gì cơ chứ!”
Nhưng tóm lại là không phải có tôi để dập lửa.
Huống hồ những người đấy trông cũng không có vẻ rất muốn gặp gã.
Tôi vẫn cứ đọc sách.
Gã thấy tôi lơ gã, nên thẹn quá hóa giận: “Anh không đi! Tự em đi mà đi!”
Tôi nói: “Vâng.”
Gã mắng tôi: “Mẹ sư! Triệu Năm cũng sẽ tới có phải không! Mẹ sư em định nhân lúc ông không chú ý muốn bỏ trốn với gã ngay! Em cố tình à!
Gã đúng là khéo tưởng tượng, gã đã khéo tưởng tượng như thế, thì sao không nghĩ luôn là tôi và anh Năm phóng hỏa chứ?
Tôi tiếp tục đọc sách.
Gã quát tôi: “Anh cũng đi!”
Tôi nói: “Ừm.”
Gã mắng tôi: “Mẹ, có phải em không nghe ông nói đúng không?!”
Tôi không thèm chấp gã. Tôi khoan dung độ lượng, “trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền”, quan trọng là cứ dụ được gã về để báo cáo kết quả cho Triệu tứ gia trước đã.
[] 宰相肚里能撑船: Nghĩa là một người biết độ lượng, khoan dung. Câu này nêu cao tinh thần xử sự khoan dung nhân từ với mọi người, mọi vật. Nghĩa bóng ở đây nôm na là anh Khâu tự cho là trên bề, không thèm chấp anh Triệu:v
Mấy chục con người ở khoảnh sân rộng trước nhà chính ăn uống linh đình, buôn chuyện với nhau. Ngoài anh Ba ở kinh thành xa không về được – cũng không dám về vì sợ có về không có đi, và anh Năm – người không ai tìm được, thì những người khác đều đã quay về.
Triệu tứ gia mừng hẳn ra mặt, ôm đám cháu chắt không rời tay.
Triệu công tử khó chịu nhìn những cảnh đấy, cơm nước xong giục tôi đi thu dọn đồ đạc với gã ngay.
Xét thấy đồ đạc của cả hai chúng tôi đều ở tầng hầm, đồ đạc của anh Ba người nhờ tôi thu gom đồ đạc thể, cũng như của anh Năm – người không ai liên lạc được cũng ở tầng ngầm luôn, thì chúng tôi trái lại lại nhàn thân hơn nhiều.
Bây giờ trong mắt Triệu tứ gia, bốn người chúng tôi và đồ đạc của bốn người chúng tôi, cũng chỉ xứng chất đống ở tầng hầm mà thôi.
Tầng hầm thì không bị thiêu cháy nghiêm trọng bằng tầng bên trên, nếu không phải muốn xây mới lại, thì thậm chí chúng tôi còn khỏi cần thu gom đồ đạc.
Triệu công tử mất kiên nhẫn nói: “Vứt hết đi cho rảnh nợ, một đống đồng nát.”
Tôi mặc kệ gã, dọn gọn từng thứ đồ một, tính mang đi.
Gã lạnh lùng nói: “Nhà mình cũng chẳng có chỗ mà để.”
Vứt mấy cái thứ gã bị lừa mua ấy đi là có chỗ.
Chúng tôi dọn rất nhiều thứ vào chung cư, phòng khách chật ních, gần như chẳng có chỗ đặt chân.
Triệu công tử lạnh lùng nói: “Đã bảo vứt hết đi mà cứ nằng nặc tha về, tự em đi mà dọn, đừng có nhờ anh.”
Tôi có thể trông chờ gì vào gã nào? Vốn dĩ đã chẳng trông chờ rồi.
Và, vốn dĩ tôi chỉ định nhân cơ hội này dẹp cái đám đồng nát gã mua cho khuất mắt.
Triệu công tử không thèm làm, nhưng đôi mắt thì chằm chằm ghê gớm lắm, loáng cái là quát tôi: “Em cầm hết đồ của anh ra làm gì? Để lại chỗ cũ! Đấy là ngăn tủ của ông! Ba cái ngăn tủ ông được chia có nửa cái mà còn muốn vứt đồ của ông đi hả?!”
Tôi nói: “Toàn là vỏ hộp thuốc lá, hộp diêm, vé chiếu bóng quá hạn, phiếu xem diễn hí, nắp chai nước ngọt có ga.”
Triệu công tử quát tôi: “Em còn quản ông để cái gì vào đó hay sao?! Ông có bỏ bùn vào đó em cũng phải chịu!”
Tôi đành phải để đám đồ mà gã sưu tập về chỗ cũ.
Đồ mà Triệu công tử sưu tập thật sự rất khó hiểu, ừ thì sưu tập, nhưng gã lại chưa bao giờ ngắm đến lần hai. Mà trái lại những lúc tìm đồ, tôi sẽ cầm lên ngắm nghía một lần, thỉnh thoảng định tám lịch sử chúng nó từ đâu mà có với Triệu công tử chút, nhưng mà gã chê tôi nhạt nhẽo.
Triệu công tử đúng là một kẻ đáng ghét vô địch.
Tôi nghi kỳ thật gã không hứng thú gì với sưu tập đồ, mà chỉ là dùng điều đó để bảo vệ cho nửa cái ngăn tủ của gã thôi.
Tôi lôi đám đồ chúng tôi mang từ tầng hầm nhà chính về ra, lau sạch sẽ.
Đầu tiên là cúp Marathon bằng vàng ròng của Triệu công tử. Nếu không phải nó là chiếc cúp duy nhất mà Triệu công tử giành được bằng chính sức mình, thì tôi đã bán quách nó rồi.
Tôi đặt cúp lên trên mặt đàn piano.
Triệu công tử hỏi: “Để đây làm gì?”
Tôi nói: “Cho đẹp.”
Triệu công tử đi tới bẻ cằm tôi, hôn tôi một cái, nói: “Coi như em biết điều.”
Tâm trạng của gã khó đoán ghê.
Tôi tiếp tục thu gom đồ đạc, cầm tiếp album ra, bên trong là ảnh cũ hồi trước.
Triệu công tử thì lượn qua lượn lại bên cạnh tôi.