*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng cuối tuần tràn ngập u ám, bầu trời cùng tầng mây xám xịt bao phủ thành phố trong bóng mát, mờ sương trắng.
Thành phố bậc nhất Ichihaga nhuốm màu buồn như đôi mắt xanh biếc của cô gái đang thất tình vậy.
"Hừm!" Lý Thành chậm rãi từng bước nặng nề, vươn vai lấy lại sức, ngồi bệt xuống chiếc ghế dựa trong sân vườn, bộ đồ vẫn còn dính máu chưa được thay.
Xem ra bọn họ phải dọn đống bầy hầy hôm qua đến sáng rồi.
"Liquo, bọn chúng lấy thông tin nhanh quá!" Tình Vương rót trà, đưa một ly qua chỗ Lý Thành.
Lý Thành mệt mỏi, mắt cậu vẫn không dời khỏi màn hình điện thoại, với lấy tách trà Tình Vương vừa pha uống một ngụm lớn "Ặc! Nóng quá!"
Dấu tích của vụ ẩu đả hôm qua đều mất sạch, chỉ để lại một sàn nhà láng bóng như được vừa lau qua bởi một thứ chất tẩy đặc biệt, tay nghề cao cường như vậy chỉ có thể là Mặc Danh.
"Anh lau nhà giỏi vậy, Mặc Danh." Đôi mày của Kiệt Giai giựt giựt vài cái, nhìn sàn nhà bóng loáng trước mắt đến khó tin.
Mặc Danh vẫn bận trên người bộ đồng phục đầu bếp dính bê bết máu cùng với chiếc tạp dề in hình mấy trái cà rốt và mấy con thỏ trắng mập mạp, anh tự tin hất mặt làm vẻ ngầu lòi.
"Hừ, với mười mấy năm kinh nghiệm vào nghề, từ khi tôi bước chân vào cái nhà hàng này, mọi thứ trong nhà hàng đều được tôi chăm chút một cách kĩ càng nhất, sạch sẽ nhất có thể đó."
Kiệt Giai bật cười nhìn bộ dạng của Mặc Danh, phải thốt lên một chữ "Hài!"
"Anh làm tôi buồn cười chết mất, nhìn cái tạp dề anh đang đeo, tôi..
*phụt* Há, há, há".
Kiệt Giai tay ôm lấy bụng cười lấy cười để.
"Chú mày dám chê cái tạp dề dễ thương này à, là anh mày tự may đấy nhá!" Mặc Danh tức đỏ mặt tía tai, cầm cây lau nhà đập mạnh xuống sàn.
Lúc này Khang Manh và Trạch Nhiên lái xe về, trong xe là một thùng giấy được bao phủ bởi một tấm gói bạc bóng lấp lánh.
"Có phải là cái này không?" Khang Manh và Trạch Nhiên bê thùng giấy xuống để trước cửa chính.
"Mang vào trong đi." Tình Vương và Lý Thành vừa hay từ vườn sau đi lên, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào chiếc thùng giấy gói bạc to kia.
"Khang Manh, Lý Thành, hai cậu dọn phòng trống còn lại ở tầng ba."
Ngôn Tình Vương phân chia công việc, rồi mở thùng giấy ra.
"Các cậu ở đây canh chừng con hàng cùng tôi."
Kiệt Giai bất ngờ, không nghĩ lại là một cô gái trong đây "Đây..
đây là..
một cô gái thật này các anh."
(Hình ảnh được lấy từ nhân vật trong otome game killers and strawberry)
Tình Vương bế Tây Y Hà ra ngoài, đặt cô nằm trên chiếc ghế sofa dài.
"Tính sao đây?" Trạch Nhiên đưa ngón tay gần mũi Tây Y Hà, gật đầu ra hiệu.
"Vẫn ổn, có vẻ như chúng ta cần hộp cứu thương rồi."
Mặc Danh chủ động vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, Tình Vương chu đáo sắp xếp đồ đạc và các vật dụng cần thiết để vào trong một chiếc túi màu hồng nhỏ để trên bàn, kế bên là Trạch Nhiên đang băng bó lại vết thương trên cánh tay cho cô.
"Mùi thơm thật." cậu vuốt nhẹ mái tóc của Y Hà hít hà một hơi, là mùi hoa lài, thơm nhẹ nhưng rất quyến rũ.
"Này, cậu làm gì vậy, trông thái quá đó." Cặp mày đỏ hoe nhăn nhó, tỏ vẻ khó chịu trước hành động của Trạch Nhiên.
Trạch Nhiên quay sang cười cười nhìn Kiệt Giai "Anh lên cơn ghen đấy à?"
Nói rồi cậu cất hộp cứu thương đi.
Kiệt Giai lướt qua một hồi, gã nhanh chóng vạch áo Tây Y Hà ra xem vệt mờ đỏ ngay trên ngực trái của cô.
Cả đám thanh niên đang có mặt ở đó há hốc miệng nhìn gã.
"Này, cậu đang làm cái quái gì thế hả?" Tình Vương chạy lại kéo tay gã ra, nhưng rồi anh sững người lại một hồi lâu nhìn ký hiệu có trên người cô.
"Là người thuộc dòng tộc CT sao? Ông trùm có con gái khi nào mà chúng ta không hề hay biết vậy?" Trạch Nhiên không khỏi nghi hoặc nhìn vào vết bớt hình phượng hoàng trên ngực trái của Tây Y Hà.
"Không phải đó chứ!" lúc này Lý Thành từ trên lầu đi xuống, nghe đến người mang dòng máu hoàng tộc, cậu tò mò tiến đến kiểm tra.
"Chết tiệt, vết bớt là hàng thật đấy, nhiệm vụ kỳ này khó đây."
Kiệt Giai chỉnh quần áo của Tây Y Hà lại gọn gàng, không quên đắp chăn lên cho cô.
"Có thông báo mới từ CT!" Ngôn Tình Vương đọc tin nhắn được gửi từ hộp thư mới, anh có chút ậm ừ, không muốn đọc.
"Tối mai hộ tống cô ta đến bữa tiệc tại CT, ừm, còn một yêu cầu, đó là.." Tình Vương có hơi bối rối, không biết nên giải thích ra sao cho bọn họ hiểu.
"Có gì mà anh phải dè chừng vậy, đâu đưa tôi xem thử nào." Nói rồi Lý Thành đọc tin nhắn, đôi mắt như trêu ngươi nhìn về phía Kiệt Giai.
"A ha, ngày mai có người phải hành động một mình rồi!" Lý Thành chuyển ánh nhìn sang phía Kiệt Giai đang đứng canh Tây Y Hà nằm ngủ trên ghế.
Kiệt Giai trợn mắt, chỉ tay vào ngực, Lý Thành gật đầu, ngầm hiểu ý đối phương, gã không nói gì, chỉ thời dài một hơi tỏ vẻ không nói thành lời.
"Được rồi, mà tại sao tôi lại phải là người xung phong đầu tiên vậy, dựa vào đâu mà ngày mai tôi lại bị chỉ đích danh đi cơ chứ, hầy!" Gã cau mày khó chịu, Trạch Nhiên ở bên vỗ vai an ủi gã.
"Anh tin chú làm tốt mà, cố lên đầu đỏ hoe!"
"Cậu nói ai là đầu đỏ hoe hả, tôi có tên đàng hoàng nhé, là Kiệt Giai" gã hét lớn vào mặt cậu, khiến cậu phì cười thêm.
"Này, phải gọi tôi là Kiệt Giai, nhớ chưa, tôi mà nghe thấy ba từ ban nãy là tôi băm cậu ra thành từng mảnh vứt cho cẩu ăn đấy." Trạch Nhiên nghe xong, cậu ôm bụng cười phá lên.
"Há há há, chọc anh vui phết, Kiệt Giai à."
Ôi trời cũng có ngày gã to xác cũng bị Trạch Nhiên chọc tức mà hài đến thế, mọi người cũng vì thế mà phì cười lên.
"Thằng ranh con nhà cậu!"
Tây Y Hà mệt mỏi, cô giật mình bởi tiếng động lớn, nói đúng hơn là tiếng trò chuyện của những người khác, Y Hà tờ mờ mở mắt, vết thương ở cánh tay làm cô đau phát ra tiếng
"Ưm.."
Tây Y Hà lướt mắt nhìn xung quanh, đây là đâu? Một nơi hoàn toàn xa lạ, một nơi mà cô chưa bao giờ đặt chân tới.
"Đây..
đây là đâu?"
Tây Y Hà nhìn xung quanh, tại sao lại toàn là đàn ông thế này, cô ngồi dậy, lúc này đầu cô đau như búa bổ, cô lấy tay xoa xoa trán, nhìn những gương mặt xa lạ trước mắt, cô lùi lại đằng sau, không quên kiểm tra điện thoại.
Chiếc điện thoại màu đỏ cô vẫn luôn giữ bên mình từ khi mọi việc xảy ra.
"Các..
các anh là ai? Và đây là đâu?"
Tình Vương bước đến, ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện sofa cười mỉm nhìn cô.
"Chào mừng em đến với nhà hàng của tụi anh."
Trạch Nhiên tựa lưng vào thành ghế "Và đừng có suy nghĩ gì đến việc bỏ trốn, vì cô em không thể thoát khỏi đây đâu."
Kiệt Giai ân cần ngồi xuống cạnh bên trấn an Tây Y Hà, gã nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô.
"Em đừng để tâm đến lời thằng nhóc đó nói, tụi anh không phải là người xấu, em có thể tin tưởng tụi anh."
"Đó..
đó là máu sao?" cô run rẩy chỉ tay về phía Lý Thành, cậu ta vẫn chưa kịp thay đồ gì cả, làm cô phải sợ rồi.
"Anh, tránh xa tôi ra." Tây Y Hà hất bàn tay của Kiệt Giai ra khỏi người cô, cô nhanh như thoắt chạy một mạch đến cửa chính, Tây Y Hà dùng hết sức có thể để mở cánh cửa ra nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích dù chỉ một li.
Quay về sau nhìn đám người ở sảnh, cô không thấy tên tóc đỏ đâu, cô sợ hãi giật cửa thật mạnh, một cách tay to lớn đóng sầm cánh cửa lại, chặn mất tầm nhìn của cô.
Cô ngồi sụp xuống đất, nước mắt lưng tròng.
"Cô không được phép rời đi!"
Nhìn người đàn ông trước mắt, là một cảnh vệ sao?
"Cô được gửi tới chỗ chúng tôi, đó là nhiệm vụ của bọn tôi! Bảo vệ cô."
Tây Y Hà sầm mặt lại, rõ ràng cô đang đi siêu thị mua đồ chuẩn bị cho bữa tối.
Mở mắt ra lại thấy ở trong một nhà hàng sang trọng, là ai? Rốt cuộc là ai đã gửi cô tới đây?
"Nhưng..
tôi không quen các anh, các anh..
là ai cơ chứ?"
Chàng trai với mái tóc hồng phớt lau lau ly rượu đáp lời cô "Chúng tôi là tổ chức ngầm chuyên bảo vệ các mặt hàng đáng giá, và lần đầu tiên có mặt hàng là con người!" Nói rồi chàng trai chỉ tay về phía Tây Y Hà "Là cô đó."
Một anh chàng khác với mái tóc vàng mật ong tự xưng là đầu bếp vén màn chắn trong suốt, dựa lưng vào mép tường nhìn Tây Y Hà "Cô rốt cuộc là nhân vật lớn nào vậy?"
"Cậu là người nhận nhiệm vụ bên CT à?" chàng trai với mái tóc đỏ chóe cắt kiểu dáng under-cut nom điển trai đưa tay chặn tầm nhìn của Y Hà, không để cô trốn khỏi nhà hàng.
"Chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng, mời cô vào nghỉ ngơi." Người đàn ông với nét mặt hiền từ và mái tóc bạch kim nhẹ nhàng đến bên Y Hà cầm tay cô, dẫn đường lên phòng ốc đã được dọn sẵn.
"Anh ta nhìn khó tính vậy thôi, chỉ vì anh ta đang lo lắng cho cô đấy!"
Lý Thành phát hiện chẩm đỏ lần lượt một nhiều tụ lại một điểm trên bản đồ xung quanh nhà hàng, anh nghiêm giọng cũng không khỏi phá tan bầu không khí tán tỉnh lúc này.
"Anh đang nói cái quái gì vậy, Khang Manh?" Kiệt Giai nhăn mày, bộ mày đỏ hoe như màu tóc cau lại không khác vệt nike được khắc gọn trên đôi giày của gã.
"Thôi nào hai cậu, chúng ta có khách đến, khách này không mấy an toàn đến con hàng đâu!"
Lại nữa sao, hôm qua là đã quá đủ rồi, đến hôm nay cũng không tha, bọn họ ai nấy chỉ biết thở dài chuẩn bị vũ khí, Tây Y Hà nhìn những loại vũ khí khác nhau đang bày ra trước mắt mà không khỏi ngạc nhiên, bọn họ là băng nhóm khủng bố à, nhiêu đây vũ trang có phải là quá nhiều cho những người trong phòng khách lúc này.
Khang Manh khẽ vút nhẹ thanh sắt kim loại kiểu đầu nhọn hoắc ra phía cửa sổ đang mở, chỉ nghe thấy tiếng "phóc", điểm đỏ cứ thế bị mất đi hai cái, cô ngạc nhiên nhìn anh chàng điển trai trước mắt, có chút lo sợ nhưng cũng mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Mọi người ở đây, rốt cuộc là sao, Nguyệt Nhi của cô, còn cả bác Chiêu, cô rất nhớ hai người bọn họ.
"Tại sao các anh lại bảo vệ tôi?" Tây Y Hà hỏi Khang Manh, cô không hiểu nổi, tại sao cô lại bị bắt cóc đến một nơi xa lạ như thế này.
Khang Manh chỉ quay sang mỉm cười với cô, lắc đầu cho qua chuyện
"Chính chúng tôi còn không hiểu, tại sao cô lại được gửi tối đây, và quan trọng hơn là thân thế của cô."
Tây Y Hà ngạc nhiên, thân thế sao?
"Anh có thể gọi tôi là Y Hà, đó là tên của tôi." Cô suy nghĩ hồi lâu, nhìn anh chàng tóc bạch kim đang đi kế bên, cô lại có cảm giác an toàn đến lạ.
Khang Manh rất vui, vì anh là người đầu tiên ở nhà hàng biết được tên cô.
"Khang Manh, cô có thể gọi tôi như thế."
"Ừm, cảm ơn anh nhé."
Tây Y Hà mỉm cười nhìn Khang Manh
"Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác an toàn khi đi bên anh."
Khang Manh đỏ mặt, cô gái trước mắt đúng là khiến người khác phải bối rối mà.
"Khụ, khụ, à ừm, tới nơi rồi.
Tôi xuống nhà bảo Mặc Danh nấu cho cô điểm tâm."
Nói rồi Khang Manh quay người bỏ đi, để lại một Tây Y Hà ở trước cửa phòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ngập ngừng, quyết định mở cửa bước vào căn phòng.
Còn có cả một chiếc túi màu hồng nhỏ để ở kệ tủ, mọi thứ đều được chuẩn bị rất tươm tất.
"Ôi, sao họ lại có thể mặt dày đến thế, đây là đồ lót cơ mà!".