Ngũ Sướng Nhiễm trong lòng rất buồn bực, nhưng cô cũng không trách Tiêu Minh quân, dù sao nhóm cẩu tử tiếng tăm quá mức không tốt, cô ấy lại là phú hào gia tộc, cô ấy để ý cũng không có gì là không đúng, muốn trách chỉ có thể trách mình là một phóng viên giải trí. Ngũ Sướng Nhiễm thở dài, ngồi vào trong xe. Đêm nay, cô cũng không nghĩ sẽ lại đi biệt thự của Cố Hân Mộng canh nữa, bởi vì cô biết như vậy căn bản là không lấy được tin tức gì, huống hồ, cô hiện tại cũng đã bứt dây động rừng, Cố Hân Mộng sẽ rất nhanh phát hiện ra cô.
Vẫn là về nhà tốt hơn, quyết định như vậy, cô khởi động xe. Khi dừng xe chờ đèn đỏ qua khu thương mại, ánh mắt không chủ ý mà nhìn đến hai cô gái đang đi trên vỉa hè. Dù hai cô gái kia cố ý ăn mặc cẩn trọng nhưng Ngũ Sướng Nhiễm cũng nhanh nhận ra một trong hai người là Cố Hân Mộng. Trong lòng ngạc nhiên, đã nửa đêm rồi, cô ấy sao lại cùng một cô gái khác nắm tay ở đây?
Đèn xanh, Ngũ Sướng Nhiễm nhấn ga, xe chậm rãi chạy. Lúc này đây, lòng hiếu kỳ dâng lên, cô lái xe đi theo sau Cố Hân Mộng. Theo một hồi lâu mới rốt cuộc nhớ tới nhiệm vụ của mình, vì thế vội cầm máy ảnh lên, hướng Cố Hân Mộng mà nhấn mạnh nút chụp. Khoảng một lúc sau, bỗng nhiên nhìn thấy Cô Hân Mộng rẽ vào một con đường, cùng cô gái kia tiêu sái đi vào rạp chiếu phim. Thì ra là đi xem phim đêm. Một ý nghĩ lướt qua trong đầu Ngũ Sướng Nhiễm, giật mình, chẳng lẽ cô ta cùng cô gái kia? Ngũ Sướng Nhiễm đậu xe xong, đội mũ vào, một bộ dáng cẩu tử chuyên nghiệp, đi đến rạp chiếu phim, nhìn lên poster quảng cáo lại há mồm hít vào một hơi. Đêm nay chiếu ba bộ phim, một bộ là phim kinh dị, một bộ là phim cách mạng, còn một bộ là phim đề tài đồng tính, hai cô gái yêu nhau "Mùa đông ấm áp". Bộ sắp chiếu là phim đồng tính đang rất nóng trong giới điện ảnh. Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy, hai người kia chắc là vào xem phim "Mùa đông ấm áp" rồi, vì thế cũng mua vé, lén lút đi vào. Chọn một ghế ngồi hàng cuối ngồi xuống, sau đó tìm kiếm bóng dáng của Cố Hân Mộng, cuối cùng ở hàng ghế thứ hai trong góc nhìn thấy bóng dáng muốn tìm, trong lòng đột nhiên khẩn trương hưng phấn. Cố Hân Mộng cùng một cô gái đi xem phim đồng tính, lại là phim đêm, làm cho cô không muốn nghĩ đến việc kia cũng rất khó. Nhưng cô gái đi với Cố Hân Mộng là ai đây? Ngũ Sướng Nhiễm tập trung tinh lực, ngưng tụ tầm mắt, bắn thẳng đến cô gái đang ngồi bên cạnh Cố Hân Mộng, ánh mắt tập trung cũng nhanh giống như mắt gà chọi. Ánh mắt mệt mỏi cũng chỉ nhìn đến sườn mặt của cô gái kia. Bực quá, bực quá. Không được, mình nhất định phải nhìn kĩ cô gái thần bí kia là ai. Chuyện này không đơn giản là nhiệm vụ, mà cô còn rất tò mò, càng bởi vì cô gái đó là người bên cạnh Cố Hân Mộng đáng ghét kia.
Ngũ Sướng Nhiễm lén đến gần Cố Hân Mộng một chút, vẫn không nhìn ra, gần thêm chút nữa, vẫn không nhìn ra là ai, vậy gần thêm chút nữa. Ah, góc độ này là chếch độ rồi, chắc hẳn có thể nhìn ra. Ngũ Sướng Nhiễm tựa lưng vào ghế, ánh mắt thẳng nhìn Cố Hân Mộng cùng cô gái kia. Sao cảm giác sườn mặt cô gái kia nhìn quen vậy? Bỗng dưng, cô gái kia quay sang Cố Hân Mộng nói chuyện. Vì cú quay đầu này mà Ngũ Sướng Nhiễm nhìn thấy giật mình hít một hơi lạnh. Đồng Dao? Hai người cùng đến xem phim đồng tính? Trời ạ! Thì ra hai người thật sự là cái quan hệ kia. Đồng Dao mấy năm trước có tin là thích con gái, không ngờ là thật. Xem ra Trần tổng biên không phải là lung tung giao nhiệm vụ này cho cô. Tin tức này thật sự kinh người, nếu tin này lên báo, tất nhiên sẽ gây chấn động. Địa vị trên nhạc đàn của Cố Hân Mộng dĩ nhiên sẽ bị ảnh hưởng, nên làm thế nào cho đúng đây? Đăng báo hay không đăng đây? Tuy cô không thích Cố Hân Mộng, nhưng cô cũng không muốn làm tổn hại danh dự của người khác, nên do dự.
Đột nhiên, Cố Hân Mộng bên sườn trái đứng lên, làm Ngũ Sướng Nhiễm sợ đến mức vội vã kéo thấp nón, cúi đầu, tim đập cấp tốc, hồi hộp khẩn trương đến toàn thân căng thẳng, trong lòng khấn thầm; trăm ngàn lần đừng nhìn đến tôi, trăm ngàn lần đừng nhìn đến tôi...Nhưng chỉ vì Ngũ Sướng Nhiễm chột dạ kéo vành nón mới làm Cố Hân Mộng chú ý, ánh mắt dừng ở Ngũ Sướng Nhiễm xem xét thật lâu. Cuối cùng khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên. "Ah" một tiếng cười lạnh, ánh mắt sát khí lạnh băng hướng Ngũ Sướng Nhiễm, hận không thể bắn ra hàng ngàn hàng vạn mũi tên lén giết chết Ngũ Sướng Nhiễm.
Cảm thấy sự thay đổi của Cố Hân Mộng, Đồng Dao cũng theo ánh mắt Cố Hân Mộng nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm ngồi như đà điểu, khóe miệng cũng nhếch lên, lộ ra nụ cười. Đứng lên, đi về phía Ngũ Sướng Nhiễm, nhẹ giọng, mang theo ý cười, "Xin hỏi tiểu sư muội đến xem phim hay là đến theo dõi chúng tôi đây"
Ngũ Sướng Nhiễm biết mình bị phát hiện, trong lòng giống như trộm bị bắt tại trận, khẩn trương không yên. Chậm rãi ngẩng đầu chống lại ánh mắt lạnh băng của Cố Hân Mộng,muốn cho đối phương một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, nhưng ai biết được khóe miệng run rẩy giật giật hai cái, lộ ra nụ cười còn đáng thương hơn là khóc nữa, "Cố, Cố, Cố tiểu thư, Đồng, Đồng tiểu thư, chào, chào hai người." Cổ cứng lại, nói chuyện cũng không thể khống chế.
"Ôi chao, em không phải là muốn chụp hình chúng ta à?" Đồng Dao trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười như cũ.
"Tôi..." Ngũ Sướng Nhiễm muốn nói không phải. Nhưng mà, cô thực sự là lén chụp ảnh, đột nhiên thật sự chột dạ không yên.
"Theo tôi ra ngoài." Cố Hân Mộng lạnh lùng nói ra một câu, sau đó xoay người rời đi khỏi rạp chiếu. Ngũ Sướng Nhiễm biết đi theo khẳng định sẽ chết rất thảm, nhưng cô cũng không dám không theo. Cúi đầu, giống như một đứa bé làm sai đi theo Cố Hân Mộng ra rạp chiếu phim, đi tới một ngõ hẻm gần đó.
Cố Hân Mộng đứng thẳng, xoay người, ánh mắt lạnh nhìn thẳng Ngũ Sướng Nhiễm. Đôi mắt lạnh kia còn lộ ra sự tức giận cùng cực, gương mặt lạnh băng tái nhợt. Nếu giết người mà không bị truy cứu pháp luật thì nói không chừng Cố Hân Mộng sẽ thật sự giết cô ta. Ai mà thích sinh hoạt cá nhân bị người khác theo dõi chứ? Mà tiểu cẩu tử này cứ bám riết lấy nàng, đến chỗ nào cũng gặp cô ta, giờ còn theo luôn đến rạp chiếu phim. Vốn cùng Đồng Dao đi xem phim đã không thấy an tâm, sợ bị cẩu tử đuổi theo, kết quả đúng là bị đuổi theo. Cô gái kia nhiều ngày theo dõi nàng, nàng sao có thể không tức giận đây? Tuy rằng bộ dạng Ngũ Sướng Nhiễm thực sự là người hấp dẫn, nhưng trong mắt Cố Hân Mộng, chính là một người đáng ghét, nhìn thấy liền ghê tởm, nhìn đã muốn tát cho một cái. Nhưng mà, nàng là người hàng ngày tu dưỡng tốt, dù rất giận nhưng nàng vẫn như cũ kiềm nén; cả người phát ra khí lạnh cũng đủ làm đông chết một người.
"Lấy ra" Giọng nói lạnh băng kiềm nén tức giận vang lên.
Gặp nhau hai lần, Ngũ Sướng Nhiễm cũng đủ biết đối phương là muốn lấy máy ảnh của cô. Nhìn Cố Hân Mộng hiện lên khí lạnh, cô cũng không dám không đưa. Nhưng mà đưa rồi, cô biết mình sẽ chết chắc, bởi vì trong máy ảnh có hình cô chụp Cố Hân Mộng và Đồng Dao nắm tay thân mật. Lúc này đây, cô thật rất muốn mình đã không chụp ảnh. Nếu ông trời cho phép làm lại, cô muốn cái gì cũng không thấy, nhấn ga, chạy nhanh về nhà tắm rửa đi ngủ. Nhưng, cô làm sao có cơ hội lần hai kia chứ?
Cố Hân Mộng giật lấy máy ảnh Ngũ Sướng Nhiễm đưa ra, mở máy nhìn thấy hình bên trong, ánh mắt tái lại, nhìn Ngũ Sướng Nhiễm tựa như sắp phun lửa. Nhìn bộ dáng tức giận của Cố Hân Mộng, Đồng Dao tò mò không biết Cố Hân Mộng nhìn thấy gì. Cho nên đến gần nhìn, ý cười càng đậm, còn cười lên tiếng, "Ơ, chụp không tệ, sang thêm một bản cho tôi đi nhé?"
Ngũ Sướng Nhiễm không dám hé răng, đầu cúi càng thấp, hận không thể chui trốn. Giờ phút này, Cố Hân Mộng làm cô thấy rất áp lực, có cảm giác không thở nổi.
Cố Hân Mộng đem hết ảnh trong máy xóa đi. Định là sẽ trả lại Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng nhìn đến Ngũ Sướng Nhiễm, trong lòng nàng lại giận đến không có chỗ phát, đến mức khó chịu, nàng muốn phát cuồng, muốn nổi điên, muốn phát tiết với Ngũ Sướng Nhiễm, muốn tay đấm chân đá Ngũ Sướng Nhiễm...Tóm lại, lòng đầy lửa hận không có chỗ trút, đến mức khiến nàng khó chịu, nàng muốn Ngũ Sướng Nhiễm trả giá. Vì thế, cầm máy ảnh buông tay, oang mạnh một tiếng, máy ảnh đã bị ném xuống đất...
Ngũ Sướng Nhiễm và Đồng Dao cùng hoảng hốt. Ngũ Sướng Nhiễm bị dọa xong, nhìn máy ảnh bị ném dưới dất, cả người ngơ ngác, đứng ngây ra đó, quên cả nhặt lên.
Cố Hân Mộng liếc mắt nhìn máy ảnh bị ném hư, ngẩng đầu lên, giống như một nữ hoàng xuất chinh, cao ngạo bước trên giày cao gót bỏ đi.
Đợi Cố Hân Mộng và Đồng Dao bỏ đi xong, Ngũ Sướng Nhiễm mới nhặt máy ảnh lên. Nhìn máy ảnh bị phá hư, trong lòng rất buồn bực, có chút tức giận. Tuy cô biết là mình sai trước, nhưng mà vẫn tức giận. Dù thế nào cũng không thể ném máy ảnh cô như vậy ah! Cô làm sao về báo cáo công tác đây hả? Tuy lý trí cô không trách Cố Hân Mộng, nếu là cô, cõ lẽ cô cũng sẽ tức giận mà ném máy ảnh. Nhưng mà giờ phút này cô không nghĩ theo lý trí, mà theo cảm tính tức giận. Cô đem hết oán khí trút lên người Cố Hân Mộng. Được, cô không cho tôi chụp, tôi càng muốn chụp. Cô không cho tôi theo, tôi càng muốn theo. Cô chán ghét tôi, tôi sẽ ở trước mặt cô để cô tức chết. Tóm lại, Ngũ Sướng Nhiễm tôi sẽ bám theo cô.
Sáng ngày hôm sau, Ngũ Sướng Nhiễm đi tìm Trần tổng biên đưa ra cam kết. Cho cô nghỉ một tháng, một tháng sau nhất định sẽ đem ảnh thân mật của Cố Hân Mộng và Đồng Dao đưa lên, nếu không được cô sẽ lập tức nghỉ việc. Vì muốn có ảnh Cố Hân Mộng, Trần tổng biên liền đồng ý.
Tiếp theo, cô muốn đi làm vệ sĩ cho Cố Hân Mộng. Cô không phải nói tôi thích hợp làm vệ sĩ sao? Được rồi, tôi sẽ đi làm vệ sĩ của cô. Lấy danh nghĩa này tiếp cận Cố Hân Mộng, cô cũng không tin là cả ngày đi theo Cố Hân Mộng cũng không chụp được ảnh. Đây là cái giá phải trả cho việc ném máy ảnh của tôi. Nhưng làm vệ sĩ cho Cố Hân Mộng không phải chuyện dễ, phải nói là cực kỳ không dễ. Cho dù vượt qua sát hạnh làm bảo an của Hoa Ngu cũng không nhất định sẽ được phân bảo vệ Cố Hân Mộng. Vì thế, cô đành đi cửa sau một chút. Cô gọi điện thoại, rất nhanh bên kia liền trả lời.