Hiểu Đồng ngồi trên ghế sô pha, đấu tranh tư tưởng, có nên gọi điện thoại cho Tiểu Nhiễm không đây? Hân Mộng bệnh ra như vậy tất cả cũng vì cô ấy, nếu Hân Mộng gặp được Tiểu Nhiễm chắc lẽ sẽ khỏe hơn nhiều? Nhưng tự ý gọi Tiểu Nhiễm đến, Hân Mộng có thể sẽ không vui? Tiểu Nhiễm có đến hay không? Trong lòng đấu tranh một hồi lâu, Hiểu Đồng vẫn cầm lấy điện thoại vừa cho Cố Hân Mộng mượn lên, tìm số điện thoại của Ngũ Sướng Nhiễm, gọi đi. Tiếng chuông vang lên từng hồi, chính là không có ai tiếp máy. Hiểu Đồng có điểm giận, Hân Mộng vì cô mà bệnh thành như vậy, cô lại vô tình thế, ngay cả điện thoại cũng không nghe, trách không được Hân Mộng tức giận ném điện thoại đi như vậy, cô cũng muốn ném điện thoại đây. Thật tức giận, Hiểu Đồng lấy máy bàn của Cố Hân Mộng tiếp tục gọi vào số di động của Ngũ Sướng Nhiễm, cô không tin con nhóc kia lại nhẫn tâm không nhận điện thoại, tức chết cô mà....
Ngũ Sướng Nhiễm không phải không muốn nhận điện thoại của Cố Hân Mộng, nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp, cô phải đợi, vì tương lai của hai người, cô chỉ có thể nén xúc động không nhận điện thoại. Đã trễ thế này, số điện thoại của Cố Hân Mộng không ngừng ở màn hình di động của Ngũ Sướng Nhiễm mà sáng lên, cứ ngồi ngẩn ra một hồi. Một lát sau, di động rốt cục im lặng đi, Ngũ Sướng Nhiễm vẫn ngơ ngẩn nhìn màn hình di động, trong lòng lẩm bẩm, Hân....
Không bao lâu, điện thoại lại vang lên, Ngũ Sướng Nhiễm lại nghĩ đến là Cố Hân Mộng, nhưng đây lại là một dãy số xa lạ. Ngũ Sướng Nhiễm thấy lạ, không muốn nghe máy, nhưng người gọi rất kiên trì, điện thoại vẫn vang lên không ngừng, cuối cùng Ngũ Sướng Nhiễm vẫn bấm nhận điện thoại...
"Tiểu Nhiễm, em đang làm gì đó hả? Sao lại không nghe điện thoại?" Hiểu Đồng vừa thấy điện thoại bắt máy, lập tức giận dữ.
"Hiểu Đồng?" Ngũ Sướng Nhiễm kinh ngạc, Hiểu Đồng sao lại gọi điện thoại cho cô? Chẳng lẽ Hân bị làm sao? Ngũ Sướng Nhiễm trong lòng bỗng rối loạn, "Có phải Hân bị sao không?" Nếu không phải Cố Hân Mộng có chuyện, Hiểu Đồng sao lại đột nhiên gọi điện cho cô? Ngũ Sướng Nhiễm thầm nghĩ.
"Em còn biết quan tâm tới Hân Mộng à? Em với Hân Mộng rốt cục là xảy ra chuyện gì? Sao em lại có thể đối xử nhẫn tâm như thế với Hân Mộng chứ?" Hiểu Đồng vì lấy lại công bằng cho Cố Hân Mộng bị tổn thương, mở miệng chính là mắng.
"Hiểu Đồng, chị nói em biết có phải Hân xảy ra chuyện gì hay không?" Ngũ Sướng Nhiễm gấp gáp, cũng không rảnh nghe Hiểu Đồng tức giận mắng.
"Em ấy phát sốt, cả người mơ mơ màng màng..." Không đợi Hiểu Đồng nói hết, điện thoại bên kia liền truyền tới tiếng "Tu...tu...tu...", Hiểu Đồng cầm điện thoại nhìn, nhìn thấy màn hình hiện lên cuộc gọi kết thúc, trong lòng phát hỏa, hận không thể bắt lấy Ngũ Sướng Nhiễm mắng một hồi, rất không có lương tâm. Hân Mộng sao lại coi trọng người như thế chứ, nhưng trước kia Tiểu Nhiễm không phải như vậy. Trong lòng Hiểu Đồng tức giận, lại gọi điện cho Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng bên kia lại không có ai nghe, Hiểu Đồng tức giận gác mạnh điện thoại, trong lòng chửi mắng một hồi. Chưa bao lâu, chuông cửa đột nhiên vang lên, nghe tiếng giống như rất gấp. Hiểu Đồng thấy lạ, ai nửa đêm chạy tới tìm Cố Hân Mộng, còn ấn chuông cửa như vậy, giống như bị thiêu tới nơi rồi.
Hiểu Đồng sợ đánh thức Cố Hân Mộng, vội vã mở cửa, cửa vừa mở ra, nhìn đến người ở đó Hiểu Đồng tròn miệng, không đợi phản ứng của cô thì người kia đã vọt qua người cô chạy vào phòng.
"Ôi trời, Tiểu Nhiễm..." Hiểu Đồng phản ứng, vội đóng cửa, chạy vào phòng.
Ngũ Sướng Nhiễm ngồi ở mép giường, sắc mặt nghiêm trọng, hai tay cầm lấy tay Cố Hân Mộng, đau lòng nhìn Cố Hân Mộng đang mê man.
Hiểu Đồng đi đến bên cạnh Ngũ Sướng Nhiễm, nhẹ giọng nói, "Hân Mộng khóc hồi lâu, sau đó lại phát nóng, cho em ấy uống thuốc rồi, vừa ngủ không lâu."
Ngũ Sướng Nhiễm đưa tay nhẹ vuốt gương mặt tiều tụy của Cố Hân Mộng, trong mắt tràn đầy thương tiếc. Hân, thật xin lỗi,... chúng ta đừng tra tấn lẫn nhau nữa được không? Cậu biết không? Tôi cũng thật chịu không nổi.
Hiểu Đồng nhìn biểu tình mà Ngũ Sướng Nhiễm nhìn Cố Hân Mộng, cô xem thấy Ngũ Sướng Nhiễm cũng không phải là đối với Cố Hân Mộng vô tình, mà là rất thương tiếc Cố Hân Mộng, Hiểu Đồng không biết hai người rốt cục là xảy ra chuyện gì, nhìn hai người tra tấn lẫn nhau, cô thật sự không đành lòng.
Hiểu Đồng vỗ nhẹ bả vai Ngũ Sướng Nhiễm, "Tiểu Nhiễm, đi ra một chút, chị có chuyện muốn hỏi em." Nói xong liền ra khỏi phòng trước.
Ngũ Sướng Nhiễm lại thật sâu nhìn vào mắt Cố Hân Mộng, lưu luyến không rời đứng lên, đi tới phòng khách, cô đoán được Hiểu Đồng muốn hỏi gì, cô biết Hiểu Đồng khẳng định đã biết mối quan hệ giữa cô và Cố Hân Mộng.
"Tiểu Nhiễm, em và Cố Hân Mộng là xảy ra chuyện gì hả?" Hiểu Đồng ngồi trên ghế sô pha, hỏi thẳng Ngũ Sướng Nhiễm vấn đề.
"Chị Hiểu Đồng không phải đã đoán được rồi sao?" Ngũ Sướng Nhiễm buồn bã đáp.
"Chị nhìn thấy hai người là có cảm tình, nhưng không rõ hai người vì sao lại làm ra thành như vậy? Em vì sao không nhận điện thoại của Hân Mộng?"
"Hiểu Đồng, rất nhiều chuyện chị vẫn chưa biết. Không phải em nhẫn tâm, em làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ..." Bất đắc dĩ, Ngũ Sướng Nhiễm chỉ có thể nói hết cho Hiểu Đồng nghe. Hiểu Đồng nghe xong kinh ngạc không thôi, cô không nghĩ tới Tiểu Nhiễm lại là chủ của mình, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoa Tinh, khó trách trên người Ngũ Sướng Nhiễm lại toát ra một loại khí chất cao nhã, loại khí chất này là người thường không có được.
"Vậy em tính tới khi nào? Chị sợ cứ như vậy Hân Mộng thật sự sẽ không chịu được." Nghe kế hoạch của Ngũ Sướng Nhiễm, Hiểu Đồng lại càng không biết làm sao, hai người kia sao lại cứ làm khổ nhau thế?
Ngũ Sướng Nhiễm suy nghĩ một hồi, "Vài ngày nữa là lễ trao giải điện ảnh, ngày đó...." Theo phản ứng của Hân Mộng, ngày đó, có lẽ là được đi?
"Ngày đó? Em tính làm sao? Em có chắc là đến ngày đó Hân Mộng sẽ đồng ý hòa hảo với em không?"
"Có lẽ..., cho nên Hiểu Đồng, làm phiền chị, ngày đó chị nhất định phải làm cho Hân tham dự lễ trao giải." Ngũ Sướng Nhiễm chỉ có thể kính nhờ Hiểu Đồng. Nếu Cố Hân Mộng không tới, có lẽ cô sẽ tìm một cơ hội thích hợp khác, nhưng cô không muốn đợi thêm nữa.
"Được." Việc này chắc là không khó đi? Cố Hân Mộng đối với công việc luôn nghiêm túc, nếu công ty an bài nàng đi, nàng chắc sẽ đi.
"Còn có, đừng nói với Hân là đêm nay em tới nhé?" Cô không muốn bỏ dở giữa chừng, chỉ có làm cho Cố Hân Mộng có cảm giác mất đi thì nàng mới biết trái tim mình rốt cuộc là cần gì. Chỉ cần ngày đó, cố gắng thêm lần cuối cùng, đợi lúc nàng chưa bình tĩnh, đoạt nàng trở về.
Hiểu Đồng gật gật đầu, nhẹ thở dài một tiếng, sao yêu lại khó khăn đến vậy? Giới truyền thông đều đưa tin Hân Mộng và Đồng Dao là một đôi, không nghĩ tới, người Hân Mộng yêu lại là Tiểu Nhiễm, mối tình này nếu công khai..., Hiểu Đồng khẽ lắc đầu, có lẽ lại sẽ có một hồi sóng gió nữa. Giai đoạn này, hai người có thể đi bao lâu? Hiểu Đồng cũng không xem trọng tình cảm của hai người, nhưng cô cũng không nhẫn tâm khuyên can, vì cô biết Cố Hân Mộng nhất định là rất yêu Ngũ Sướng Nhiễm, bằng không dựa vào tính cách của nàng, sao có thể ở trước mặt mọi người mà suy sụp chứ?
"Cám ơn, em đi trông Hân một lát." Ngũ Sướng Nhiễm đứng dậy đi vào phòng, ngồi bên người Cố Hân Mộng, dịu dàng nhìn Cố Hân Mộng. Hân, chờ một chút, hy vọng là rất nhanh, chúng ta có thể vui vẻ cùng một chỗ.
Hiểu Đồng cũng không muốn quấy nhiễu hai người, vì hai người nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ở sô pha phòng khách ngủ một đêm.
Bình minh đến, Hiểu Đồng thức giấc, trời đã sáng choang, cô quyết định đi xem Cố Hân Mộng. Cửa phòng mở ra, nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm vẫn như tối hôm qua ngồi bên người Cố Hân Mộng, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn gương mặt Cố Hân Mộng, tay vẫn nắm lấy tay Cố Hân Mộng. Ngũ Sướng Nhiễm lại ở bên cạnh Cố Hân Mộng ngồi một đêm, lẳng lặng như vậy nhìn Cố Hân Mộng một đêm. Hiểu Đồng lắc đầu thở dài, tới gần Ngũ Sướng Nhiễm, thấp giọng nói, "Tiểu Nhiễm, nếu không có gì em đi về trước đi nhé? Bằng không lát nữa Hân Mộng tỉnh lại nhìn thấy em, cố gắng của em sẽ uổng phí."
Ngũ Sướng Nhiễm ánh mắt không rời đi Cố Hân Mộng, chỉ chậm rãi gật gật đầu. Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Cố Hân Mộng một cái, lưu luyến đứng lên, lại nhìn Cố Hân Mộng một hồi, sau đó mới xoay người rời phòng. Vừa ra đến trước cửa, Ngũ Sướng Nhiễm liền nói với Hiểu Đồng, "Hân đành làm phiền chị chăm sóc."
"Em yên tâm đi! Chị sẽ chăm sóc tốt em ấy."
Ngũ Sướng Nhiễm gật đầu, xoay người rời đi.
Hai giờ sau, Cố Hân Mộng từ từ tỉnh lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, vì sao lại là một giấc mơ? Vì sao lại để mình trở về thực tại? Ở trong mơ, có Nhiễm ở cùng, thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, không cần cố kỵ nhiều như vậy, không cần lo lắng nhiều như vậy, có thể làm theo ý mình cùng người mình yêu ở bên nhau. Nếu có thể, nàng tình nguyện vĩnh viễn sống trong giấc mơ, bởi vì trong mơ có cô ấy, trong thực tại, cô ấy, đã không để ý đến nàng nữa, tim Cố Hân Mộng lại nhói đau.
"Hân Mộng, tỉnh rồi à? Có đói bụng hay không, chị nấu chút cháo, một lát nữa rửa mặt rồi ăn chút nhé?" Hiểu Đồng đi vào phòng nhìn thấy Cố Hân Mộng tỉnh lại liền nói.
Cố Hân Mộng nhìn đến Hiểu Đồng hơi ngẩn ra, nhớ lại tình cảnh hôm qua. Xem ra, Hiểu Đồng hẳn là đã biết rồi? Cố Hân Mộng nhúc nhích ngồi dậy, nhẹ giọng nói lời cảm ơn, "Cám ơn, làm phiền chị."
"Sao lại khách sáo với chị thế chứ?" Hiểu Đồng đến cạnh Cố Hân mộng, đưa tay dò xét nhiệt độ của nàng, "Còn hơi nóng, hôm nay em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi! Chuyện công việc, chị sẽ giúp em lo liệu, em yên tâm đi!"
Cố Hân Mộng chậm rãi gật đầu, "Cám ơn chị Hiểu Đồng." Nói xong, Cố Hân Mộng cũng không muốn động đậy, cái gì cũng không muốn làm, lúc trước nàng còn có thể mạnh mẽ chống đỡ, muốn dùng công việc bận rộn để quên đi việc đau lòng, muốn mượn việc này để ít nghĩ về Ngũ Sướng Nhiễm một chút. Nhưng lần này, nàng mạnh mẽ chống đỡ không được, nàng mệt mỏi quá, mất đi Ngũ Sướng Nhiễm liền giống như mất trụ cột tinh thần để sống sót, linh hồn của nàng đã không hề đầy đủ, bảy hồn sáu phách đã muốn tiêu tán, nàng đối với cái gì cũng không thấy hứng thú. Hiện tại, nàng chỉ muốn ngủ, bởi vì chỉ có trong mơ, Ngũ Sướng Nhiễm mới có thể cười với nàng, mới sẽ luôn để ý đến nàng.