Ghen? Mình đang ghen thật sao? Sau khi vội vã phủ nhận, Cố Hân Mộng lại trầm tư, nếu nàng không phải vì ghen, thì hiện tại phản ứng kia là gì chứ? Vì sao nghĩ đến lúc Đồng Dao cùng Ngũ Sướng Nhiễm ở cạnh nhau lại ý loạn buồn bực? Cảm xúc lại không khống chế được như vậy? Nhưng mà, mình vì sao lại đế ý việc hai người đó ở cùng nhau? Hai người ở cùng nhau làm cái gì thì liên quan gì đến nàng? Vì cái gì nàng nghĩ đến lại thấy lo lắng? Chẳng lẽ là ghen thật sao? Bỗng nhiên nhận ra làm Cố Hân Mộng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai bàn tay lạnh đi...Sao mình lại ghen? Vì cái gì chứ?... Cố Hân Mộng không rõ, nàng luôn luôn không thích Ngũ Sướng Nhiễm không phải sao? Tuy rằng cô ta từng bảo vệ mình mà bị thương, mình hiện tại cũng không ghét cô ta, nhưng mà, không có khả năng lại ghen...không có khả năng, tuyệt đối không có...
Ngũ Sướng Nhiễm phát hiện Cố Hân Mộng có gì đó, xem vẻ mặt của Cố Hân Mộng có chút sợ hãi, Ngũ Sướng Nhiễm phát hoảng, "Cố...Hân Mộng, cô không sao chứ? Có phải thấy chỗ nào không khỏe không?" Vốn Ngũ Sướng Nhiễm muốn gọi Cố tiểu thư, nhưng nghĩ đến Đồng Dao nói kêu tiểu thư nghe không lọt tai, cô ngẫm lại thấy đúng, vì thế quyết định cũng gọi Cố Hân Mộng khác đi. Gọi Cố tỷ? Nhưng mà không biết vì sao, cô không muốn gọi là Cố tỷ. Nhưng một tiếng Hân Mộng kia làm Cố Hân Mộng vốn đang hoảng loạn lại thấy sợ hãi, theo cảm tính chạy nhanh đến bên cạnh Ngũ Sướng Nhiễm, phút chốc vẻ mặt hoảng sợ đều hiện lên, "Cô vì cái gì lại gọi thân thiết như vậy hả? Hân Mộng là để cô gọi sao?". Vốn gọi Hân Mộng là rất bình thường, rất nhiều người đều gọi nàng như vậy, nhưng đang không nghĩ ra vì sao lại ghen, trong lúc kinh hoảng mẫn cảm này, nàng cảm thấy một tiếng gọi Hân Mộng là vô cùng thân thiết, vô cùng thân thiết làm cho mình tâm hoảng hốt sợ hãi. Không thể, nàng không thể có cảm giác như thế này với Ngũ Sướng Nhiễm, không thể... Cố Hân Mộng hoảng sợ, xoay người chạy trối chết ra khỏi phòng...
Nghe "rầm" một tiếng, trơ mắt nhìn Cố Hân Mộng nhanh chóng chạy khỏi phòng, dùng sức đóng cánh cửa lại, Ngũ Sướng Nhiễm giật mình đứng lặng hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cô ta làm sao vậy? Vì sao lại trông bối rối thế? Sắc mặt sao lại không tốt? Bị gì không thoải mái sao? Không được, mình phải đi xem cô ta. Ngũ Sướng Nhiễm từ ghế sô pha đứng lên, ra khỏi phòng nghỉ, nhưng mà không nhìn thấy bóng dáng Cố Hân Mộng. Ngũ Sướng Nhiễm sốt ruột lấy di động ra gọi số của Cố Hân Mộng...
"Reng...reng..." Di động của Cố Hân Mộng trong túi vang lên, một tiếng rồi một tiếng...Cố Hân Mộng hai tay đặt trên bồn rửa mặt, ánh mắt nhìn chăm chú vào cái gương phía trước mình, nước trên mặt từng giọt từng giọt rơi xuống... Cố Hân Mộng thở phì phò từng ngụm, hết sức áp chế cảm xúc không biết tên trong lòng, đem cảm giác bối rối đố cố đè xuống... Rất nhanh, trên mặt Cố Hân Mộng hồi phục vẻ bình tĩnh cùng lãnh đạm. Cố Hân Mộng đưa tay vào túi lấy ra cái di động vẫn đang reng không ngừng, nhìn tên hiện trên màn hình, lại giật mình, lập tức đôi mi thanh tú nhíu lại, trên mặt hiện ra buồn phiền, lập tức bỏ điện thoại vào lại trong túi, lấy khăn tay ra, lau sạch nước trên mặt, vẻ mặt lạnh lùng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Gọi điện hết mười phút đồng hồ, Ngũ Sướng Nhiễm cuối cùng không gọi tiếp nữa. Vẻ mặt buồn bã, cô không biết là Cố Hân Mộng cố ý không tiếp điện thoại của mình hay là không nghe thấy. Nhưng mà khẩn trương liên tục gọi điện cho một số điện thoại là lần đầu tiên cô làm trong đời, việc này không giống với tác phong thường ngày. Cô không gọi điện tiếp không phải bởi vì cảm thấy việc này không giống mình làm mà là nghĩ có thể Cố Hân Mộng cố tình không bắt máy. Trong lòng có chút cô đơn, rầu rĩ tắt điện thoại, quay về phòng nghỉ, lại ngồi xuống ghế sô pha, nhắm mắt lại, nhưng rốt cuộc cũng không thể ngủ được.
Hai người từ trưa đến tối cũng không gặp lại, đến khi ngồi trên xe, Ngũ Sướng Nhiễm mới nhìn thấy Cố Hân Mộng. Nhìn vẻ mặt Cố Hân Mộng trong trẻo nhưng lạnh lùng, liếc cũng không liếc cô một cái, trong lòng có chút khó chịu, yên lặng ngồi ở hàng ghế sau, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc xuất thần. Cô không rõ, vì sao Cố Hân Mộng đột nhiên lại không thèm nhìn đến sự tồn tại của mình. Tuy trước kia Cố Hân Mộng cũng thường xuyên không nhìn cô như thế, nhưng cô cảm giác được, lần này không giống, cảm giác Cố Hân Mộng là không muốn nhìn đến cô, đặc biệt không muốn, cố ý xem cô như vô hình. Tóm lại, cô biết, lần này không giống với trước kia...
Về nhà, Ngũ Sướng Nhiễm yên lặng trở về phòng tắm rửa sạch sẽ. Leo lên giường đem mình cuộn thành một khúc trong chăn. Nhắm mắt lại, cô muốn ngủ, ngủ dậy có lẽ tâm tình sẽ tốt lên. Cô nghĩ như thế, nhưng tiếng đập cửa bỗng dưng vang lên, Ngũ Sướng Nhiễm phút chốc bị dọa ngồi dậy, mắt nhìn thẳng cửa phòng, không biết vì sao tim đập nhanh. Là cô ấy sao? Là đến giúp cô thay thuốc sao? Ngũ Sướng Nhiễm ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng chặt, cũng không đứng dậy mở cửa.
Tiếng gõ cửa giống như đòi mạng lại gõ hai tiếng. Mỗi một tiếng đều gõ đến trong lòng Ngũ Sướng Nhiễm. Ngũ Sướng Nhiễm hai tay nắm thành quyền, khẽ cắn môi, giống như là đưa ra một quyết định lớn, đưa tay cầm nắm cửa, hít sâu một hơi, tay chuyển động, mở khóa, cửa dời ra...Ngũ Sướng Nhiễm nhìn thấy người đứng ở cửa, ngẩn ra, kinh ngạc lên tiếng, "Dung, Dung mụ?"
"Tiểu Nhiễm, cô chủ kêu dì đến thay thuốc cho cháu." Dung mụ nở nụ cười hiền lành, giọng nói cũng thật hiền hòa, nhưng mà không nâng lên được sự cô đơn thất vọng trong lòng Ngũ Sướng Nhiễm. Ngũ Sướng Nhiễm cố nở nụ cười, lui qua một bên mời Dung mụ, "Cám ơn Dung mụ, làm phiền dì quá." Ngũ Sướng Nhiễm lại đưa mắt nhìn ngoài cửa, tựa hồ như mong chờ cái gì đó. Nhưng lại ủ rũ hạ mi mắt, chậm rãi đóng cửa phòng lại.
Gió nổi lên, ngoài phòng tiếng gió thổi vù vù làm bức màn nơi cửa sổ hé mở bay bay. Bóng dáng nơi ngọn đèn nhè nhẹ chiếu xuống trên giường cũng hơi hơi nhúc nhích...
Cố Hân Mộng mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm, hai tay khoanh trước ngực, nghiêm túc đứng trước cửa sổ, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua cửa sổ hướng ra bên ngoài...Cứ như vậy, đứng đó mà không nhúc nhích gì...Giống như thời gian cũng muốn dừng lại...
Cũng không biết đứng lặng như thế mất bao lâu, Cố Hân Mộng cuối cùng động đậy, xoay người chậm rãi đi đến bên giường, nhẹ ngồi xuống mép giường, tầm mắt chuyển đến khuôn hình đặt trên tủ đầu giường. Khuôn hình có một bức ảnh chụp một nam, một nữ. Nữ là Cố Hân Mộng, người nam thì rất điển trai, tươi cười như ánh mặt trời, vẻ ngoài giống như là loại ra đường sẽ sợ bị người ta bắt cóc. Tuy rằng hai người dựa sát vào nhau, nhưng nhìn kĩ thì không khó nhận ra đây chỉ là ảnh ghép. Cố Hân Mộng đưa tay cầm lấy khuôn hình, ánh mắt ngơ ngác nhìn chăm chú người nam kia, kinh ngạc xuất thần....
Vì để có thể một lần nữa bước vào cuộc sống của anh, em đã không màng đến sự phản đối của người nhà mà đến đây, vào giới giải trí. Vòng giải trí thật sự không dễ đi, lòng người phức tạp, đấm đá nhau, không cẩn thận đi nhầm một bước, nói sai một câu đều có thể trở thành vũ khí tổn thương của người khác nhắm vào mình. Nhưng vì anh, em kiên trì tiếp tục, từng bước một thật cẩn thận đi tới ngày hôm nay. Có lẽ thêm một chút nữa, em có thể lấy thân phận hiện tại, lấy một thân phận xứng đôi với anh, một lần nữa làm quen với anh, một lần nữa nối lại cảm tình thời thơ ấu của chúng ta... Cố Hân Mộng không ngừng tự nói với mình, nàng tiến vào làng giải trí hoàn toàn là vì người con trai kia, lòng của nàng chứa đựng anh ta, vì anh ta, nàng có thể phấn đấu quên mình, có thể ngược biểnđi về phía trước, mặc kệ là có bao gian khổ mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến lúc ngọt ngào có thể gặp lại anh, nàng sẽ nhẫn nại...Nàng nói một lần rồi một lần, thật ra là báo cho bản thân mình rằng lòng của nàng không thể thay đổi, không thể nảy sinh tình cảm với bất kì ai, cho dù là một chút thích cũng không thể...Lòng của nàng, tình cảm của nàng, chỉ có thể thuộc về anh... Nhưng là, cho dù trong lòng nhắc nhở bao nhiêu lần, Cố Hân Mộng đều có thể cảm giác được sâu trong nội tâm mình lại nghĩ một đằng nói một nẻo. Một góc nhỏ trong tim phản đối suy nghĩ này của nàng. Nàng biết, đó là sự mâu thuẫn tình cảm trong nội tâm. Bởi vì nàng không lừa được bản thân, tim nàng đang bắt đầu dung nạp một người khác, là một người khác ngoài người con trai kia. Mà người đi vào lại làm cho nàng thấy sợ hãi, mâu thuẫn kháng cự. Nàng không thể để cho cô đi vào tim mình, nàng phải đuổi cô đi ra, triệt để hoàn toàn...
Nhưng vì sao, khi nàng nhớ lại lúc mình và chàng trai kia vui vẻ cùng nhau thì bóng dáng của người nọ lại không biết mệt mỏi mà hiện lên trong đầu nàng, ngắt đi dòng kí ức đang muốn nhớ lại? Làm cho nàng không thể khống chế được. Càng cố gắng xua đi bóng dáng kia, thì bóng dáng kia lại xuất hiện thường xuyên, cho đến khi trong đầu nàng chỉ còn có cô ấy, những kỉ niệm cố nhớ cùng người nam kia đều không biết sao mất hết. Cố Hân Mộng thật phiền não, càng khắc chế thì lại càng khắc chế không được. Mạnh mẽ đứng lên, không biết làm sao, không có cách nào, nàng giống như mấy con ruồi nhặng trong phòng đi qua đi lại...Trừ việc đó ra, nàng không biết làm gì...Cố Hân Mộng đã quên rằng càng muốn quên điều gì đó, thì thường sẽ càng hiện rõ trong đầu, trừ phi thật sự không thèm nghĩ nữa, không quan tâm nữa, không cố gắng nữa... Nhưng giờ phút này, e rằng nàng lại muốn lập tức đem người đó xua khỏi lòng mình, thì làm sao có thể thật sự không thèm nghĩ nữa? Không nhớ tới nữa?
Cuối cùng nhịn không xuống được phiễn não trong lòng đến mức bắt đầu phát cuồng của mình. Cố Hân Mộng đưa tay cầm một xâu chìa khóa mở cửa ra khỏi phòng, tức giận vọt tới trước cửa của Ngũ Sướng Nhiễm. Chìa khóa đút vào, đem cửa phòng mở ra...
Trong phòng rất tối, ngoài phòng đang mưa tầm tả, không có ánh trăng đêm chiếu rọi, tối đen làm cho Cố Hân Mộng không nhìn rõ đồ vật, nhưng mà Cố Hân Mộng biết cách bài trí trong phòng, chắc chắn biết vị trí giường. Nhưng biết thì biết, phòng tối như vậy, Cố Hân Mộng vẫn bất giác đi thật khẽ, vươn tay sờ soạng đi tới bên giường. Lúc tay chạm đến khối nhô lên trên giường, dùng sức của mình đánh xuống một cái, "Này, thức dậy..." dùng giọng điệu thật sự tức giận.
Sợ tới mức làm Ngũ Sướng Nhiễm đang trùm kín chăn lập tức bị dọa ngồi dậy, lại đụng phải Cố Hân Mộng, hai thanh âm đồng thời phát ra, "A...."
Đèn lập tức bật mở, mở đèn xong Ngũ Sướng Nhiễm nhìn dáng vẻ ôm trán giận dữ của Cố Hân Mộng, ngạc nhiên, "Cô, cô sao lại ở trong này?". Hoảng sợ chưa hồi phục làm Ngũ Sướng Nhiễm lắp bắp hỏi.
"Tôi sao lại ở đây? Tôi ở đây kỳ lạ lắm sao?" Cố Hân Mộng vẫn vẻ mặt giận dữ. Ngũ Sướng Nhiễm đáng hận, mình bị cô ta làm cho lòng phiền ý loạn ngồi không được, đứng cũng không xong, mà cô ta lại tốt như vậy ngủ say, nàng càng nghĩ càng giận, hận đến không thể bóp chết Ngũ Sướng Nhiễm.
Không kỳ lạ? Nửa đêm không ở phòng mình, bỗng dưng chạy đến phòng cô, vậy mà không kỳ lạ? Còn nữa, cô không phải đã khóa cửa sao? Cô ta như thế nào mỗi lần cũng không gõ cửa? Nghĩ vậy, Ngũ Sướng Nhiễm mở miệng hít một hơi, lập tức thấy giận, giận dữ nhìn Cố Hân Mộng, "Cô không được người ta cho phép, cũng không gõ cửa, nửa đêm lại vào phòng người ta, vậy mà không kỳ lạ sao? Lỡ như tôi không có mặc quần áo, hoặc là làm việc riêng gì đó thì sao? Cô xông vào như vậy, có phải rất không lễ phép hay không?"
Cố Hân Mộng bị Ngũ Sướng Nhiễm mắng một hồi, giật mình vài giây, sau đó vẻ mặt tức giận biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười có mà như không giống lưu manh nhìn chằm chằm Ngũ Sướng Nhiễm, "Ah, cô không mặc quần áo cũng không có ai muốn nhìn, cô nghĩ tôi thích của lạ sao? Tôi còn sợ sẽ gặp ác mộng đó." Vốn là rất tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dáng giận dữ của Ngũ Sướng Nhiễm xong, tức giận trong lòng nháy mắt biến mất, tâm cũng bình lặng. Nàng cảm thấy như vậy mới công bằng, dựa vào cái gì mà chỉ để một mình nàng phiền não lo lắng kia chứ.
"Cô..." Ngũ Sướng Nhiễm giận đến nói không xong, cuối cùng chỉ có thể rống giận, "Cố Hân Mộng...". Ba chữ này nghiến răng nghiến lợi hô lên, thanh âm vang vọng trong phòng thật lâu không biến đi...Nửa đêm nếu để người ta nghe thấy, sẽ chịu không được mà nhíu mày che lỗ tai lại. Nhưng mà Cố Hân Mộng lại giống như nghe được âm thanh thiên nhiên, rất vui vẻ, thỏa mãn đứng lên, tư thế tuyệt đẹp đi ra phòng, để lại Ngũ Sướng Nhiễm một người phun ra lửa giận.