Chương :
Thân thể nhỏ nhắn của phụ nữ lao về phía trước, sau lưng bị Phong Hàng Lãng chế trụ lại, cả người Tuyệt Lạc liên ngã vào trong lòng Phong Hàng Lãng.
“Lãng ca, anh đang làm gì thê?” Diệp Thời Niên đương nhiên là nghe được tiếng xé quần áo ở đầu kia điện thoại, thêm cả tiêng hét của con gái nữa.
“Tôi với chị dâu cậu đang chơi đùa một chút!” Phong Hàng Lãng nhẹ nhàng lên tiếng, lại bổ sung thêm một câu: ‘Là loại không thích hợp với trẻ con đâu.”
“À à à, em hiểu rồi, hiểu rồi! Vậy thì chúc Lãng ca với chị dâu chơi vui vẻ nhé, em không làm phiền nữa. Đợi ngài chơi xong rồi chúng ta lại nói chuyện tiệp.”
Ừ, ngày mai gặp ở công ty.”
Diệp Thời Niên hiểu ý mà liên tục bảo đươc được, rất thức thời cúp máy.
Tuyệt Lạc đã không còn cách nào có thê dùng lời nói để lên án hành VỈ VÔ liêm sỉ của người đàn ông này rồi, đôi mắt tràn đầy tức giận hung hắn trừng người đàn ông mị hoặc trước mắt.
Người đàn ông khẽ nheo mắt, giống con báo săn đang nhàn nhã ung dung quan sát con môi của mình vậy.
Đôi mắt thâm thúy ánh lên thứ tia sáng của bậc Đề Vương.
Điệu bộ kia tựa như đang nói: Tôi đang nhìn thử xem, xem tiếp theo cô định nháo thế nào nữa!
Tuyết Lạc đương nhiên muốn trốn thoát khỏi tên đàn ông ma quỷ này, tUY. nhiên điều kiện tiên quyết là cô phải đem áo cướp vê được trước đã.
Thế nhưng bộ dáng ngang ngạnh của người đàn ông này, nào có chuyện sẽ trả lại áo cho cô chứ! Người đàn ông nay thật sự quá đáng ghét rồi!
Nhận thức được người đàn ông này đã nhìn chằm chằm nơi mêm mại trên người cô lâu lắm rồi, Tuyết Lạc mới theo bản năng mà dùng hai tay bao lấy người, đem đường cong cơ thể mình giâu đi.
“Phong Hàng Lãng, anh không trêu chọc đối thê này thì sẽ chết sao?”
Tuyết Lạc trừng mắt nhìn hắn.
Vốn tưởng rằng người đàn ông này chỉ chú tâm nghe điện thoại, lại không nghĩ tới hắn lại có thê làm hai chuyện cùng lúc, đem chuyện bò trốn của cô thu hết vào mắt. Sau đó liền bắt động thanh sắc đem cô ra trêu chọc, vừa nghĩ tới liền muốn đập đầu chết cho rôi.
“Không tới mức chết! Nhưng ít nhất cô khiên tôi thấy. vui vẻ, không cân phải một mình cô đơn tịch mịch nha.”
Không nghĩ tới.Phong Hàng Lãng lại nói ra thăng thắng như vậy. Nghe thì có vẻ đúng thật là thế đấy. Rõ ràng mà nói ra mục đích trêu Bo Tuyệt | Lạc, cũng không hè giấu diễm gì.
Tuyết Lạc còn đang muốn tranh luận phải trái với Phong Hàng Lãng thì di động trong túi xách cô bât chợt vang lên.
Giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, Tuyết Lạc mới dùng một tay che trước thân, tay còn lại mò vào túi lấy điện thoại ra. Điện thoại là do Viên Đóa Đóa gọi tới, tính thời gian thì cô hẵn là đã về tới ký túc xá rồi.
Vừa mới kết nồi, bên kia Viên Đóa Đóa liền bốc hỏa truyền tới âm thanh giận dữ ba ngàn thước: “Lâm Tuyết, Lạc cậu chết đâu rồi hả? Cho cậu về ký túc xá dọn dẹp trước, cậu lại đi nơi nào vui vẻ hưởng lạc thú rồi ha?”
Âm thanh kia quả thật đã làm chắn động màng nhĩ của Tuyết Lạc. Cô theo bản năng đưa điện thoại ra xa một chút mới tránh được âm thanh sát thương của Viên Đóa Đóa đánh tới.
“Xin lỗi nhé Đóa Đóa…”
Tuyết Lạc còn chưa nói xin lỗi xong thì điện thoại đã bị Phong Hàng Vũ lấy đi.