Chương :
“Vậy thì đừng làm loạn ở chỗ công cộng thế này, ngoan ngoãn nghe lời đi với tôi!”
Hắn muốn làm chuyện phi lý đó, trong đầu muốn làm bậy, còn muôn đem tội danh đỗ lên đầu Lâm Tuyết Lạc cô đây sao?
Nhìn thấy. mấy người trung niên nhìn về phía này chỉ chỉ trỏ trỏ, còn thì thầm to nhỏ với nhau, Lâm Tuyết Lạc cảm thấy c cô không còn chút mặt mũi nào nữa rôi.
Không có cách chạy trồn, cô cũng chỉ có thê cùng gã đàn ông này rời khỏi chỗ ăn cháo dưỡng sinh, đợi tìm thời cơ mà trốn vậy.
Nhưng mà “thời cơ” này thật sự khó tìm quá đi thôi, muốn chạy trốn ngạy trước mắt Phong Hàng Lãng một lân, thật sự là có chút khó khăn. Với lại chiêu tự tồn hại hình ảnh của bản thân vôn trước kia đã dùng rồi, bây giờ không thể dùng lại nữa.
Nhìn thấy phía xe thể thao, Lâm Tuyết Lạc liền căng thẳng : toàn thân.
Cô không biết người đàn ông này sẽ mang cô đi đâu, nhưng bất luận là về nhà họ Phong hay là đi ngăm mặt trời mọc đi chăng nữa, thì Tuyết Lạc đều cứ như một chú chim nhỏ Sợ SỆT.
Trong bụng vẫn còn đứa nhỏ, hiện tại không thê chịu được sự giày vò của người đàn ông này mà.
Nhìn thấy có ba thanh niện cường _ tráng đang cười đùa đi về phía chiếc Ferrari, Tuyết Lộ cảm thấy không thể để mất cơ hội được. Bằng không, đợi cô lên xe rôi thì muôn xuộng nữa cũng rất khó. Vì vậy cô liền hô to đến khản cả cô.
“Có ai không mau đến đây, cứu mạng a, tôi bị người đàn này bát cóc! Mau đên cứu tôi với!”
Phong Hàng Lãng sững sờ một chút: vân là không ngờ được cô gái này còn nghĩ được chiêu này.
Tiểu ma lạnh này lại chơi tiếp một bộ trò khác rồi. Vừa rôi lúc trong xe, còn diễn một màn “Thủy Hưng lại Dương Hoa” , bây giờ lại muôn diễn tiễp cái gì nữa? Bi đất? Thống khổ hả?
Đây chẳng qua chỉ là một trò hề rũ bỏ hêt sự tôn tại à?
Muốn xóa bỏ cảm giác tồn tại gì chứ?
Phong Hàng Lãng sẽ không đề cho cô gái này được như ý đâu.
Phong Hàng Lãng mở khóa xe Ferrari từ xa, ba tên thanh niên trẻ hiển nhiên nhìn ra Phong Hàng Lãng đúng thật là chủ nhân của chiếc xe thể thao này, không nhịn được mà chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ khát khao.
“Mau cứu tôi với, tôi bị tên người xấu „ bắt cóc… Mau cứu tôi đìi”
Tuyết Lạc không ngừng hướng vệ phía ba người thanh niên kia lớn tiêng câu cứu, hy vọng bọn họ có thể đên cứu cô. Không cần họ phải ra tay đánh Phong Hàng Lãng, chỉ cân họ tiền lên phía trước nói chuyện với Phong Hàng Lãng một phen, cũng đủ cho cô cơ hội chạy trồn rồi.
Phong Hàng Lãng vẫn như cũ ôm chặt lây thất lưng Tuyết Lạc, không cho cô cơ hội chạy đi. Càng không kiêng ky gì ánh nhìn của ba tên thanh niên kia.
“Có gì từ từ nói, anh, anh trước tiên buông cô gái đó ra đã.”
Trong đám đó, một người đàn ông có vẻ tuôi tác lớn hơn một cht, vóc người cao ráo dồn hết dũng khí ra bước nhanh theo Phong Hàng Vũ đang kiềm chặt lấy Tuyết Lạc, bắt đầu lý luận.
Tuyết Lạc lập tức thấy được chút hy vọng.
Trong xã hội nay vẫn còn rất nhiều người tốt nhal Tràn đầy năng lượng!
“Vị huynh đệ này, sợ là ngươi hiểu lầm rồi: Vợ tôi đây là đang làm âm với tôi! Trách tôi mua cho cô ấy nhẫn kim cương quá nhỏ, cô ây không muôn bị mật mặt với đám chị em thân thiết.”
Phong Hàng Vũ khoan thai giải thích nguyên nhân với ba tên trẻ tuổi thích xen vào chuyện của người khác này.