Chương :
AI Thật lâu sau, phía sau truyền đến tiếng gào khàn cả giọng của Phương Diệc Ngôn. Có lẽ anh thật sự thât vọng về mình rôi.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhát sẽ không cuôn người ngoài vô tội là Phương Diệc Ngôn vào trong trận âm mưu và lừa gạt này.
Tuyết Lạc dùng một bàn tay che bụng mình, giảm xóc chỗ bả vai của người đàn ông với vòng eo của cô.
“Đau lòng rồi?” Thấy người phụ nữ im lặng không hé răng suôt chặng TH Phong Hàng Lãng lạnh nhạt ỏỎi Đúng là Tuyết Lạc không muốn nói chuyện. Dường như là đang dùng cách im lặng như vậy đề truy điệu tình bạn giữa mình và Phương Diệc Ngôn hai ba năm nay.
Thật ra có một số việc được phơi bày ra lại hoàn toàn ngược lại. Giỗng như giữa Tuyết Lạc và Phương Diệc Ngôn vậy: nhiều hơn tình bạn một chút, nhưng so với tình yêu thì lại ít hơn rất nhiều.
Sau đó Tuyết Lạc mới biệt được: Thật ra Phương. Diệc Ngôn là sự che chở của tình thân mà cô vẫn luôn khao khát. Không liên quan gì đến tình yêu!
“Phong Hàng Lãng, dựa vào chỉ số thông minh của anh thì chắc hẳn sẽ không hiều lầm việc vừa rồi tôi nói với Phương Diệc Ngôn là “thích anh” đấy chứ?”
Không muốn người đàn ông này không ngừng tự thôi phòng cảm giác ưu việt của mình, vì vậy Tuyết Lạc cảm thấy mình thực sự cân phải giải thích cho người đàn ông này một chút.
“Hiểu lầm? Em hy vọng tôi hiểu lầm thành cái gì?”
Giọng điệu khinh bỉ của Phong Hàng Lãng tăng lên, chỉ sô kiêu căng, chỉ | số cuồng vọng đều đang tăng lên kịch liệt.
Thấy bị hỏi ngược lại, Tuyết Lạc thực sự bị đánh bại rôi.
Được rồi, đầu óc mình không thông minh bằng người đàn ông này, ngay cả môm mép cũng kém xa anh.
“Dù sao anh đừng có hiểu lầm theo hướng đó là được.”
Tuyết Lạc cảm thấy ngôn từ của mình thật sự rất kém. Hơn nữa bị người đàn ông này khiêng trên vai, máu chảy ngược chiều, cảm thầy đầu óc càng kém hơn. Nhưng mà ngay lúc người đàn ông này đi chậm lại, Tuyết Lạc bị khiêng trên vai đã không còn khó chịu và căng thẳng như vậy.
Ngược lại còn có một loại nói cảm giác âm áp không nói nên lời.
Cô thầm nói với đứa con bảo bối trong bụng: Bảo bối, đây là cha của con. Con cảm nhận được không?
“Đừng hiểu lầm theo hướng đó?”
Người đàn ông dường như cô ý ặ muôn tranh cãi với cô, cô càng muôn lảng tránh, anh liền càng không cho cô tránh. Có lẽ theo quan điểm của anh, trực diện “thích Phong Hàng Lãng mm là việc một người phụ nữ đáng lây làm sự tự hào. Anh có đủ điều kiện đề kiêu ngạo như một con không tước!
Tuyết Lạc không muôn tiệp tục cái đề tài làm hao tốn tâm trí với người đàn ông này. Điều đầu tiên mà Lâm Tuyết Lạc nên nghĩ đến chính là làm sao đề thoát khỏi bàn tay của anh.
Đừng nhìn người đàn ông này bây giờ ôn hòa nhã nhặn, thậm chí còn dịu dàng lịch lãm khiêng cô đi dạo, khó có. thê đảm bảo một lúc nữa sẽ thay đổi sắc mặt. Tuyết Lạc thực sự đã chịu đủ tính khí thất thường của người đàn ông này rồi.
Thêm vào đó trong bụng mình còn đang mang thai tiêu bảo bối, thật sự không chịu nỗi sự giày vò của anh.
Nếu người đàn ông này bạo lực lên mà đánh cô một trận, liên lụy tới tiểu bảo bối trong bụng thì không tốt.
Tuyết Lạc không muốn Phong Hàng Lãng thê hiện sự hung dữ trước mặt con mình.
“Phong Hàng Lãng, anh thả tôi xuống đi. Tôi có chân tự biết đi.”