Chương :
Đang lúc mơ mơ màng màng, Tuyết Lạc sờ điện thoại trên đâu giường, vừa nhìn liền thấy là Phong Hàng Lãng gọi đến, tức khắc cơn buôn ngủ của Tuyết Lạc giảm đi nhiều, cả người cô cũng cảm thấy không Vui vẻ gì.
Hiện tại là ban đêm mài! Người đàn ông ác ma này không ngủ được cho nên gọi điện thoại tới làm phiền cô sao?
Theo bản năng Tuyết Lạc muốn tắt điện thoại, nhừng vừa nghĩ không biết có phải là Phong Lập Hân đã xảy ra chuyện gì hay Không, liếc một cải nhìn Viên Đóa Đóa ở đối diện đang.
ngáy khe khẽ, đem chăn trùm lên đầu mình, Tuyết Lạc mới núp ở trong chăn hạ thấp giọng bám nút nghe.
“Phong Hàng Lãng, có chuyện gì sao?” Tuyết Lạc hỏi.
“Tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại? Ngủ thành con lọn luôn rồi nhỉ?” Giọng nói của người đàn ông mang theo sự lười biêng và bát mãn.
NIÙ, giọng nói lười biếng này của người đàn ông mà phán đoán, Phong gia cũng không có xảy ra chuyện lớn nào. Giọng nói của Tuyết Lạc không kìm được tức giận.
“Phong Hàng Lãng nửa đệm anh gọi điện thoại đên đây quây rồi người khác, anh có biết cái gì là quý ông không?” Tuyết Lạc chất vần.
Hỏi xong Tuyết Lạc mới thấy câu hỏi của mình .ngu ngồôc làm sao, một từ “quý ông” gàn như gán vào người đàn ông ác ma này căn bản không hề ăn nhập một chút nào có đúng không cơ chứt “Xuống dưới! Tôi đang đứng chờ bên ngoài dưới phòng các cô. Bên ngoài lạnh, nêu sợ lạnh thì đem chăm trùm lên.” Giọng nói Phong Hàng Lãng ôn hòa.
Xuống cái đầu nhà anh!
Lúc này đêm hôm khuya khoắt, đầu.
óc Lâm Tuyết Lạc cô lại không có vấn đè, làm sao có thê chủ động đi xuông để cho Phong Hàng Lãng kia khi dễ cơ chứ?
Máy ngày trước vừa bị người đàn ông này hung hăng chà đạp một lần, Lâm Tuyết Lạc cũng sẽ không quên vết sẹo đau như thê nào nhanh như vậy đâu!
“Thật ngại quá, bà đây đêm nay không muộn tiệp vị khách như anh!
Mời anh câm tiên chơi gái này đi tìm gái gọi khác đi.”
Tuyết Lạc tự giễu chính mình, cũng hung hăng mỉa mai Phong Hàng Lãng một trận. Gậy ông đập lưng ông, ăn miệng trả miễng. Anh cũng đã vũ nhục Lâm Tuyết Lạc cô như vậy, cô còn phải để ý đến thể diện của anh để làm gì.
Dù sao người đàn ông này đi ra ngoài cũng rất i† khi mang theo thể diện.
Sau khi hung hăng mỉa mai một trận, Tuyết Lạc liền tắt máy luôn. Sau đó lại trực tiếp tắt nguồn. Nhắm mắt làm ngơ, giả vờ không nghe thấy gì.
Tiếng ngắt máy “tút tút…” truyền ra từ tai nghe Bluetooth thực sự làm cho Phong Hàng Lãng ngây ra một lúc.
Dường như vẫn chưa nhận thức được: lá gan của tiêu bạch ngọt nhà mình thế nhưng đã lớn đến mức dám cãi lại anh, lại còn dám tắt cả điện thoại của anh!
Người phụ nữ này vấn là tiểu bạch ngọt vô cùng ngốc nghêch và ngây thơ lúc trước sao? Tại sao lộ ra hàm răng sắc nhọn làm Phong Hàng Lãng anh càng ngày càng thây khó KhÌi chứ! Thật muôn lôi cô ra rồi mạnh mẽ chà đạp cô một trận!
Một trận đâu có đủ, chắc phải cả đêm!
Nhưng khi gọi lại một lần nữa thì đầu bên kia đã tát máy, con lửa giận đang kìm nén liền xông thẳng lên đầu.