Chương :
Diệp Thời Niên bị những vẻ đẹp khác nhau của Lam Du Du làm cho thất điên bát đảo”. Thật ra phải trông chừng một mỹ nhân thế này lại không được làm ra chuyện gì, không phải là rất đau khổ sao.
thất điên bát đảo: bị làm cho cuống quýt bối rối, hoảng hốt cực độ.
Lúc mới bắt đầu, Diệp Thời Niên mỗi ngày anh đều có thể ngắng. cao đầu hàng giờ liền, giống như mỗi ngày đều đã biến mình thành đại sư!
Nhưng dần dần về sau, anh bị vẻ đẹp điêm tĩnh của Lam Du, Du làm cho choáng váng, khí huyết trào dâng hỗn loạn làm anh hiện tại chỉ dám thưởng thức từ xa bày tỏ tình cảm cao quý mà không dám chơi đùa.
Lúc Phong Hàng Lãng tiến vào, vừa lúc Diệp Thời Niên từ trong phòng bếp bừng ra một cóc cà phê Blue Mountain mới xay mà bộ dạng Lam Du Du nằm nghiêng người trên ghế dài ở kia cao quý giông như một nữ hoàng mang vẻ kiêu ngạo, cô ta im lặng phơi bày đường cong mềm mại đẹp đẽ của phụ nữ.
“Anh Lãng, anh… anh đến rồi?”
Hơn một tuần lễ Diệp Thời Niên cũng không gặp Phong Hàng Lãng, đôi với chuyện Phong Hàng Lãng bât ngờ xuât hiện có một chút ngạc nhiên.
Ánh mắt quyền rũ như tơ của Lam Du Du phóng vê phía Phong Hàng Lãng.
“Mới qua một tuân thôi mà anh đã không nhịn được, muốn em rồi sao?”
“Ừ, đoán đúng rồi. “ Phong Hàng Lãng bước tới ghê salon ngôi xuông bên cạnh Lam Du Du.
Lam Du Du là một người phụ nữ thông minh nói chuyện. với cô ta không phải tốn công sức hơn nữa cũng không cân quanh co lòng vòng.
Cô ta biết lý do Phong Hàng Lãng đến đây mà Phong Hàng Lãng cũng không cân phí sức che giâu.
Bắp chân trắng I nõn nà giống như một loại động tình dần dần di chuyên vê phía Phong Hàng Lãng đang gác chân lên mặt kính bàn trà, vẽ vòng tròn loạn xạ lên đó.
“Thế nào, bông sen trắng kia không thỏa mãn được anh sao?” Lam Du Du cười cực kỳ quyến rũ.
Phong Hàng Lãng năm lây cỗ chân trăng nốn bóng mượt không tỳ vệt của Lam Du Du đang đặt trên đùi hắn, đúng là có sức hấp dẫn với đàn ông.
“Anh ấy cần cô đến thỏa mãn!” Phong Hàng Lãng nói thẳng vào vần đề.
Hắn không muốn cùng người phụ nữ độc ác này. chơi trò lạt mm buộc chặt. Bởi vì trên người phụ nữ này đã dán nhãn anh trai Phong Lập Hân của hắn. Người phụ nữ của anh trai, hắn dĩ nhiên sẽ không động vào.
“Mắt hứng!” Người phụ nữ quyến rũ mập mờ lâm bầm một tiếng sau đó cả người di chuyên tới. “Chẳng lẽ còn anh thì không cân em tới thỏa mãn sao?”
Cơ thể của Lam Du Du rất mềm mại, mềm mại đến nỗi Xương cốt của người đàn ông như muôn vỡ vụn.
Sống động nhanh nhẹn như một yêu tinh duyên dáng, vặn vẹo và di chuyền trên cơ thể của Phong Hàng.
Lãng, trườn lên dính sát vào anh với một tư thế không khoảng cách.
Người phụ nữ không mặc mặc áo lót, khung cảnh phơi phới ở đường viền cô áo không chút che chắn nào, ,lừng đường cong trắng ,bóng như tuyệt đặt trên khuôn ngực rắn chắc của Phong Hàng Lãng, là sự kết hợp giữa mềm mại và cường tráng.
Bàn tay nhỏ nhắn của người phụ nữ, khéo léo như cọ vẽ, khắc họa những đường nét rắn rỏi trên khuôn mặt của Phong Hàng Lãng, làm tăng thêm tình cảm.
“Ngoan ngoãn một chút, đừng có làm loạn… Anh trai tôi còn đang đợi cô đấy.”
Phong Hàng Lãng siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của người. phụ nữ trên má mình, không thèm đề ý đến bàn tay kia của ai đó đang làm điều xấu xa.
“Sao, nhanh như vậy liền mềm rồi?”