Chương :
“Lâm Tuyết Lạc phòng , chồng cô ở dưới kí túc xá chờ gặp cô đây!_ Nếu cô còn không xuÔng, chồng cô sẽ phải phá sản đó!”
“Lâm Tuyết Lạc phòng S, chồng cô ở dưới kí túc xá chờ gặp cô đây! Cô còn chưa đi xuông sao, như vậy bọn tôi môi ngày đêu được ăn socolal”
“Lâm Tuyết Lạc phòng , chồng cô ở dưới kí túc xá chờ gặp cô đây! Hắn nhờ tôi đến nói với cô, socola Đức này tôi ăn giúp cô!”
Tuyết. Lạc cuối cùng cũng hiểu rõ, người đàn ông này là đang áp dụng chiêu “ném bom đuôi người” và “mật ngọt chết ruồi” đề hồi lộ, có rất nhiều sinh viên nữa sẵn sàng giúp đỡ hắn, có lẽ hắn đã vận dụng được hơn nửa SỐ sinh viên nữ trong kí túc xá đến thay hắn truyền lời rồi.
“Tuyết Lạc, cậu còn không mau đi xuông dưới đi! Nếu không cậu thực sự muôn Phong Hàng Lãng phá sản saol Socola Đức đó cũng phải mấy nghìn đấy!” Viên Đóa Đóa thật sự là không đành lòng để Phong Hàng Lãng dùng cách đốt tiền như vậy mà.
“Chuyện đó cũng không phải trách nhiệm của tớ! Cứ đê cho Phong Hàng Lãng phá sản đi! Dù sao cũng không phải tiên của tớ!” Tuyết Lạc mạnh miệng nói. Nhưng là nội tâm của cô đạng thay Phong Hàng Lãng đau lòng số tiên kia.
“Vậy được, cậu không xuông thì tớ xuông! Tó vừa vặn đang muôn ăn socola Đức đây!” Viên Đóa Đóa trêu ghẹo nói.
“Viên Đóa Đóa, cậu không được đi!
Cậu thực sự là muốn cùng Phong Hàng Lãng thông đồng làm bậy, có phải cùng một giuộc với hắn không?”
Tuyết Lạc kéo cánh tay Viên Đóa Đóa lại, không cho cô tham gia vào hàng ngũ các sinh viên nữ kia vẽ đường cho hươu chạy.
“Sao lại kéo tớ? Socola Đức cho ai ăn mà không phải là ăn chứ? Tại sao chúng ta không đi chiếm tiện nghỉ về lại đê tiện nghỉ rơi ra bên ngoài chứ!”
Viên Đóa Đóa lúc này thật sự không muốn nhìn Phong Hàng Lãng kia tiệp tục đốt tiền như vậy nữa. Lãng mạn thì lãng mạn nhưng sao phải đem vàng thật bạc thật ra tiêu hết chứ.
Tuyết Lạc không ngăn cản được: bước chân của Viên Đóa Đóa giông như loài người không ngăn cản được mặt trời mọc rôi lại lặn.
Tiếng gõ cửa, tiếng gào thét vẫn tiếp tục. Nhưng trong lòng Tuyết Lạc lại rồi thành một đồng.
Đúng năm phút sau, Viên Đóa Đóa trở về tới phòng, không nói câu gì lên giường năm.
“Đóa Đóa, sao vậy? Phong Hàng Lãng quát cậu hay là hung dữ với cậu?” Thấy Viên Đóa Đóa buồn rầu không vui, Tuyết Lạc bước lên phía trước hỏi.
“Hăn đi rôi!” Viên Đóa Đóa buôn bã: “Tuyết Lạc, tớ thật hâm mộ cậu, có được một người đàn ông ưu tú, đẹp.
trai như Phong Hàng Lãng vì cậu mà điên cuồng!”
Đi? Người đàn ông kia thực sự đi rồi sao? Trong lòng Tuyết Lạc rơi vào im lặng, trồng rồng, trong nháy mắt suy nghĩ của cô chậm mất nửa nhịp.
Phong Hàng Lãng thật sự rời đi. Hắn là bị một cú điện thoại gọi đi, có thể trong lúc đang tận hứng trêu ghẹo vợ của mình mà gọi được Phong Hàng Lãng rời đi, lý do duy nhất chính là anh trai Phong Lập Hân của hắn đã xảy ra chuyện.
Phong Lập Hân thực sự là đã xảy ra chuyện. Lúc anh ây bò xuống khỏi giường bệnh bị ngã gãy chân.