Chương :
Viên Đóa Đóa bước đi nhanh nhẹn và thanh thoát như một chú bươm bướm đang bay trên không trung.
Ở tầng một ký túc xá nữ Viên Đóa Đóa đã nhìn thầy dáng người thẳng tắp của Phong Hàng Lãng.
Ánh nắng mặt trời vấn Vương EM người hẳn trông vừa cao quý lại vừa chói lóa.
Phụ nữ là bộ mặt của đàn ông, và đàn ông cũng là bộ mặt của phụ nữ.
Các nữ sinh có người reo hò, có người thì căng thăng, tất cả đều tập trung sự chú ý lên người Phong Hàng Lãng.
Viên Đóa Đóa thực sự rât hy vọng có được một chàng Bạch Mã hoàng tử ưu tú và xuật säc như người đàn mm tên Phong Hàng Lãng này, người đàn ông tài phiệt có thân phận hiện hách và cao quý, là người đứng đầu tập đoàn quyên lực nhất thành phô.
Quan trọng là hắn còn có vẻ ngoài anh tuần phong lưu khiến người ta phải ghen ty và ước ao, từng cử chỉ đều rất nho nhã, mang theo sự tà mị lại không đứng đắn.
“Ngài Phong, để ngài đợi lâu rồi, để tôi đi gọi Tuyêt Lạc xuông.’ Viên Đóa Đóa biết rất rõ người Phong Hàng Lãng muốn chờ chỉ có thể là Lâm Tuyết Lạc chứ không phải chân sai vặt như cô.
“Không cần! Tôi tiện đường mua chút đồ ăn, phiền cô xách cái này lên lầu.”
Phong Hàng Lãng đưa túi đồ ăn trong tay đền trước mặt Viên Đóa Đóa, đây là đồ ăn mà thường ngày Lâm Tuyết Lạc rất thích ăn.
Phong Hàng Lãng biết rõ người phụ.
nữ già mồm đó sẽ tránh mặt hắn, thế nhưng † hắn vân dung túng cho sự cứng đầu đó của cô.
“Ngài Phong, ngài đối xử với Tuyết Lạc thật tột, Tuyết Lạc có người em chồng như ngài thật sự khiển người ta rât ngưỡng mộ.”
Viên Đóa Đóa không chút kiêng nễ bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình, ở trước mặt Phong Hàng Lãng cô không hê có ý che giâu. Cô cảm thấy Phong Hàng Lãng cũng là người ngoài lạnh trong nóng, từ những việc tốt mà hắn làm cho Lâm Tuyết Lạc có thể nhìn ra được điều đó.
Em chồng sao? Phong Hàng Lãng nhếch mỗi cười, vừa cười vừa suy nghĩ. Hắn không hề giải thích gì và dường như cũng không cần thiết phải làm vậy bởi vì tât cả mọi người dường như đều biết rằng Lâm Tuyết Lạc được gả cho một người đàn ông bị lửa thiêu rụi cả người. Đồng thời họ cũng ác ý kháo nhau rằng hắn lạm dụng Lâm Tuyết Lạc! Tốt lắm!
“Vậy tôi lên lầu đây.” Viên Đóa Đóa trên tay câm túi đồ ăn nặng trịch quay người đi vê phía ký túc xá nữ.
Sau đó cô lại dừng lại quay người ân cần hỏi: “Ngài Phong, ngài đã ăn cơm trưa chưa?”
Đôi mắt Phong Hàng Lãng cụp xuống khiến người khác nghĩ răng người phụ nữ của hắn luôn trốn tránh hắn, còn không bằng một người bạn bình thường quan tầm hắn.
Thật ra tất cả những việc này không phải là do hắn tự chuốc lấy hay sao?
Nếu hắn sớm nói cho Tuyết Lạc biết hắn mới là chồng hợp pháp của cô thì bây giờ tình hình đã khác rồi? Hắn một mực muôn thăm dò, trêu đùa cô để có được cảm giác áp đảo của một người đàn ông, như vậy rồi để làm gì? | Có thể Phong Hàng Lãng thật sự đã có-được con người và trái tim Tuyết Lạc nhưng lại không mảy may đề tâm đến sự dày vò về mặt đạo đức mà Tuyết Lạc phải chịu đựng!
“Tôi có hẹn với bạn rồi.” Phong Hàng Lãng nhàn nhạt đáp một cậu, hắn cũng không thê nói mình vẫn đang rất đói thì thật là mất mặt!
“Vây tôi lên làu đây, tạm biệt ngài!”
Viên Đóa Đóa liệc nhìn người đàn ông tuần tú một lần nữa mới quay người chạy vội vào ký túc xá nữ.
Dù Viên Đóa Đóa không thê làm người yêu hay tình nhân của Phong Hàng Lãng nhưng. điều đó cũng không thê nào ngăn cản sự hâm mộ của cô đối với người đàn ông xuất chúng hơn người này.