Chương :
“Anh không uống! Không cho phép em né tránh câu hỏi của anh!” tìnno Lập Hân quay đầu qua một bên không uông canh mà Phong Hàng Lãng đưa tới. Bời vì môi lâm Phong Hàng Lãng không muôn trả lời câu hỏi của anh, hắn đều dùng cách này để trồn tránh sự chất vẫn của anh.
“Anh trở thành chuyên gia tình cảm từ khi nào vậy?”
Phong Hàng Lãng đưa thìa canh rong biển vào miệng mình, chăm chú nhìn Phong Lập Hân rồi hỏi bằng giọng âm áp: “Nếu người phụ nữ tên Lam Du Du kia không yêu anh thì anh cũng sẽ buông tay chứ?”
Phong Hàng Lãng hỏi,bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng, hắn biết sự quan trọng của Lam Du Du đối với anh hai Phong Lập Hân của hắn. Những gì hắn thê hiện ra bên ngoài không phải là hắn có ý hỏi dò mà chỉ thuận miệng hỏi, hắn rât mong chờ câu trả lời của Phong Lập Hân.
Rõ ràng Phong Lập Hân đã có chút hốt hoảng, mặc dù những vét sẹo chỉ chít trên gương mặt đã che giâu đi nét mặt của anh nhưng bàn tay anh lại hơi run lên.
Nếu phải mắt đi Lam Du Du trong cuộc đời mình, vậy Phong Lập Hân anh phải trải qua bao nhiêu cay đẳng và cực khỏ đề tỉnh lại cũng đâu có ý nghĩa gì? Như vậy thì không bằng bạn đâu cứ nhằm mắt ngủ và vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa.
Phong Hàng Lãng vội vàng đắp chăn lại quanh người cho. Phong Lập Hân, che giấu đi sự run rây và sợ hãi một cách không thể không chế của anh.
Thật ra Phong Lập Hân phản ứng như vậy chính là câu trả lời cho Phong Hàng Lãng. Cả đời này không bao giờ có thê tước đoạt Lam Du Du khỏi sinh mệnh của Phong Lập Hân!
“Nếu ở bên anh cô ấy không hạnh phúc… Thì anh sẽ buông tay.” Một lúc lâu sau Phong Lập Hân mới chật vật mập máy nói ra câu nói đầy đau khổ này.
“Buông tay gì chứ? Anh hai, người đàn ông dê dàng buông. bỏ chính là kẻ nhát gan! Trên đời này cũng không thể tìm thây người đàn ông thứ hai yêu người phụ nữ lẳng lơ kia hơn anh ái Vậy nên anh không được buông tay!”
Mặc dù Phong Hàng Lãng rất muốn Phong Lập Hãn có thẻ thoát khỏi người phụ nữ tên Lam Du Du này nhưng hăn cũng biết, nêu muôn Phong Lập Hân mắt đi lòng tin theo đuôi Lam Du Du thì cuộc sông của anh cũng sẽ bị chặn lại, và một điều chắc chắn rằng việc mắt đi lòng tin chính là một đòn chí mạng đối với Phong Lập Hân.
Vậy nên Phong Hàng Lãng không thể không cô vũ anh như vậy mặc dù sự cô vũ này hoàn toàn ngược lại với ý muốn của hẳn.
Phong Lập Hân của giờ. khắc :. này giông như bị lún sâu xuông vũng bùn và không thê khống chế mà bị nhốt trong đó, bắt cứ sự vùng vấy nào cũng chỉ khiến anh càng nhanh chóng lún sâu hơn mà thôi. Anh gạt bỏ và chống chọi lại mọi phương án cứu viện khác, còn Lam Du Du chắc chắn đã trở thành vị cứu tinh duy nhất của cuộc đời anh.
Không chịu theo anh thì anh sẽ buông tay đê những bùn lầy kia nhắn chìm anh. Còn nêu chịu theo anh, lỡ có một ngày ngọn cỏ sinh mệnh Lam Du Du này có thê đứt gãy!
Sự cổ vũ của Phong Hàng Lãng cũng đã khiến Phong Lập Hân thoải mái hơn một chút, nhưng sau đó anh lại bị sự hèn mọn bao vây và chèn ép.
“Anh đã thành ra bộ dạng như vậy rồi, cũng nên buông tay đề Lam Du Du, đi tìm hạnh phúc đích thực của cô ây.”
Phong Lập Hân xót xa nói.
“Lại thế nữa! Anh hai, anh có thể đừng nói những lời xui xẻo như vậy được không? Anh đã nhận thua nhanh như vậy sao? Nếu đã như vậy, em sẽ đưa cô gái tên Lam Du Du kia đến Dạ Trang! Dựa vào sắc đẹp của cô ta nhất định cô ta sẽ trở thành con gà đẻ trứng vàng của Dạ Trang!”