Chương :
“Vâng ạ.” Tuyết Lạc mơ hồ đáp lại. Dì An cũng không có cản cô lại, cô cũng là người sắp rời khỏi Phong gia rồi hà tật gì phải quản làm gì.
“Đúng rồi Lập Hân, em muốn nói : chuyện ly hôn VỚI anh.” Sau khi căn môi vài giây, Tuyết Lạc lấy hết can đảm nói ra câu nói này.
Tuyết Lạc cảm thấy. bất luận là từ tinh thần đến thê chất của Phong Lập Hân bây giò đều có thể chấp nhận nồi yêu câu này của cô.
“Ly hôn?” Phong Lập Hân hơi bắt ngờ sau đó truyền đến giọng nói âm áp hỏi: “Làm sao vậy Tuyết Lạc, có phải là Hàng Lãng đã bắt nạt em đúng không?”
Tuyết Lạc hơi ngân ra, ly hôn với Phong Lập Hân mà sao bây giờ lại kéo theo em trai của anh ta Phong Hàng Lãng rồi? Câu hỏi này giống như muôn hỏi cô có phải I bị Phong Hàng Lãng bắt nạt đến nồi muốn ly hôn với Phong Lập Hân luôn không?
Hơn nữa bây giờ Phong Lập Hân cũng chỉ một lòng nhớ đên Lam Du.
Du của anh ta, làm gì còn tâm tư đề quan tâm máy cái khác. Tuyết Lạc đên lúc này vần không biết là mình gả vào đây đê làm người của Phong Hàng Lãng hay là Phong Lập Hân nữa.
Tuy nói rằng là cái tên của Phong Lập Hân đã kết hôn với cô, nhưng chăng qua đây chỉ là thủ đoạn của Phong Hàng Lãng mà thôi.
Vì vậy có thể nói càng quan tâm thì càng lấn. Trái tim của Phong Lập Hân đều đã đặt hét lên người Lam Du Du rôi.
Thấy Tuyết Lạc đã lâu cũng không có đáp lại, đâu dây điện thoại bên kia Phong Lập Hân thở dài cảm thán một hơi. Nhận ra Tuyết Lạc tức giận với đứa em trai Phong Hàng Lãng của mình nên anh ta đều nhận tất cả mọi trách nhiệm về mình.
“Việc Hàng Lãng đóng giả anh, thật ra anh đều biết. Là tại anh đã đề mặc tên tiểu tử Hàng Lãng đó tự ý làm ra mây hành động nông nổi này. Tuyết Lạc, anh thay mặt nó chân thành nói với em một TU xin lỗi! Đã đề em chịu ủy khuất rồi!”
Tuyết Lạc thật sự không ngờ rằng Phong Lập Hân lại bảo vệ em trai mình đên độ này. Để cho người em trai yêu quý của anh ta giả thành anh ta rồi đi lừa cô? Sau khi bị phát hiện thì lại thay người em trai yêu quý của anh ta nhận hệt toàn bộ trách nhiệm!
Anh ta thật sự yêu thương em trai của mình nhiều đến cỡ nào lận chứ?
“Khụ khụ khụ…” Bởi vì nói quá nhiều lời nên Phong Lập Hân ho khan không ngừng. Anh ta vừa mới tháo máy trợ thỏ ra để tự mình hô hấp, nói chuyện trong thời gian dài sẽ làm cho PUầI hoạt động quá mức.
Phong Lập Hân ho kịch liệt đến vậy.
làm cho lời nói của Tuyết Lạc lên đên cô họng lại nuốt xuống, lo lắng hỏi: “Lập Hân, anh làm sao vậy? Không cân gâp mà?”
“Phong phu nhân, „Đại thiếu gia cần phải nghỉ ngơi rồi. ” Truyền đên là giọng nói của bác sĩ Kim.
“Được rồi.” Tuyết Lạc đờ đẫn cúp điện thoại. Tuy ráng cô rất sốt ruột nhưng cũng không thê bỏ qua bệnh tình của Phong Lập Hân được.
Vừa mới cúp máy xong, Tuyết Lạc nhận thấy có ánh mắt nóng bỏng như đốt cả người cô lên, quay đầu lại nhìn, Tuyệt Lạc đã rơi vào đáy mắt ác liệt của Phong Hàng Lãng, lạnh băng như sinh ra từ vùng đât của ác ma.
“Cô đã nói những gì với anh trai của tôi?” Giọng nói trầm thấp nhự muốn kéo theo cô vào trong sự phẫn nộ của anh.
Tuyết Lạc định giải thích theo bản năng, nhưng vừa nhìn đến bộ dạng đùng đùng nỗi giận của Phong Hàng Lãng, Tuyết Lạc cũng không muôn giải thích. thêm cái gì. Chưa nói đến chuyện tối đêm qua bị người đàn ông này mạnh mẽ khi dễ, thì chuyện anh giả thành anh trai của mình đê lừa gạt cô cũng đã đủ để cô vạch ra giới hạn với anh, không nói thêm cái gì với tên đàn ông xấu xa không biết xâu hỗ như anh rồi!
“Anh không có miệng sao? Lễ nào anh không thê tự mình ởi hỏi anh trai của anh sao?”