Chương :
Lam Du Du muôn nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện với Phong Lập Hân, bởi vì cô không thể chờ được muôn Phong Hàng Lãng lại đút cô uông canh. Chỉ cần canh do chính tay người đàn ông này đưa tới, canh không làm say người, lòng người cũng tự say.
“Lập Hân, thân thể anh vừa mới tốt lên chút, đừng nói nhiều, nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt đi. Tạm biệt.”
Ánh mắt của Lam Du Du vẫn luôn đảo quanh khuôn mặt đẹp trai của Phoi Hàng Lãng, dường như mỗi động tác rất nhỏ của anh đều vô cùng hấp dẫn cô, trong kiêu ngạo lộ ra sự Ni manh nho. nhã, giống như tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tràn đầy mị lực.
Chỉ cân lăng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, Lam Du Du liên vô cùng thỏa mãn. Cô chờ mong phút giây yên bình này có thê kéo dài mãi.
Có anh là tốt rồi!
Sau khi ngất điện thoại, Lam Du Du càng không đợi được mà nhào vào lòng Phong Hàng Lãng, cần thận hưổi Ô thụ thê giới hai người dường như đã trôi qua mây đời.
Lần này, Phong Hàng Lãng không đây người. trong ngực ra, mà gắt gao ôm chặt cô.
Hai cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt thân trên của Lam Du Du, dần dần ôm chặt lại ôm chặt hơn, chặt đến mức từ đôi môi đỏ mọng của Lam Du Du bật ra những thanh âm tinh tế, gợi lên âm thanh tinh tế như thiếu nữ ôm ấp tình cảm..
Ẩm thanh của cô gái thật sự rất động lòng người, mà Lam Du Du lại là một người đẹp khuynh quôc khuynh thành, chỉ có điều Phong Hàng Lãng đang ôm cô ta rất lạnh lùng.
“Cạch” một tiếng. Nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau vang lên dưới chân mình, Lam Du Dụ theo phản xạ cúi đầu xuÔng tìm kiếm xem nguồn gốc của âm thanh.
Diệp Thời Niên không biết từ lúc nào từ xó xỉnh nào mò ra được một chiếc khóa đặc biệt, khóa lên mắt cá chân của Lam Du Du.
Lam Du Du thấy thể liền nồi giận, nhắc chân muôn đá vào phần đâu của Diệp Thời Niên đang còn quỳ, chỉ là do bị khóa trên cỗ chân hạn chê, Lam Du Du không thể được như ý mà đá trúng chân của Diệp Thời Niên.
Hơn nữa, Diệp Thời Niên cũng đã có sự cảnh giác nhất định với cô gái bạo lực này.
“Diệp Thời Niên, anh là đồ khốn nạn, anh dám tính kế với tôi? Mau mở cái khóa chết tiệt này cho tôi ngay.” Lam Du Du tức giận bừng bừng mãng Diệp Thời Niên một tràng.
Diệp Thời Niên không trả lời Lam Du Du, thậm chí đến cả nhìn cô một cái cũng không dám nhìn. Anh ta sợ bản tính thương hoa tiếc ngọc của mình sẽ hại bản thân, cũng hại cả Lam Du Du.
“Là tôi bảo anh ta khóa cô lại như thế đáy.” Bên cạnh vang lên tiếng của Phong Hàng Lãng lạnh lẽo tới tận xương tủy: “Lam Du Du, đây là hình phạt dành cho cô.”
Lam Du Du không mắng chửi Diệp Thời Niên nữa mà quay sang, im lặng ngâng đầu nhìn gương mặt âm u lạnh lẽo của Phong Hàng Lãng. Yên lặng mắẫy. giây, đột nhiên cô ta cất tiếng cười lạnh.
“Phong Hàng Lãng, thì ra ôn nhu lúc nãy đều là anh giả vờ đầy à?”
Có thể Lạm Du Du hiểu rất rõ rằng không thê tự nhiên vô duyên vô cớ lại đối xử tốt với ,cô được, nhưng cô ta vẫn không thể tin, Phong Hàng Lãng một chút tình cảm với cô ta cũng không hề có. Nếu giữa hai người bọn họ không có Tung của Phong Lập Hân thì có lẽ đã… “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bắt kỳ người nào từng làm tổn thương hoặc thử làm tổn thương anh trai tôi. Không có ai là ngoại lệ. Đương nhiên cũng bao gồm cả-cô đây, Lam Du Du!” Âm thạnh của Phong Hàng Lãng lạnh buốt đến tận xương, nói.
“Cho nên anh mới không từ thủ đoạn? Thế thì thiệt thòi cho anh quá, đã phải diễn phim tình cảm lãng mạn ôn nhu với tôi rồi. Phong Hàng Lãng, anh sa đọa đến mức nảy rồi à? Đến cả thủ đoạn bản thỉu như thế anh cũng nghĩ ra được. Đúng là thiệt thòi cho anh quá rồi.”
Lam Du Du cười đến cả thân mình run rây, dường như cười đến cả linh hồn cũng run rây: “Phong Hàng Lãng, tôi coi thường anh.”