Trí Hoán Hung Đồ

chương 62: 62: mâu thuẫn ẩn tàng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên quãng đường đi về, Hà Nguy im lặng không nói.

Đến nhà, anh cầm một lon bia, ngậm điếu thuốc dựa vào lan can.

Sprite rơi ra ngoài, Trình Trạch Sinh cúi người cầm lên.

Vừa xoay người lại chợt phát hiện hai cô bé với biểu cảm vô cùng kích động nhìn chằm chằm mình với đôi mắt phát sáng.

Trình Trạch Sinh ôm anh, giọng nói dần trở lên trầm khàn, nhìn sang bên cạnh mới phát hiện vẫn chưa chuẩn bị vật phẩm cần thiết.

Không phải mỗi lần ra ngoài đều quên mà vì ở nơi đây hắn không có năng lực kinh tế, mua gì đều phải dựa vào Hà Nguy, giữa thanh thiên bạch nhật mà yêu cầu đi mua “đồ dùng sinh hoạt”, sợ Hà Nguy sẽ xấu hổ.

Anh không nói chuyện này cho Trình Trạch Sinh biết, vừa không biết phải bắt đầu từ đâu cũng chẳng tài nào mở miệng.

Trình Trạch Sinh không biết rõ quá trình của vụ án ma quỷ giết người, nhưng Hà Nguy từng trải qua, bởi vậy anh càng thêm hổ thẹn, dường như chính tay anh đã cướp đi một mạng sống.

Thấy anh không muốn nói, Trình Trạch Sinh dựa gần hơn, vai hai người kề sát nhau:

– Anh không tò mò ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì sao?

Nếu ra ngoài chỉ vì mua bao cao su vậy thì quá mức coi thường suy nghĩ và giác ngộ của cảnh sát nhân dân.

Hôm nay Hà Nguy dẫn Trình Trạch Sinh đến một nơi rất đặc biệt – Dinh thự trên núi Phục Long.

– Từ lúc trở về từ khách sạn anh bắt đầu trở nên bất thường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Trình Trạch Sinh cũng cầm một lon bia, đứng bên cạnh Hà Nguy.

Lúc xuống núi, Hà Nguy dẫn Trình Trạch Sinh đến phố ẩm thực gần phía Nam thành phố, nơi đó có một quán vịt hầm rất nổi tiếng, đưa hắn đi nếm thử.

Bây giờ đúng vào giờ cơm, ăn cơm còn phải xếp hàng.

Hà Nguy đi lĩnh một tấm thẻ số, ngồi ngoài cửa đợi cũng chán, anh bèn cùng Trình Trạch Sinh đi dạo một vòng.

Ánh mắt hai người chạm nhau rất lâu, đôi mắt đen láy của Trình Trạch Sinh mang theo kiên định, bàn tay bóp vai Hà Nguy khẽ dùng sức, đồng thời dùng ánh mắt như chất vấn: Quan hệ của chúng ta đã thân đến vậy rồi, tại sao anh còn giấu giếm tôi?

– … Không có gì, chẳng qua chỉ nghi ngờ mục đích quay về quá khứ thôi.

– Hà Nguy uống một ngụm bia, nhìn ánh đèn muôn nhà nơi xa – Chợt phát hiện ra có một số chuyện tôi không thể dự đoán được, vài suy nghĩ lướt qua trong đầu nhưng tôi không thể kiểm chứng.

Cuối cùng, dưới ánh mắt đong đầy tình cảm phức tạp ấy, Hà Nguy nhận thua.

Anh không khỏi thở dài một tiếng, kéo Trình Trạch Sinh về phòng khách.

Lấy giấy bút ra giải thích nguyên nhân hậu quả.

Trình Trạch Sinh còn chưa nghe xong đã ấn tay anh xuống:

– Những điều này chỉ là phỏng đoán của mình anh mà thôi, lỡ như hành vi phạm tội của anh ta không chịu ảnh hưởng từ anh thì sao?

– Nói ra đi, anh có những suy nghĩ gì.

– … Sao mà được.

– Dẫu cho Hà Nguy chưa từng ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy.

Trình Trạch Sinh đề nghị sữa rửa mặt, kem bôi da còn hợp lý một tí, ai đời lại là bia? Học được từ bộ phim kỳ quái nào vậy.

Hà Nguy do dự, lúc trước anh đã giấu Trình Trạch Sinh một số chuyện, ví dụ như anh trai hắn đã nói tới “cục”, cũng không nói với hắn chuyện những bức ảnh trong két an toàn.

Bởi vậy bây giờ nói tới, có rất nhiều vấn đề cần giải thích.

Không phải anh thấy phiền phức mà sợ tiết lộ quá nhiều sẽ kéo Trình Trạch Sinh vào sâu hơn.

Biểu cảm Trình Trạch Sinh khốn khổ, rõ ràng cũng phát hiện ra yêu cầu này không thực tế.

Tay hắn dừng trên khuy áo sơ mi của Hà Nguy, suy nghĩ xem có nên tiếp tục không.

Hà Nguy cười nhạt, đẩy hắn ra đi tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ.

Mấy lần Trình Quyến Thanh đã nói hy vọng anh không kéo Trình Trạch Sinh vào chuyện này.

Song chuyện đã thành ra như hiện tại, câu ám thị “you die” kia, Hà Nguy chỉ mong một mình anh gặp chuyện chứ không phải cả hai.

Trình Trạch Sinh đi theo vào phòng tắm, giọng điệu còn ai oán hơn cả cô vợ nhỏ:

Thấy anh không muốn nói, Trình Trạch Sinh dựa gần hơn, vai hai người kề sát nhau:

– Có lẽ không phải ma, bọn họ chỉ nghe thấy âm thanh không thuộc về thế giới này mà thôi.

– Hà Nguy lấy ví dụ – Giống như căn hộ của chúng ta.

Ban đầu không nhìn thấy cậu, tôi cũng chỉ nghe được những âm thanh khó hiểu.

Không gian và thời gian của tòa dinh thự này có thể lồng ghép vào nhau, vậy chắc chắn hiện tượng kỳ lạ mà những người sống ở nơi đó sẽ càng dị hơn.

– Sprite đi.

– … Nếu ngăn cản, càng không thể xác định chuyện xảy ra tiếp theo.

– Hà Nguy thở dài, vươn tay áp lên mặt Trình Trạch Sinh – Có một số chuyện tôi chưa nói với cậu, vì không muốn cậu rơi vào nguy hiểm.

Tôi hiểu ý của cậu, được rồi, tạm thời tôi không nghĩ đến vụ án này nữa, đừng lo.

– Anh nói đi, tôi phát hiện anh rất thích giấu chuyện trong lòng, nói ra mới dễ giải quyết.

– Sau đó nói chuyển đi là chuyển đi, chớp mắt cả căn nhà lớn trống không.

Cũng không thấy treo bán, có mấy đứa trẻ con lén lút trốn vào đó chơi lại sợ hãi chạy ra, nói rằng gặp ma.

Một đồn mười, mười đồn trăm, chúng tôi đều sợ chạm mặt thứ gì bẩn thỉu cho nên không ai dám bén mảng đến gần.

Anh không nói chuyện này cho Trình Trạch Sinh biết, vừa không biết phải bắt đầu từ đâu cũng chẳng tài nào mở miệng.

Trình Trạch Sinh không biết rõ quá trình của vụ án ma quỷ giết người, nhưng Hà Nguy từng trải qua, bởi vậy anh càng thêm hổ thẹn, dường như chính tay anh đã cướp đi một mạng sống.

– Không có gì, có lẽ do tôi nghĩ nhiều.

Ngang qua cửa hàng trò chơi, Trình Trạch Sinh dừng bước, kéo Hà Nguy lại:

Trình Trạch Sinh đặt bia lên chiếc giá, xoay vai Hà Nguy qua đây, bốn mắt hai người chạm nhau.

Hắn hỏi:

– Hà Nguy, đã đến nước này rồi, tại sao anh còn không chịu tin tôi…

– Hà Nguy, đã đến nước này rồi, tại sao anh còn không chịu tin tôi…

Hai cô nàng nhìn lướt qua Hà Nguy và Trình Trạch Sinh.

Hà Nguy nhìn cô nàng thấp hơn một chút, cứ cảm thấy cô rất quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu.

– Không phải…

Hà Nguy lấy găng tay ra, đưa cho Trình Trạch Sinh một đôi.

Lúc mua khẩu trang ở hiệu thuốc anh đã tiện thể mua luôn.

Chi đội trưởng Hà thường xuyên thăm hiện trường, trong túi lúc nào cũng có một đôi, có thể coi như vật phẩm thiết yếu khi ra ngoài.

– Bỏ hết vào luôn?

– Đúng là thế đấy.

Tại sao anh không nói với tôi, tôi đi cùng anh, anh thật sự chỉ coi tôi như khách tham quan thôi sao?

Hôm nay ánh dương rực rỡ, nhiệt độ sắp vượt ngưỡng .

Hà Nguy tháo khẩu trang xuống, hít thở bầu không khí trong lành trên núi, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

Ánh mắt hai người chạm nhau rất lâu, đôi mắt đen láy của Trình Trạch Sinh mang theo kiên định, bàn tay bóp vai Hà Nguy khẽ dùng sức, đồng thời dùng ánh mắt như chất vấn: Quan hệ của chúng ta đã thân đến vậy rồi, tại sao anh còn giấu giếm tôi?

Trình Trạch Sinh bóp cằm Hà Nguy, nghiêng đầu hôn lên.

– Được.

– Hắn sấn tới cắn đầu tai Hà Nguy – Nhất định sẽ mua, anh đợi đấy.

Cuối cùng, dưới ánh mắt đong đầy tình cảm phức tạp ấy, Hà Nguy nhận thua.

Anh không khỏi thở dài một tiếng, kéo Trình Trạch Sinh về phòng khách.

Lấy giấy bút ra giải thích nguyên nhân hậu quả.

Trình Trạch Sinh còn chưa nghe xong đã ấn tay anh xuống:

Tò mò thì đương nhiên, vụ án ở dinh thự vẫn chưa được phá giải, sắp thành bệnh trong lòng Hà Nguy rồi.

Trình Trạch Sinh hiểu ngay, hắn đụng mặt fan của nghệ sĩ dương cầm rồi.

Trình Trạch Sinh nắm chặt tay anh, khẽ đặt xuống lòng bàn tay ấy một nụ hôn nhẹ:

– Những điều này chỉ là phỏng đoán của mình anh mà thôi, lỡ như hành vi phạm tội của anh ta không chịu ảnh hưởng từ anh thì sao?

Hà Nguy đưa một tay lên che mặt, cau chặt mày, lắc đầu nói:

– Dựa vào tuyến thời gian sau khi anh phá được án, anh ta đã lên kế hoạch cho hành động này từ lâu rồi, chuyện giả ma cũng diễn ra trước ngày anh ta gặp chúng ta.

Cho nên anh không thể cho rằng nhờ ám thị của anh mới có hành vi phạm tội của anh ta sau này.

– Giọng Trình Trạch Sinh dịu xuống – Hà Nguy, chúng ta phá án dựa vào chứng cứ.

Dưới tiền đề không có chứng cứ, thì anh đừng mang cảm giác phạm tội này có được không?

– Khi bố tôi còn sống, dinh thự đó đông vui lắm, cả gia đình ba thế hệ gồm mười người cùng với bảo mẫu và người giúp việc đều sống ở đó.

Đêm đêm đèn đuốc sáng tới nửa đêm mới tắt.

Mỗi dịp năm mới còn tưng bừng hơn, đèn lồng đỏ sáng từ đêm đến hừng đông.

– Ông lão nông dân hút thuốc chỉ về phía đỉnh núi – Nhìn từ trên đó xuống, cả ngọn núi chỉ có mỗi chó đó sáng trưng, nom cứ như viên minh châu ấy.

Hà Nguy đưa một tay lên che mặt, cau chặt mày, lắc đầu nói:

– Hết cách, tôi là cảnh sát, một khi nghĩ tới khả năng bản thân mình vừa mới thúc đẩy một vụ án, thực sự không chấp nhận được.

Hà Nguy chợt quay đầu, nhìn chằm chằm cô gái tóc ngắn, dần dần nhớ ra.

– Ngày chúng ta có thể tới đây thêm chuyến nữa, như vậy có thể biết được nghệ sĩ dương cầm chết thế nào.

– Tôi biết rồi, chúng ta cùng ngành, tôi có thể hiểu được cảm nhận của anh.

Trong tình huống bình thường chúng ta đều sẽ thù ghét bọn tội phạm, nhưng chuyện chúng ta gặp phải lúc này thực sự quá lạ lùng, anh cũng không cần phải suy nghĩ theo hướng bình thường.

Hà Nguy mở vòi nước:

Trình Trạch Sinh nắm chặt tay anh, khẽ đặt xuống lòng bàn tay ấy một nụ hôn nhẹ:

– Anh nói đi, tôi phát hiện anh rất thích giấu chuyện trong lòng, nói ra mới dễ giải quyết.

– Trên thị trường một đồng ít nhất cũng được hai viên, cậu thì hay rồi, một đồng chỉ được một viên, giỏi thật đấy.

– Nếu như anh thực sự cảm thấy hành vi phạm tội của anh ta là do anh, vậy chúng ta thử đi ngăn cản, chỉ cần anh muốn tôi sẽ đi cùng anh.

– Hết cách, tôi là cảnh sát, một khi nghĩ tới khả năng bản thân mình vừa mới thúc đẩy một vụ án, thực sự không chấp nhận được.

– Dựa vào tuyến thời gian sau khi anh phá được án, anh ta đã lên kế hoạch cho hành động này từ lâu rồi, chuyện giả ma cũng diễn ra trước ngày anh ta gặp chúng ta.

Cho nên anh không thể cho rằng nhờ ám thị của anh mới có hành vi phạm tội của anh ta sau này.

– Giọng Trình Trạch Sinh dịu xuống – Hà Nguy, chúng ta phá án dựa vào chứng cứ.

Dưới tiền đề không có chứng cứ, thì anh đừng mang cảm giác phạm tội này có được không?

– … Nếu ngăn cản, càng không thể xác định chuyện xảy ra tiếp theo.

– Hà Nguy thở dài, vươn tay áp lên mặt Trình Trạch Sinh – Có một số chuyện tôi chưa nói với cậu, vì không muốn cậu rơi vào nguy hiểm.

Tôi hiểu ý của cậu, được rồi, tạm thời tôi không nghĩ đến vụ án này nữa, đừng lo.

Trình Trạch Sinh bóp cằm Hà Nguy, nghiêng đầu hôn lên.

– Anh uống gì? – Hắn kéo khẩu trang xuống, nhìn máy bán nước tự động – Coca, Sprite, hồng trà lạnh hay nước suối?

Có lẽ vừa trải qua biến hóa tâm lý, còn bị Trình Trạch Sinh nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, Hà Nguy cởi chiếc áo khoác bình thường rất kiên cố xuống, động tác thuận theo rất nhiều.

Anh níu vai Trình Trạch Sinh, đón nhận nụ hôn triền miên này, ngậm môi dưới trêu chọc hắn, giống như thưởng thức viên kẹo ngọt mỹ vị.

Bước ra khỏi dinh thự, Trình Trạch Sinh khép cổng vào:

Trình Trạch Sinh ôm anh, giọng nói dần trở lên trầm khàn, nhìn sang bên cạnh mới phát hiện vẫn chưa chuẩn bị vật phẩm cần thiết.

Không phải mỗi lần ra ngoài đều quên mà vì ở nơi đây hắn không có năng lực kinh tế, mua gì đều phải dựa vào Hà Nguy, giữa thanh thiên bạch nhật mà yêu cầu đi mua “đồ dùng sinh hoạt”, sợ Hà Nguy sẽ xấu hổ.

Cho nên cứ mỗi lần tới thời khắc quan trọng lại đứt dây đàn, Trình Trạch Sinh hôn miên man lên má Hà Nguy, tiếng hỏi mơ màng không rõ vang lên:

Hết chương

– Bia… được chứ?

– Nếu như anh thực sự cảm thấy hành vi phạm tội của anh ta là do anh, vậy chúng ta thử đi ngăn cản, chỉ cần anh muốn tôi sẽ đi cùng anh.

Tòa dinh thự bỏ hoang này ẩn náu trong vùng rừng sâu hẻo lánh, bình thường rất ít người qua lại, ngay cả những dân làng xung quanh cũng không thường hay đến gần, bọn họ đều kiêng dè tòa dinh thự quỷ dị hoang phế này.

– … Sao mà được.

– Dẫu cho Hà Nguy chưa từng ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy.

Trình Trạch Sinh đề nghị sữa rửa mặt, kem bôi da còn hợp lý một tí, ai đời lại là bia? Học được từ bộ phim kỳ quái nào vậy.

Biểu cảm Trình Trạch Sinh khốn khổ, rõ ràng cũng phát hiện ra yêu cầu này không thực tế.

Tay hắn dừng trên khuy áo sơ mi của Hà Nguy, suy nghĩ xem có nên tiếp tục không.

Hà Nguy cười nhạt, đẩy hắn ra đi tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ.

Trình Trạch Sinh cầm tiền xu tới máy bán nước tự động bên cạnh, nhét từng đồng vào.

Còn lãng phí tiền làm gì, thử một lần cho biết là được rồi, tiền thừa không bằng mua đồ uống.

Trình Trạch Sinh đi theo vào phòng tắm, giọng điệu còn ai oán hơn cả cô vợ nhỏ:

– Bỏ qua thời điểm tốt thế này, bao giờ chúng ta mới thành được đây.

Hà Nguy mở vòi nước:

– Cậu không thể nói câu mua ba con sói và thuốc bôi trơn khi ra ngoài được à, có gì xấu hổ đâu.

Hôm ấy anh và Sùng Trăn cùng lên núi, cô gái tóc ngắn kia chính là fan hâm mộ hỏi anh có phải bạn của Trình Trạch Sinh không.

Chương

Trình Trạch Sinh lau mặt, bỗng dưng cảm thấy những suy nghĩ cho Hà Nguy lúc trước đều uổng phí.

– Ok.

– Được.

– Hắn sấn tới cắn đầu tai Hà Nguy – Nhất định sẽ mua, anh đợi đấy.

– Vậy à, cảm ơn bác nhé.

– Hà Nguy và Trình Trạch Sinh cảm ơn ông lão rồi tiếp tục cất bước về phía tòa dinh thự.

Trình Trạch Sinh hoang mang mất mấy giây, chỉ thấy ánh mắt của bọn họ ngày một cuồng nhiệt, cô bé buộc tóc đuôi gà đánh liều đi tới trước mặt hắn khẽ hỏi:

Nếu ra ngoài chỉ vì mua bao cao su vậy thì quá mức coi thường suy nghĩ và giác ngộ của cảnh sát nhân dân.

Hôm nay Hà Nguy dẫn Trình Trạch Sinh đến một nơi rất đặc biệt – Dinh thự trên núi Phục Long.

Tòa dinh thự bỏ hoang này ẩn náu trong vùng rừng sâu hẻo lánh, bình thường rất ít người qua lại, ngay cả những dân làng xung quanh cũng không thường hay đến gần, bọn họ đều kiêng dè tòa dinh thự quỷ dị hoang phế này.

Trình Trạch Sinh hậm hực nhét viên bi vào túi.

Trước mặt hắn xuất hiện một nắm tiền xu, Hà Nguy thúc giục:

Dường như anh và Trình Trạch Sinh đang rơi vào trong một vòng lặp nào đó mất rồi.

– Khi bố tôi còn sống, dinh thự đó đông vui lắm, cả gia đình ba thế hệ gồm mười người cùng với bảo mẫu và người giúp việc đều sống ở đó.

Đêm đêm đèn đuốc sáng tới nửa đêm mới tắt.

Mỗi dịp năm mới còn tưng bừng hơn, đèn lồng đỏ sáng từ đêm đến hừng đông.

– Ông lão nông dân hút thuốc chỉ về phía đỉnh núi – Nhìn từ trên đó xuống, cả ngọn núi chỉ có mỗi chó đó sáng trưng, nom cứ như viên minh châu ấy.

– Sau đó nói chuyển đi là chuyển đi, chớp mắt cả căn nhà lớn trống không.

Cũng không thấy treo bán, có mấy đứa trẻ con lén lút trốn vào đó chơi lại sợ hãi chạy ra, nói rằng gặp ma.

Một đồn mười, mười đồn trăm, chúng tôi đều sợ chạm mặt thứ gì bẩn thỉu cho nên không ai dám bén mảng đến gần.

– Vậy à, cảm ơn bác nhé.

– Hà Nguy và Trình Trạch Sinh cảm ơn ông lão rồi tiếp tục cất bước về phía tòa dinh thự.

Hôm nay ánh dương rực rỡ, nhiệt độ sắp vượt ngưỡng .

Hà Nguy tháo khẩu trang xuống, hít thở bầu không khí trong lành trên núi, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

Có lẽ vừa trải qua biến hóa tâm lý, còn bị Trình Trạch Sinh nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, Hà Nguy cởi chiếc áo khoác bình thường rất kiên cố xuống, động tác thuận theo rất nhiều.

Anh níu vai Trình Trạch Sinh, đón nhận nụ hôn triền miên này, ngậm môi dưới trêu chọc hắn, giống như thưởng thức viên kẹo ngọt mỹ vị.

– Xem ra tình trạng xuất hiện ma quỷ của hai bên cũng tương tự như nhau.

Bên tôi chủ hộ chuyển vào thành phố ở cũng vì thường xuyên nghe thấy âm thanh kỳ quái trong nhà.

Không đợi Hà Nguy nghĩ nhiều thêm, Trình Trạch Sinh đã đeo khẩu trang vào, kéo theo anh vội vàng rời khỏi, bỏ lại hai cô gái trước máy bán nước tự động đứng ngây như phỗng hồi tưởng niềm vui bất ngờ khi tình cờ gặp thần tượng.

– Có lẽ không phải ma, bọn họ chỉ nghe thấy âm thanh không thuộc về thế giới này mà thôi.

– Hà Nguy lấy ví dụ – Giống như căn hộ của chúng ta.

Ban đầu không nhìn thấy cậu, tôi cũng chỉ nghe được những âm thanh khó hiểu.

Không gian và thời gian của tòa dinh thự này có thể lồng ghép vào nhau, vậy chắc chắn hiện tượng kỳ lạ mà những người sống ở nơi đó sẽ càng dị hơn.

Đối với những người bình thường chưa từng trải qua hiện tượng này, chuyện sinh cảm xúc sợ hãi cũng là điều bình thường, chuyển đi là sự lựa chọn hàng đầu.

Trình Trạch Sinh và Hà Nguy men theo đường núi lên chỗ dinh thự.

Cho dù đứng dưới ánh mặt trời rạng rỡ cùng cây xanh bao phủ, nhưng dinh thự han gỉ loang lổ vẫn mang cảm giác âm trầm lạnh lẽo.

Đứng bên ngoài cửa chỉ cảm thấy gió rợn tóc gáy, nhiệt độ giảm mạnh mấy độ.

Hà Nguy lấy găng tay ra, đưa cho Trình Trạch Sinh một đôi.

Lúc mua khẩu trang ở hiệu thuốc anh đã tiện thể mua luôn.

Chi đội trưởng Hà thường xuyên thăm hiện trường, trong túi lúc nào cũng có một đôi, có thể coi như vật phẩm thiết yếu khi ra ngoài.

Trình Trạch Sinh đeo găng tay vào, Hà Nguy đi tới bên cổng, chỉ khẽ đẩy, cổng đã mở ra.

Anh cúi đầu nhìn, cổng không hề khóa, nhớ đêm ấy tới đây hai cánh cổng mở rộng, chắc hẳn là nhóm học sinh mở ra.

Trình Trạch Sinh đặt bia lên chiếc giá, xoay vai Hà Nguy qua đây, bốn mắt hai người chạm nhau.

Hắn hỏi:

Bước qua cổng lớn, hai người đều rất cẩn thận, lựa chọn đi trên nền đá khó để lại dấu vết.

Đến bên cửa chính, Hà Nguy tháo chiếc khóa to đã han gỉ trên cửa xuống, Trình Trạch Sinh mở cửa ra.

Cảnh tượng bên trong tòa dinh thự giống y hệt cảnh tượng bọn họ nhìn thấy khi tới điều tra hiện trường.

Tất cả bài trí đều ở nguyên vị trí trong trí nhớ, chưa từng xê dịch.

Hà Nguy nhìn nền nhà, nền nhà trải một lớp bụi thật dày, đủ để chứng minh rất lâu rồi không có ai đặt chân đến nơi này.

Có lẽ bọn họ chính là vị khách ghé thăm duy nhất trong thời gian gần đây.

Bước qua cổng lớn, hai người đều rất cẩn thận, lựa chọn đi trên nền đá khó để lại dấu vết.

Đến bên cửa chính, Hà Nguy tháo chiếc khóa to đã han gỉ trên cửa xuống, Trình Trạch Sinh mở cửa ra.

– Từ lúc trở về từ khách sạn anh bắt đầu trở nên bất thường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Trình Trạch Sinh cũng cầm một lon bia, đứng bên cạnh Hà Nguy.

– Xem ra trước khi xảy ra vụ án, không có ai lai vãng qua đây.

– Hà Nguy đóng cửa, treo lại khóa lên.

– Cậu không thể nói câu mua ba con sói và thuốc bôi trơn khi ra ngoài được à, có gì xấu hổ đâu.

Trình Trạch Sinh nhìn tòa dinh thự:

– Anh không tò mò ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì sao?

Tò mò thì đương nhiên, vụ án ở dinh thự vẫn chưa được phá giải, sắp thành bệnh trong lòng Hà Nguy rồi.

Nhìn hai mắt Trình Trạch Sinh sáng lên, Hà Nguy đổi mấy đồng tiền với ông chủ rồi đưa cho hắn một đồng.

Khi nhìn “đứa nhóc” này, ánh mắt anh mang theo vẻ bất đắc dĩ cùng trìu mến.

Bước ra khỏi dinh thự, Trình Trạch Sinh khép cổng vào:

Mấy lần Trình Quyến Thanh đã nói hy vọng anh không kéo Trình Trạch Sinh vào chuyện này.

Song chuyện đã thành ra như hiện tại, câu ám thị “you die” kia, Hà Nguy chỉ mong một mình anh gặp chuyện chứ không phải cả hai.

– Ngày chúng ta có thể tới đây thêm chuyến nữa, như vậy có thể biết được nghệ sĩ dương cầm chết thế nào.

– Đáng tiếc tôi không sang thế giới của cậu, không thể biết được tình huống tử vong của nhân viên văn phòng kia.

– Hà Nguy cảm thán.

Lúc xuống núi, Hà Nguy dẫn Trình Trạch Sinh đến phố ẩm thực gần phía Nam thành phố, nơi đó có một quán vịt hầm rất nổi tiếng, đưa hắn đi nếm thử.

Bây giờ đúng vào giờ cơm, ăn cơm còn phải xếp hàng.

Hà Nguy đi lĩnh một tấm thẻ số, ngồi ngoài cửa đợi cũng chán, anh bèn cùng Trình Trạch Sinh đi dạo một vòng.

Ngang qua cửa hàng trò chơi, Trình Trạch Sinh dừng bước, kéo Hà Nguy lại:

– Hồi bé anh từng chơi trò này chưa?

– Anh là… Trình Trạch Sinh hả?

Hà Nguy quay đầu nhìn, những viên bi đủ màu sắc đựng trong máy bán hàng tự động dạng viên nang, một đồng một lần, quay được bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

Nhìn hai mắt Trình Trạch Sinh sáng lên, Hà Nguy đổi mấy đồng tiền với ông chủ rồi đưa cho hắn một đồng.

Khi nhìn “đứa nhóc” này, ánh mắt anh mang theo vẻ bất đắc dĩ cùng trìu mến.

– Không có gì, có lẽ do tôi nghĩ nhiều.

Không thể không nói, vận may của Trình Trạch Sinh đúng là kém.

Nhét đồng xu vào, quay ra một cái.

Viên bi lăn ra mang hoa văn màu đỏ trắng ở giữa.

Rõ ràng Trình Trạch Sinh không hài lòng, Hà Nguy đút tay trong túi, đứng bên cạnh lải nhải:

– Trên thị trường một đồng ít nhất cũng được hai viên, cậu thì hay rồi, một đồng chỉ được một viên, giỏi thật đấy.

Trình Trạch Sinh hậm hực nhét viên bi vào túi.

Trước mặt hắn xuất hiện một nắm tiền xu, Hà Nguy thúc giục:

Trình Trạch Sinh vô thức gần đầu, chỉ thấy cô nàng kích động che miệng, sợ mình sẽ hét ra tiếng.

Hà Nguy đứng cạnh hắn bật lon Sprite, giả vờ bản thân mình chỉ là người qua đường, không biết gì hết.

– Bỏ hết vào luôn?

– Không chơi nữa.

Trình Trạch Sinh cầm tiền xu tới máy bán nước tự động bên cạnh, nhét từng đồng vào.

Còn lãng phí tiền làm gì, thử một lần cho biết là được rồi, tiền thừa không bằng mua đồ uống.

Trình Trạch Sinh bất đắc dĩ, đâm lao đành phải theo lao.

Hắn cười cười ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh, đừng thu hút sự chú ý của người khác.

– Anh uống gì? – Hắn kéo khẩu trang xuống, nhìn máy bán nước tự động – Coca, Sprite, hồng trà lạnh hay nước suối?

– Sprite đi.

– Ok.

Sprite rơi ra ngoài, Trình Trạch Sinh cúi người cầm lên.

Vừa xoay người lại chợt phát hiện hai cô bé với biểu cảm vô cùng kích động nhìn chằm chằm mình với đôi mắt phát sáng.

Trình Trạch Sinh hoang mang mất mấy giây, chỉ thấy ánh mắt của bọn họ ngày một cuồng nhiệt, cô bé buộc tóc đuôi gà đánh liều đi tới trước mặt hắn khẽ hỏi:

– Anh là… Trình Trạch Sinh hả?

Không thể không nói, vận may của Trình Trạch Sinh đúng là kém.

Nhét đồng xu vào, quay ra một cái.

Viên bi lăn ra mang hoa văn màu đỏ trắng ở giữa.

Rõ ràng Trình Trạch Sinh không hài lòng, Hà Nguy đút tay trong túi, đứng bên cạnh lải nhải:

Trình Trạch Sinh vô thức gần đầu, chỉ thấy cô nàng kích động che miệng, sợ mình sẽ hét ra tiếng.

Hà Nguy đứng cạnh hắn bật lon Sprite, giả vờ bản thân mình chỉ là người qua đường, không biết gì hết.

– Bia… được chứ?

Trình Trạch Sinh hiểu ngay, hắn đụng mặt fan của nghệ sĩ dương cầm rồi.

Trình Trạch Sinh đeo găng tay vào, Hà Nguy đi tới bên cổng, chỉ khẽ đẩy, cổng đã mở ra.

Anh cúi đầu nhìn, cổng không hề khóa, nhớ đêm ấy tới đây hai cánh cổng mở rộng, chắc hẳn là nhóm học sinh mở ra.

Mặc dù hắn cũng tên Trình Trạch Sinh, nhưng không phải người trong ấn tượng của mấy cô nàng.

Trình Trạch Sinh cũng không biết phải giải thích làm sao bèn túm cánh tay Hà Nguy lắc lắc, cuối cùng Hà Nguy cũng phản ứng lại, đưa mắt ra hiệu cho hắn: Giả vờ đi.

Mặc dù hắn cũng tên Trình Trạch Sinh, nhưng không phải người trong ấn tượng của mấy cô nàng.

Trình Trạch Sinh cũng không biết phải giải thích làm sao bèn túm cánh tay Hà Nguy lắc lắc, cuối cùng Hà Nguy cũng phản ứng lại, đưa mắt ra hiệu cho hắn: Giả vờ đi.

Trình Trạch Sinh nhìn tòa dinh thự:

Trình Trạch Sinh bất đắc dĩ, đâm lao đành phải theo lao.

Hắn cười cười ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh, đừng thu hút sự chú ý của người khác.

Hai cô nàng nhìn lướt qua Hà Nguy và Trình Trạch Sinh.

Hà Nguy nhìn cô nàng thấp hơn một chút, cứ cảm thấy cô rất quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu.

Không đợi Hà Nguy nghĩ nhiều thêm, Trình Trạch Sinh đã đeo khẩu trang vào, kéo theo anh vội vàng rời khỏi, bỏ lại hai cô gái trước máy bán nước tự động đứng ngây như phỗng hồi tưởng niềm vui bất ngờ khi tình cờ gặp thần tượng.

– Xem ra trước khi xảy ra vụ án, không có ai lai vãng qua đây.

– Hà Nguy đóng cửa, treo lại khóa lên.

– Đi dạo phố mà còn tình cờ gặp fan, làm người nổi tiếng thật mất tự do.

– Trình Trạch Sinh lải nhải.

– Bỏ qua thời điểm tốt thế này, bao giờ chúng ta mới thành được đây.

– Đi dạo phố mà còn tình cờ gặp fan, làm người nổi tiếng thật mất tự do.

– Trình Trạch Sinh lải nhải.

Hà Nguy chợt quay đầu, nhìn chằm chằm cô gái tóc ngắn, dần dần nhớ ra.

Hết chương

Hà Nguy cúi đầu, sắc mặt không tốt, nỗi bất an càng dâng lên trong tim.

Hôm ấy anh và Sùng Trăn cùng lên núi, cô gái tóc ngắn kia chính là fan hâm mộ hỏi anh có phải bạn của Trình Trạch Sinh không.

Hà Nguy cúi đầu, sắc mặt không tốt, nỗi bất an càng dâng lên trong tim.

Dường như anh và Trình Trạch Sinh đang rơi vào trong một vòng lặp nào đó mất rồi..

Truyện Chữ Hay