Trêu Ghẹo Quá Mức

chương 86: chương 86:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng, Hàn Tư Thần vẫn đi theo Hạ Vãn Tinh đến cửa hàng bán hoa.

Lam Lan nhìn thấy cô mang theo cả một người đàn ông đến đây, trêu chọc, “Này, ra cửa còn phải mang theo cả bảo kê nữa sao?”

Hạ Vãn Tinh nhướng mày, “Sao? Cậu hâm mộ hay hận mình vì ghen tị thế?”

Cô triều khuê mật tễ nháy mắt, “Cậu cũng kêu Nhà thiết kế nổi tiếng họ Thiệu tới đây đi?”

Sắc mặt Lam Lan chỉ sau một cái nháy mắt đã trầm hẳn xuống, cô một bên nhìn Hàn Tư Thần vẫn đang trầm mặc, một bên trừng mắt nhìn Hạ Vãn Tinh: “Cậu không nói gì thì cũng không ai nói cậu bị câm đâu.”

Hạ Vãn Tinh cười, cô dịu dàng quàng lấy cánh tay của Lam Lan, nhỏ giọng hỏi: “Thế hai người là quan hệ gì?”

“Chẳng có quan hệ gì.” Lam Lan rõ ràng không muốn nói nhiều, “Anh ta phiền chết đi được.”

“Là không được thâm trầm giống Lạc Hành Xuyên.” Hạ Vãn Tinh có thâm ý khác.

Lam Lan: “...Cậu quá đáng lắm nha, nó là quá khứ rồi, cậu việc gì cứ phải mở miệng vết thương của mình ra để rải muối lên.”

Cô không chỉ bị ăn cẩu lương còn bị ngược nữa.

Hạ Vãn Tinh nở một nụ cười không chút phúc hậu, nói: “Gọi anh ta tới đây đi.”

Cô ý muốn hướng tới Hàn Tư Thần, nhỏ giọng nói: “Cậu xem, anh ấy chỉ có mỗi một mình chán lắm, chưa đối đãi tử tế mới không quá hai phút đã túm mình tới đây rồi.”

“Cậu không phải nói hôm nay sẽ ngồi ở cửa hàng hoa một ngày sao?” Lam Lan dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập ý nói cô ‘theo trai bỏ bạn’.

“Cho nên cậu gọi Nhà thiết kế nổi tiếng họ Thiệu tới đây đi, mình đi với cậu, hai người bọn mình cùng nhau đi chơi.”

Lam Lan thỏa hiệp: “Muốn gọi thì tự cậu gọi đi, dù sao mình cũng không muốn nghênh đón anh ta.”

Hạ Vãn Tinh cười, “Không cần hoan nghênh, cậu hoàn toàn có thể không cần tiếp xúc với anh ta.”

Hai mươi phút sau, Thiệu Tống tới đúng lúc Lam Lan bưng hai ly cà phê tới, một ly cho Hạ Vãn Tinh và một ly cho Hàn Tư Thần, anh ta nhìn nhìn, hỏi: “Của tôi đâu?”

Lam Lan không nói chuyện, trừng mắt với anh ta một cái, quay người bỏ đi.

“Hơ.” Thiệu Tống quay đầu hỏi Hạ Vãn Tinh: “Cô trêu chọc cô ấy à?”

Mũi cũng không phải mũi, mắt cũng không phải mắt.

Hạ Vãn Tinh bật cười, tỉ mỉ đánh giá Thiệu Tống vài lần.

Từ nhỏ lớn lên cũng có tính lười, tuy rằng không có tính cách thâm trầm của Lạc Hành Xuyên, không có thân thế khủng như Hàn Tư Thần, nhưng, tanhg được ngũ quan tuấn lãng, hơn nữa, tính tình cũng tốt, so với dạng người lạnh như băng giống Lạc Hành Xuyên thì có vẻ thích hợp với Lam Lan hơn.

Hạ Vãn Tinh còn không kịp hiểu vấn đề của Thiệu Tống, chợt nghe thấy Hàn Tư Thần lành lạnh hỏi một câu: “Liên quan gì tới cô ấy? Cậu sao không tự mình đi tìm hiểu vấn đề đi?”

Thiệu Tống ngẩn người, không thể tin được mà nhìn Hàn Tư Thần, một lúc sau, anh ta đau đớn thốt lên: “Cậu thay đổi rồi!”

Chưa bao giờ anh coi trọng một nữ nhân hơn là một nam nhân.

Hạ Vãn Tinh cười, nói với Thiệu Tống: “Cô ấy gần đây tâm tình không được tốt cho lắm, cậu đừng so đo với cô ấy.”

“Sao? Do yêu thầm thất bại sao?” Thiệu Tống ngồi thẳng xuống, tâm tình rất tốt, hỏi.

“Nghiêm trọng hơn một chút.” Hạ Vãn Tinh nhấp một ngụm cà phê, nhẹ giọng: “Chưa có thông báo gì đã thấy bị cự tuyệt rồi.”

Thiệu Tống chớp mắt một cái, hỏi: “Cô ấy thích người khác, ai vậy?”

Hạ Vãn Tinh lắc đầu, “Cái này tốt nhất là cậu nên tự đi hỏi thì hơn.”

“Cô thấy tôi dám hỏi sao?” Thiệu Tống nhẹ “A” một tiếng, “Nếu tôi đi hỏi, cô ấy nhất định sẽ lên mặt chiêu đãi tôi một đao luôn đấy.”

“Cái này cậu tự tính đi.” Hạ Vãn Tinh cười với anh ta.

Thiệu Tống từ lan can hành lang hướng mắt nhìn xuống tầng một, thấy dưới kia có một dáng người đang bận bịu, còn thấy cô bày ra dáng vẻ nhíu mày hướng dẫn người làm, cười khẽ, “Cô ấy hung hãn đến như vậy, khó trách được yêu thầm không làm gì đã bị từ chối.”

Hạ Vãn Tinh lắc đầu, “Đó là do cậu chưa từng nhìn thấy cô ấy dịu hiền ngoan ngoãn thôi.”

Cô cười, “Cũng là bởi vì cô ấy không thích cậu nên nhất định cô ấy sẽ không bày ra bộ dạng nữ sinh nhỏ bé thẹn thùng thôi.”

Thiệu Tống: …

Người nói vô tình, người nghe có tâm.

Hàn Tư Thần nhíu mày, quay đầu, lạnh lùng hỏi: “Có đúng không vậy? Sao anh chưa từng nhìn thấy em thẹn thùng với anh vậy?”

Hạ Vãn Tinh: ???

Cô chớp chớp mắt, phản ứng trong hai giây, yên lặng nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi lại: “Không có sao?”

Anh nên nghĩ lại thật kĩ vào…

Hàn Tư Thần nhìn cô nghiêm túc lại mơ hồ mang theo đôi mắt hài hước, phảng phất hiểu được lời ngầm trong ánh mắt của cô.

anh cười.

“Có.” Buổi tối khi cô không còn sức lực nữa, cô khẽ run rẩy và khóc trong lồng ngực anh, rất ngoan rất nghe lời, ngay cả thanh âm cũng giống như một con mèo con, mỗi một tiếng mỗi một hành động đều in hằn trong tâm trí, như trở thành một phần xương tủy của anh, chạy trong từng mạch máu đến gần trái tim anh nhất.

Hàn Tư Thần cười, nhìn cô mà con ngươi đột nhiên thay đổi ý vị.

Hạ Vãn Tinh cười vô hại với anh, nụ cười đoan trang lại khéo léo. Cô nhìn người đàn ông này mà lồng ngực cứ phập phồng, khẽ hít sâu một cái, sau đó, tránh đụng mắt với anh.

Cô không nhịn được, khẽ cười thành tiếng.

Thiệu Tống không biết nguyên nhân, “Cô cười cái gì thế?”

Hạ Vãn Tinh: …

“Vãn tỷ, Lan tỷ bảo gọi chị xuống.” Một nhân viên của cửa hàng đi lên phá vỡ không khí quái dị này.

Cô vui sướng lên tiếng: “Chị đi liền.”

Hạ Vãn Tinh đứng dậy, nhìn về phía bọn họ rồi mỉm cười, “Hai người đi chơi vui vẻ nha.”

Hàn Tư Thần: …

anh trầm giọng: “Các em không biết phân biệt đúng sai sao, cứ như nhiều năm không gặp lại không bằng.”

Cô bật cười, “Cửa hàng hoa bên dưới đang rất nhiều việc, em đi phụ một chút, giữa trưa còn cùng Lam lão bản đi ăn cơm.”

Nhắc tới ‘đi ăn cơm’, Thiệu Tống như được nạp thêm tinh thần, “Vậy nhất định không thể đi được rồi, không ăn bữa cơm này thì coi như tôi phí công rồi.”

Hàn Tư Thần: …

anh không vui liếc Thiệu Tống một cái, nhìn Hạ Vãn Tinh khuất dưới tầng dưới, anh thấp giọng hỏi: “Cậu là tới ăn cơm hay là tới tán gái?”

“Ăn cơm và tán gái là hai việc khác hẳn nhau mà.”

Hàn Tư Thần: …

Hôm nay cửa hàng bán hoa náo nhiệt hơn bình thường, giữa trưa Lam Lan phải chạy thêm mấy chi nhánh nữa, vì thế Hạ Vãn Tinh quản lí hộ một bộ phận của cửa hàng bán hoa.

Nhận đơn, trả đơn, cô vui đến mức quên trời quên đất.

Thời gian giữa trưa đến thật nhanh, một hình bóng quen thuộc bước vào cửa hàng bán hoa, một nhân viên cửa hàng tới tiếp khách, lễ phép đối đãi. Lúc Hạ Vãn Tinh nhìn thấy Dương Mỹ Phương, cô vẫn còn đang bận tay.

Cô ngẩn ra hai giây, đi tới, kinh ngạc hỏi: “Dì Dương?”

Dương Mỹ Phương cũng không nghĩ tới được việc sẽ gặp được Hạ Vãn Tinh ở đây, cũng có chút ngoài dự đoán, “Hạ tiểu thư? Sao cô lại ở đây vậy?”

“Đây là cửa hàng bán hoa của bạn con.”

“Ồ, hóa ra là vậy.” Dương Mỹ Phương mỉm cười, “Trùng hợp thật.”

Hạ Vãn Tinh hỏi: “Dì muốn mua hoa ạ? Con yêu cầu nhân viên cửa hàng giúp dì chọn lựa nhé?”

“Ta muốn mua chút hoa tươi.” Dương Mỹ Phương nói: “Ta hiện tại đang làm giúp việc, gia chủ yêu cầu cứ đến thời điểm nhất định là phải thay hoa.”

“Vậy chồng dì…” Hạ Vãn Tinh biết bà có một người chồng đang bị liệt, nhưng lại không biết hiện giờ đang như thế nào nên hỏi.

Dương Mỹ Phương thở dài, nói: “Qua đời rồi, từ viện dưỡng lão về không được bao lâu thì đã đi rồi.”

Hạ Vãn Tinh sửng sốt, “Con xin lỗi, dì Dương.”

Bà thấp giọng nói: “Nén bi thương để hướng đến điều tốt đẹp.”

“Không sao, sinh lão bệnh tử đã là số mệnh rồi, ta đã lường trước được việc này rồi.” Bà nhìn Hạ Vãn Tinh, nói: “Con gần đây thế nào rồi? Trông có vẻ gầy đi đấy.”

“Con ổn ạ.” Hạ Vãn Tinh hỏi bà: “Dì Dương, dì có nghĩ tới việc đi xin việc ở công ty nào đó không? Nghề giúp việc không ổn định đâu ạ.”

Dương Mỹ Phương cười, “Không được đâu, dù sao cũng chỉ là về hưu sớm chín năm thôi mà.”

Bà nói: “Lúc còn trẻ làm y tá ở bệnh viện, căn bản còn không có thời gian để nghĩ đến bản thân, sau lại vì gia đình, lại còn đi làm bảo vệ ở công ty, ngày nào cũng quần quật mệt bở hơi tai, bây giờ như thế này là tốt rồi, ngoài việc làm giúp việc, ta còn có thời gian nhàn hạ để nghĩ đến bản thân mình nữa, như vậy cũng tốt.”

“Dì thời còn trẻ đã từng làm y tá sao ạ?” Hạ Vãn Tinh có chút kinh ngạc.

Dương Mỹ Phương bỗng nhiên ý thức được mình đang nói gì, hơi khựng lại, mỉm cười, “Đúng, nhưng cũng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, không nên nhắc lại nữa.”

Sau đó, bà và Hạ Vãn Tinh hàn huyên nhanh hai câu, mua xong hoa liền rời đi.

Hạ Vãn Tinh khẽ cau mày, nhìn thân hình tần tảo của bà, có chút hoang mang.

Bà hôm nay tuy rằng cũng giống như cô, hướng về phía trước, nhưng ánh mắt lại vẫn có chút lảng tránh, Hạ Vãn Tinh không thể nói đó là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy có gì đó hơi kì lạ.

“Này, cậu nhìn cái gì vậy?” Lam Lan không biết về từ lúc nào, đứng ở bên cạnh, tát cô một cái.

Hạ Vãn Tinh hoàn hồn, “Không có gì, vừa rồi gặp được người quen thôi.”

Cô nhìn thời gian trên điện thoại, cười, “Đi thôi Đại lão bản, mình làm hình nhân thế mạng cho cậu một bữa sáng rồi, cậu có phải cũng nên mời bọn mình cái gì đó không?”

“Cậu cứ tùy ý mà chọn.” Hai người khoác tay nhau lên trên lầu, Lam Lan liếc mắt nhìn Thiệu Tống, nhíu mày tỏ ra không vui, “Anh sao còn chưa đi nữa?”

Thiệu Tống nhíu mày, “Người tới là khách, cô bày ra cái thái độ như thế là có ý gì?”

“Chê thái độ của tôi không tốt thì anh có thể rời đi.” Lam Lan hừ một tiếng, cười, “Tôi cũng chẳng thèm giữ anh đâu.”

Thiệu Tống: …

Hạ Vãn Tinh làm lơ cuộc đấu khẩu giữa hai người họ, cô đi đến bên Hàn Tư Thần, nịnh nọt cười, “Em về rồi đây.”

Hàn Tư Thần rũ mắt nhìn cô, ngữ khí lạnh như băng, “ giờ rưỡi rồi.”

anh nói: “Anh là vật trang trí thôi sao?”

“Không phải.” Hạ Vãn Tinh lắc đầu cười, bàn tay nhỏ nanh chui vào trong lòng bàn tay anh, gãi gãi, nhẹ nhàng làm nũng, nói: “Em bận quá mà.”

Ánh mắt Hàn Tư Thần nhìn cô không hề có chút dao động, khí thế nửa điểm cũng không tiêu.

Hạ Vãn Tinh thấy anh không có phản ứng gì, tức khắc thu hồi bộ dạng lấy lòng, ngón tay trong lòng bàn tay anh nhéo nhéo, mặt bí xị, “Đủ rồi đấy.”

Cô nhìn chằm chằm vào anh, đáy mắt truyền tới một loại tín hiệu mà không một chút tiếng động: Càng ngày càng vênh thượng cái mặt lên.

Hàn Tư Thần: …

Cô vừa thu được ánh mắt lại, đầu lưỡi anh bất đắc dĩ đẩy đẩy quai hàm, trong lòng hơi bồn chồn: Hiện tại có chút đắn đo nhưng cũng rất thuận tay.

Hạ Vãn Tinh liếc mắt nhìn Hàn Tư Thần một cái, chợt nghe thấy Lam Lan nói: “Đi ăn cơm thôi, Thiệu tiên sinh mời khách.”

Cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Tống: “Cậu mời khách hả?”

Thiệu Tống: “....Tôi không ăn mà?”

“Ăn đi!” Hạ Vãn Tinh nhìn về phía Lam Lan với ánh mắt đầy ám muội, vẻ mặt tỏ ra ngốc nghếch.

Chỉ mới vài giây, như thế nào mà thay đổi thành cá nhân mời ăn cơm rồi?!

Lúc xuống lầu, Hạ Vãn Tinh và Lam Lan đi phía trước, cô mơ hồ nghe được Hàn Tư Thần và Thiệu Tống đi phía sau thấp giọng nói: “Túng!”

Cô nén cười, nghĩ thầm, kẻ tám lạng người nửa cân, còn không biết xấu hổ mà nói người khác.

Hung hăng làm thịt Thiệu Tống một bữa, ăn xong Hàn Tư Thần liền đưa Hạ Vãn Tinh đi, trên xe, anh nhận được điện thoại của Thích Thiều Lôi, nói Lạc lão gia đã xuất viện, dặn anh đi thăm một chút.

Hàn Tư Thần treo máy như đang suy tính điều gì, anh trầm mặc, cuối cùng ngoặt ở giao lộ phía trước. Hạ Vãn Tinh nhìn anh, hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Tới nhà Lạc gia gia.” anh nói: “Hôm qua người xuất viện rồi.”

“Thật sao?” Đôi mắt Hạ Vãn Tinh sáng lên, cô vui vẻ bộc lộ ra ngoài, nói: “Lạc Hành Xuyên vậy mà không báo lấy một tiếng.”

Hàn Tư Thần thấy trong mắt cô lộ rõ ra ý cười vô cùng tự nhiên, lập tức cau mày, anh thấp giọng hỏi: “Nghe nói Lạc gia gia xuất viện, em có vẻ vui lắm nhỉ.”

“Đương nhiên rồi, xuất viện có nghĩa cơ thể đã hoàn toàn hồi phục rồi.” Cô vừa cúi đầu nanh tin WeChat cho Lạc Hành Xuyên vừa trả lời.

“Vì sao?” anh hỏi.

Hạ Vãn Tinh ngẩng đầu, ngây ngốc, “Sao là sao cơ?”

Hàn Tư Thần nuốt nước bọt, hạ giọng nói: “Cảm giác em đối với Lạc gia gia thực khác xa.”

Người bên cạnh trầm mặc, chậm rãi nói: “Nói đâu xa, chính là cái loại cảm giác này, anh ban đầu mới thấy người cũng cảm thấy thực sự rất thân thiết, làm anh muốn tiếp xúc làm quen, nghe thấy người sinh bệnh, anh cũng rất lo lắng mà.”

Cô nói: “Anh nói xem, có phải do em bị thiếu đi một phần tình cảm nên mỗi lần gặp lão nhân gia tình cờ quen này em đều cảm thấy có một sự thân thiết vô cùng mãnh liệt hay không?”

Hàn Tư Thần nhìn cô một cái, nói: “Em lại tình cảm cái gì nữa? Anh cho em tình yêu chưa đủ à?”

Hạ Vãn Tinh cười, “Khác nhau mà, người giống như người thân vậy.”

“Còn anh thì….” Cô chọc, “Cũng chỉ là bạn trai thôi, có thể thay đổi bất cứ lúc nào.”

“Em nói gì cơ?” Thanh âm của Hàn Tư Thần đột nhiên thấp hẳn xuống.

Hạ Vãn Tinh còn cố tình nghiêm trang, “Thật mà, trước kia em chưa từng nghĩ tới việc chung sống với một người đàn ông, cảm giác chung là một thân một mình tự tiêu tự sái tự do tự tại vẫn tốt hơn, có soái ca em lại phải mở căng hai mắt cảnh giác, chính em đã có thể tự mình trở thành người đàn ông cho mình rồi.”

“Sau đó thì sao?” anh hỏi.

“Sau đó thì gặp anh đấy.” Hạ Vãn Tinh cười như một nữ quái lưu manh, “Một chiếc túi da hoàn hảo hấp dẫn được em.”

“Đương nhiên, còn có cả dáng người hoàn hảo nữa.” Cô hoàn toàn không để ý tới ánh mắt đang dần dần tối lại của anh, cười ngang, “Kỳ thực em cũng muốn nhìn thấy dáng người của anh bên trong bộ quần áo một chút xem có giống với bề ngoài hay không.”

Cô tỏ ra vô tội, “Nào biết anh là dạng cấm động, cũng chưa từng cho em giúp anh cởi quần áo bao giờ, thế nhưng anh lại toàn chủ động cởi đồ rồi để lên đầu giường.”

Hàn Tư Thần: …

Nói đến cùng vẫn là trách anh không có đủ năng lực tự khống chế bản thân, nghe ngữ khí của cô, cô cứ như đã chịu ủy khuất rất lớn khi làm bạn gái của anh vậy.

Trong lòng Hàn Tư Thần cười khẽ, liếc cô một cái, không biểu tình gì nói: “Làm khó em rồi.”

“Thế còn được.” Hạ Vãn Tinh nghiêm trang, “Anh về sau đối xử tốt với em một chút là được.”

Hàn Tư Thần hừ cười, nắm lấy một bàn tay của cô đặt lên vị trí trái tim mình, thấp giọng nói: “Vậy thì chỉ cần moi tim ra chứng minh là được.”

Hạ Vãn Tinh: “Thôi, không cần đâu, ghê quá à.”

anh bị lời nói của cô chọc cười, ngón tay và mu bàn tay đang đặt ở ngực anh của cô khẽ nhích một cái, anh nói: “Em tự làm đi.”

Hạ Vãn Tinh cười, nhìn anh không tỏ ý kiến gì.

Lạc gia và Hàn gia đều ở khu biệt thự của đại viện, khoảng cách giữa hai nhà cũng không xa lắm, lúc họ đến nơi Đinh Hà và Thích Thiều Lôi đều đang ở đó, trong đại sảnh đang vô cùng náo nhiệt.

Thu Lạc nhìn Hạ Vãn Tinh, nhiệt tình tới đón, “Hạ tỷ tỷ.”

Hạ Vãn Tinh đối với vị tình địch trong lốt khuê mật thật sự rất chán ghét không muốn đứng dậy, cô mỉm cười, chào hỏi Thu Lạc, “Chào em.”

Tiểu nha đầu này tính cách rất tốt, kéo cô vào nhà, vui sướng nói: “Đinh nãi nãi và dì Thích đều ở đây đấy.”

Cô đứng ở đình viện mà nghe thấy được tiếng nói chuyện náo nhiệt trong đại sảnh, tức khắc trở nên có chút khẩn trương.

Rốt cuộc, cô vẫn là một người ngoài…

Cô nhìn sang Hàn Tư Thần, nhỏ giọng: “Hay là, hôm khác tới thăm Lạc gia gia đi.”

“Đừng mà.” Thu Lạc chen vào lời cô, “Làm gì có đạo lý vừa tới chưa nói gì đã muốn rời đi chứ.”

Hàn Tư Thần chọc cô, “Em cũng đâu phải là dạng vừa lâm trận đã chạy thoát thân.”

anh biết cô đang khẩn trương vì điều gì, cô thấy có bà Thích, ít nhiều cũng sẽ bị nhìn với thái độ soi xét đánh giá đến mức chật cứng cả tinh thần.

Đơn giản các cô vừa định đi vào lại đúng lúc Đinh Hà và Thích Thiều Lôi định rời đi, Hạ Vãn Tinh âm thầm thở dài nhẹ nhõm, chợt nghe thấy Thích Thiều Lôi nói: “Tiểu Vãn, tối nay các con về nhà ăn cơm đi.”

Hạ Vãn Tinh: “...Được ạ, con cảm ơn dì.”

Chỉ có một khoảng cách ngắn giữa vài phút đi đường, chẳng nhẽ lại cố tình kiếm cớ để không đi?

Cô bất động thanh sắc liếc Hàn Tư Thần một cái, thấy anh đang mỉm cười nhìn lại cô.

Hạ Vãn Tinh thu mắt lại không liếc anh nữa.

Hạ Vãn Tinh hướng về phía đại sảnh chào trưởng bối, sau đó gật đầu với Lạc Hành Xuyên.

Lạc Tuyết nhìn thấy bọn họ liền tiếp đón, Hạ Vãn Tinh nhìn cô, nói: “Không cần vội, chúng tôi qua thăm Lạc gia gia một chút rồi đi luôn.”

“Nhờ sự lao lực của cô, yên tâm, lão gia hồi phục rất tốt.” Lạc Tuyết dẫn họ đến phòng Lạc Hưng Bang, nói: “Lão nhân gia nhất định sẽ rất vui khi thấy cô đến thăm cho coi.”

Lạc Tuyết cười khổ: “Gần đây có người dì trong nhà xin nghỉ việc, hai ngày nay vẫn là tôi một mình chăm sóc ngài ấy, nhưng tôi lại không rành việc nấu nướng bếp núc, phải để lão gia chịu khổ cùng tôi.”

Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô nói: “Dì Lạc, con muốn nhờ dì một việc. Người này đang làm giúp việc cho người khác, trước kia là y tá ở bệnh viện, nếu dì cần thì có thể thử gọi điện cho người ấy.”

Lạc Tuyết vui sướng, “Thật không? Vậy thì quá tốt rồi, lão gia cũng đang yêu cầu giúp việc, người chuyên nghiệp lại càng tốt.”

“Được, vậy lát nữa con giúp dì gọi cho người ấy.” Hạ Vãn Tinh cười nhạt, ba người cùng dừng chân trước một cánh cửa.

Lạc Tuyết vừa định gõ cửa, trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói, “Thủ trưởng, đã điều tra được rồi. Hai vợ chồng kia và Khương tiên sinh không hề có quan hệ họ hàng gì.”

Ngón tay Lạc Tuyết đóng băng, dừng lại, Hàn Tư Thần theo bản năng nhíu nhíu lông mày.

Đến giây tiếp theo, trong phòng lại truyền ra một thanh âm ý vị thâm trầm, “Còn trong nội bộ…”

Lạc Hưng Bang: “Còn tra ra được gì nữa sao?”

Dứt lời, Hàn Tư Thần theo bản năng nhìn về phía Hạ Vãn Tinh, anh đột nhiên nắm lấy tay cô, thần sắc có chút khẩn trương, còn chưa kịp chờ anh mở miệng, trong phòng đã truyền đến một thanh âm trầm bằng khác: “Hàn tiên sinh cũng đang điều tra Hạ tiểu thư.”

Ba người ngoài cửa đều đông cứng lại.

Ba người không ai nói một lời cứ đứng đực ở đó.

Hạ Vãn Tinh phản ứng trong giây lát, nhíu mày, nhìn về phía Hàn Tư Thần, nhẹ giọng: “Hàn tiên sinh là đang nói đến anh phải không? Hạ tiểu thư nào? Em sao?”

Trong lòng cô nổi lên sự bất an, nhìn thẳng vào anh, thanh âm run rẩy hỏi: “Vậy anh tại sao lại đi điều tra em?”

Cô càng ngày càng nhíu mày sâu hơn, thấp giọng hỏi: “Anh muốn biết cái gì?”

anh rốt cuộc là đang gạt cô hay làm gì?

Hơn nữa, vì sao Lạc lão gia cũng tham gia vào việc này?

Hạ Vãn Tinh đột nhiên cảm thấy đầu óc rối loạn hết cả lên, cô nghĩ không ra mối liên hệ giữa hai người này với nhau, chỉ ngây ngốc nhìn anh, trong lòng là cả một bầu trời ám muội.

------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Hàn tổng: Ta khổ không nói nên lời luôn đấy.

Tác giả: Ngươi không chịu động não còn muốn tìm lí lẽ gì nữa?

Ngày // : AM ~ Ngày // : AM

_BOSS_

Truyện Chữ Hay