Trêu Ghẹo Quá Mức

chương 76: chương 76:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên chuyến xe buýt vào sáng thứ , Hạ Vãn Tinh ngáp nhẹ một cái rồi lên xe.

Trần Chỉ Duyệt và Tiết Hàm cười trêu tức cô “Tối qua Đại Đại ngủ không ngon hả?”

Tan làm ngày hôm qua có người trông thấy cô đi chung Hàn tổng.

Trong lòng Hạ Vãn Tinh biết rõ mọi người đang nhắc đến chuyện gì, cô dựa đầu vào lưng ghế, nói một cách bơ phờ “ Đêm qua chị vừa hoàn thành cuốn sách mới với nhà xuất bản. Bận đến tận nửa đêm nên ngủ không đủ giấc.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Số lượng sách hiện nay đang khan hiếm, nhà xuất bản thì lại mong cô cuối tuần này có thể hoàn chỉnh toàn bộ câu chuyện rồi gửi lên, nhưng cô còn phải tham gia hoạt động xây dựng nhóm. Thế nên cô đành thức cả đêm làm bản thảo, khi xong việc rồi liền cứ thế mà ngủ mất, ngay cả người đàn ông đợi cô một đêm cô cũng không để ý đến.

Hạ Vãn Tinh sáng nay lúc xuống cầu thang liền nhìn thấy dáng vẻ “dục cầu bất mãn” từ trong mắt anh. Cô cười trêu tức anh “thí chủ, dục niệm của ngươi quá nặng!”

tối hôm qua bọn họ lại không ngủ cùng nhau.

Hàn Tư Thần chỉ lạnh lùng lườm cô, chỉ vào bữa sáng đã mua trên bàn ăn, lạnh giọng nói: “Ăn sáng đi, tí nữa em tự lái xe đến công ty”.

Vì sao không thể đi nhờ anh? Cô nháy mắt hỏi.

Anh nheo mắt nhìn cô “ Anh không muốn đưa em đi, nghĩ lại xem tối qua em đã làm gì? ”

Hạ Vãn Tinh chột dạ sờ chóp mũi.

Đúng là tối qua cô cho anh leo cây.

Chỉ vậy thôi.

Hạ Vãn Tinh tựa đầu vào ghế xe buýt, nhắm mắt dưỡng thần, thầm nghĩ vẫn là đi xe riêng thoải mái hơn.

Nếu như cô có thể đi ké xe của anh đi ngoại ô, nhất định sẽ ngủ được một giấc thật ngon.

Còn đang nhắm mắt suy nghĩ, ồn ào trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh, cô ngồi ở ghế ngoài cảm giác có người nhẹ nhàng đẩy. Trần Chỉ Duyệt ngồi bên trong nhẹ giọng nói “đại đại, cho tôi đi qua chút”

Hạ Vãn Tinh không mở mắt, theo cảm giác chân khẽ rụt về sau.

Sau lại cảm thấy có cái bóng râm trước mặt.

Hạ Vãn Tinh còn chưa kịp rút chân về, bỗng có người đá vào đùi cô. Lực không mạnh nhưng cũng không thể gọi là nhẹ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giống như đang trút giận vậy.

Cô cau mày mở mắt, đáy mắt hiện lên buồn bực và không vui khi bị quấy rầy.

Bỗng dưng, Hạ Vãn Tinh trông thấy thân hình mạnh mẽ rắn rỏi đứng bên cạnh mình, có chút ngoài ý muốn.

Trợ lý Giang đứng bên cạnh anh nơm nớp lo sợ, cảm thấy như sếp đang thị sát công việc.

Chẳng trách bầu không khí trong xe yên lặng như vậy.

Hàn Tư Thần nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, tức giận chỉ vào ghế trong: “Ngồi vào trong đi. “

Hạ Vãn Tinh hoàn hồn, nhìn đầu nhìn anh, chớp mắt một cái, không nhúc nhích thân mình, lại cười nhẹ hỏi: “không phải anh đi trước sao?”

Anh nhíu mày, anh đi đâu mà đi?

Hàn Tư Thần cảm thấy Hạ Vãn Tinh biết rõ còn hỏi, trong lòng rõ ràng biết anh sẽ không để cô một mình đi xe, cô còn cố ý hỏi như vậy.

Không còn quá bối rối, Hạ Vãn Tinh đứng dậy dịch vào ghế trong, thoáng nhìn qua trợ lý Giang, cô cười nói: “Anh cùng trợ lý Giang ngồi đây đi, em ra chỗ Trần Chỉ Duyệt ngồi”

Trần Chỉ Duyệt bị dọa liền kéo một đồng nghiệp khác nói to: “đại đại, bên cạnh tôi có người rồi”

Tuyệt đối đừng qua đây, Hàn tổng mà không vui sẽ sa thải cô mất.

Giang Lộ cũng tranh thủ thời gian ngồi xuống ghế đằng sau, anh căng thẳng nhìn về phía Hạ Vãn Tinh “tôi cũng có chỗ rồi”

Hạ Vãn Tinh:….

Cô cười nhẹ, bình tĩnh tự nhiên ngồi vào bên trong. Nhìn Hàn Tư Thần ngồi xuống bên cạnh, Hạ Vãn Tinh đột nhiên kéo cánh tay anh lại, vụng trộm sờ nhẹ cơ bụng, còn cười đến nũng nịu. Em bao anh lại rồi, anh đừng nhúc nhích để em mượn vai dựa một lát.

Vừa rồi là cô cố ý một chút để anh không dễ chịu, Hàn Tư Thần rũ mắt nhìn cô, cả cơ mặt kéo căng nhìn cô chăm chú. Đáy mắt hiện lên một loại tình cảm bị khắc chế, anh không rõ cảm xúc nhìn cô.

Hạ Vãn Tinh cũng không ngốc, cô ngửa đầu, cặp mắt đào hoa vô tội nhìn anh hỏi: “sao vậy? không cho dựa vào?”

Dựa vào? Hàn Tư Thần giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi.

Cô trêu tức anh, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười: Nói gì vậy?

Hàn Tư Thần nhận ra cô là cố ý, cảm xúc khó chịu của đêm qua giờ tràn khỏi lồng ngực, tràn ra bốn phía. Nhìn lại cặp mắt đáng thương vô tội của cô lại âm thầm thở dài.

Anh đỡ đầu cô đặt tại vai mình, trầm giọng nói: “Ngủ đi, đừng nhiều chuyện.”

Hạ Vãn Tinh:….

Cô tựa đầu vào vai anh cười khẽ, thuận tiện nói: “Khi đến thì gọi em dậy nhé”

“Biết rồi”. anh cảm thấy mấy lời cô nói đều là thừa thãi. Đến nơi đương nhiên cũng không thể để cô ở lại trên xe.

Cả đoạn đường này Hạ Vãn Tinh ngủ rất ngon, hình thể của anh rất tốt, dựa vào hõm vai cũng rất dễ chịu.

Trong xe rất yên tĩnh, bất cứ thanh âm gì cũng không có.

Những người cầm bài poker lên xe cũng âm thầm lặng lẽ cất bài đi, tiếng cảnh báo vang lên trong tâm trí, cô cảm giác không ổn về hoạt động xây dựng nhóm lần này.

Còn chưa bắt đầu đã muốn kết thúc rồi.

Lúc chia , người một phòng, Hạ Vãn Tinh muốn ở cùng Trần Chỉ Duyệt và Tiết Hàm, nào ngờ hai người họ đã nói trước muốn ở phòng người.

Hạ Vãn Tinh làm sao không biết bọn họ đang nghĩ gì. Cô cảm thấy ánh mắt sâu xa của mọi người đều đang nhìn cô và Hàn Tư Thần, có những người nhìn cô đầy thâm ý khiến da đầu cô cũng tê dại.

Cô nghĩ dù sao quan hệ hai người thế nào mọi người đều biết cả, cũng không né tránh làm gì.

Hơn nữa, trên xe còn ôm cánh tay sếp, gối lên vai ngủ cả một đoạn đường. bây giờ tỏ ra xa cách thì cũng không ổn lắm.

Phòng ở rải rác, không chỉ có ở một tầng lầu. Lý Lực Minh đặt một phòng hai người cùng giường cho Hàn Tư Thần.

Còn về Giang Lộ, hắn đã sớm thông báo với Lý Lực Minh để ở cùng một chỗ.

Hàn Tư Thần cầm chìa khóa phòng, ngay trước mặt đông đảo nhân viên, trầm giọng hỏi cô “Đế giày em dính keo hửm? còn đứng ngốc ở đấy làm gì?

Hạ Vãn Tinh:…

Nếu không phải trước mặt anh có nhiều người người như vậy, cô nhất định lấy keo dán đế giày của anh lại.

Dù nghĩ vậy nhưng Hạ Vãn Tinh vẫn thuận theo anh ngoan ngoãn mỉm cười “chờ anh thôi”

Sau đó, cô thấy được sắc mặt anh có chút hòa hoãn, anh còn đưa tay nhận lấy hai vali ở trong tay cô, không cảm xúc nói với mọi người “mọi người tranh thủ thời gian, lát nữa còn có hoạt động”

Chờ hai người một trước một sau rời đi, trong đại sảnh vang lên tiếng than thở.

Sếp Tổng như này là muốn cùng chúng ta tham gia hoạt động sao?

Vậy chúng ta còn có thể chơi hết mình ư?

Tôi hối hận rồi, thà tham gia hoạt động nghèo một chút cũng không muốn như này!

Trần Chỉ Duyệt cùng Tiết Hàm đều cười, đúng là người tính không bằng trời tính.

Tiếng phàn nàn bị ngăn cách ngoài cửa thang máy, Hạ Vãn Tinh không nhịn được cười, “Hiện tại trong lòng bọn họ đều đang mắng anh.H”

“Mắng anh cái gì?” Anh uể oải tựa vào vách ngăn thang máy, tưởng lấy tiền trong tay anh, dễ dàng vậy sao?

Anh lại nhìn cô nói “Anh không thích có người đem em trở thành công cụ uy hiếp đến anh”

Hạ Vãn Tinh bỗng ngẩng đầu nhìn anh, trong đáy mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp.

Thật ra hôm qua Trần Chỉ Duyệt cùng cô nói qua vấn đề phê duyệt kinh phí, cô nghĩ nếu lấy tính cách anh như vậy, khẳng định sẽ phân rõ việc công việc tư.

“Anh biết rõ chuyện gì xảy ra, tại sao còn phê duyệt”

Hàn Tư Thần hững hờ quẹt son môi ở khóe môi nàng, nói: “vậy mọi người sẽ nghĩ: thì ra địa vị của Hạ Vãn Tinh trong lòng sếp cũng không có gì đặc biệt”.

Hạ Vãn Tinh sững sờ, sau đó nhíu mày, rồi cười xán lạn. “Cho nên anh làm vậy là vì giữ thể diện cho em?”

“Em là người phụ nữ của anh, giữ thể diện cho em cũng là giữ cho anh.” Anh nói: “Dù như nào đi nữa, cũng không đến lượt người khác bàn luận em”.

“người phụ nữ của anh” bốn chữ này làm lòng cô ấm lên, tựa như mặt hồ yên tĩnh đột nhiên có cục đá rơi vào, không kịp chuẩn bị mà tạo nên tầng tầng gợn sóng, loại cảm giác này thật là ấm áp, thỏa mãn.

Cô mím mỗi cười, ánh mắt hờn dỗi: “Ai là người phụ nữ của anh, chúng ta còn chưa đến giao đoạn này”

Hàn Tư Thần nhẹ cười nhìn cô, bổ sung: “rất nhanh liền sẽ đến”.

Hạ Vãn Tinh dừng bước, cảnh cáo nhìn anh. “Anh đừng có làm loạn, tí nữa em còn muốn tham gia hoạt động cùng mọi người”

“Anh quan trọng hay bọn họ quan trọng?” anh quẹt thẻ vào phòng, trực tiếp đẩy cô tựa vào ván cửa, rủ mắt tra hỏi: “Nói, hỏi em đấy, ai mới quan trọng?”

Hạ Vãn Tinh không trốn tránh, đối mặt với anh hỏi lại “Là anh muốn hỏi nhé, nói về quan trọng thì thể diện của em mới là quan trọng chứ”

Hàn Tư Thần nhíu mày “Hai chuyện này thì có liên quan gì?”

Cô cười “Đương nhiên là có rồi”

Hạ Vãn Tinh nắm áo sơ mi của anh, nhón chân kéo ngắn khoảng cách của hai người, cô nhìn vào mắt anh cười “chúng ta vào phòng liền không đi ra cửa nữa, nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đấy”

ảnh hưởng gì không tốt, ban đêm chúng ta còn phải ngủ cùng một chỗ. Vừa rồi ở dưới tầng, mọi người ai cũng biết cả rồi.

cô chậm rãi chỉnh lại áo sơ mi cho anh “không giống nhau đâu, dù sao cũng là làm chuyện này giữa ban ngày…”

cô cười, nhẹ hôn xuống khóe môi anh nói “Sếp Tổng, cần tiết chế lại”

Hàn Tư Thần:….

Còn chưa từng phóng túng bao giờ, tiết chế cái gì.

Anh xoa nhẹ lưng cô, trầm mặt, “Theo ý em vậy, cũng buổi trưa rồi”

Hạ Vãn Tinh cười, xoa xoa cơ bụng anh chốc lát rồi nói: “Đi thôi, mọi người đều tập hợp dưới tầng”

“Không có hứng.”

“Gì?” Hạ Vãn Tinh nhìn anh, không có hứng sao còn đi theo.

Hàn Tư Thần đem đồ đặt xuống, ngồi uể oải trên ghế salon, cười khẽ “Đối với hoạt động anh không có hứng, nhưng với em thì có”

Nhân lúc Hạ Vãn Tinh còn đang chưa tiêu hóa hết câu nói, liền ung dung nói “Đừng cho là anh không biết em đang nghĩ gì”

Hạ Vãn Tinh:…..

Dưới tầng, nhân viên tập hợp dưới lầu đều cúi đầu ủ rũ, mọi người đều không có hào hứng lắm, dù sao thì ai cũng không muốn chơi thả phanh dưới mí mắt sếp.

Nhưng từ khi nhìn thấy chỉ có mình Hạ Vãn Tinh từ thang máy đi ra, ai nấy mắt đều phát sáng lên lần nữa.

“Đại đại”, sao chỉ có mình cô vậy?”

“sếp Hàn đâu, sếp không tham gia sao?”

…….

Hạ Vãn Tinh nhìn ánh mắt chờ đợi của bọn họ, không kìm được bật cười. “Đúng, anh ấy không tham gia”

Một giây sau, cô nghe thấy tiếng hoan hô trong đám người.

Trần Chỉ Duyệt có chút khó hiểu, không tham gia ư? “Thế sếp tới đây làm gì?”

Tiết Hàm huých tay cô bạn, “Ngốc hả, khẳng định không phải đến chơi với cậu”.

Hạ Vãn Tinh:………

Giám đốc Lý Lực Minh cũng nhẹ nhàng thở ra, đếm số người sau đó cho các nhóm bắt đầu xuất phát.

Thời gian buổi chiều trôi qua cũng gọi là vui vẻ, gọi là team building (hoạt động giúp nhân viên đoàn kết với nhau), nhưng cũng khá giống đi du lịch. Vùng ngoại thành có núi có sông, mọi người tập hợp xong đều tản ra để chơi. Trải nghiệm trò nhảy bungee, con đường kính, trượt tuyết trên núi cao và nhiều chương trình giải trí khác.

Hạ Vãn Tinh xem mấy trò trải nghiệm liền quáng mắt, mặc dù cô thường đi phòng gym để rèn luyện, nhưng mấy trò hoạt động ngoài trời này thật sự không dám đi, thế nên chỉ đi cầu kính rồi tìm chỗ nghỉ ngơi.

Cô muốn giữ sức lực.

Các nhóm trở về khách sạn lúc giờ tối, mọi người vẫn rất hăng hái, Hạ Vãn Tinh nghi ngờ có phải cô đã già, thể lực không bằng mọi người.

Về đến phòng, không ngờ trong phòng không có ai.

Cô không hỏi anh đi đâu, trước tiên tự nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc.

Khoảng giờ, Hàn Tư Thần mang theo bữa tối tiến vào.

Hạ Vãn Tinh quay đầu nhìn anh một cái, sau đó lại tiếp tục nằm chơi điện thoại.

Hàn Tư Thần thấy vậy sửng sốt một chút, đi qua vỗ nhẹ mông vểnh, thấp giọng hỏi :”Trở về lúc nào? Sao không gọi cho anh?

“Nửa tiếng” Hạ Vãn Tinh một tay chống đầu, dáng người xinh đẹp nằm nghiêng trên giường , nhìn cái tay vừa rồi vỗ mông cô, hé miệng cười nói “Sao bây giờ anh lại lưu manh như vậy?”

Hàn Tư Thần mỉm cười, “Lưu manh chân chính sẽ sờ tiếp chứ không buông ra đâu.L”

Anh tiến đến, cố ý nhẹ véo cô một cái, nói “ăn cơm thôi”

Nghĩ còn phải đi nhà ăn cùng mọi người, cô đẩy tay anh ra, nghiêng người một chút, “Đừng động tay động chân”.

“Anh không động vào em, ăn cơm đi”

Anh khoanh tay trước ngực, uể oải đứng bên người cô, nhìn chăm chú cô ăn từng miếng nhỏ.

Bị người nhìn chằm chằm, Hạ Vãn Tinh ăn cũng thấy không tiêu.

Anh nói “Ăn chậm quá, cứ như cụ bà tuổi vậy”

Cô ngửa đầu nhìn anh, “Đương nhiên không phải rồi, nếu không sao anh còn thích em”.

Cô còn đặc biệt nhấn mạnh chữ “thích”

Huyệt thái dương nhức mạnh, ánh mắt cảnh cáo “Em ăn xong rồi đúng không?”

“Chưa” Hạ Vãn Tinh cười “Ăn không no, không có sức lực”

Cô vẫn như cũ, ăn từ tốn, không nhanh không chậm.

Đợi đến khi vừa đặt đũa xuống, liền có tiếng đập cửa truyền đến, giống như căn thời gian mà đập cửa.

Hàn Tư Thần nhìn cô một cái, liền đi mở cửa.

Hạ Vãn Tinh dọn rác xong, nghe được tiếng Tiết Hàm truyền đến “chào sếp Hàn, chúng tôi muốn gặp Đại Đại”.

Cô nhìn ra hướng cửa, liếc mắt liền thấy cả Tiết Hàm và Trần Chỉ duyệt đều đang ưỡn thẳng lưng đứng ở đó.

Hạ Vãn Tinh đi đến, Trần Chỉ Duyệt nói “Đại Đại, mọi người đang chơi dưới tầng, chị đi không?”

Cô nhíu mày, nhìn Hàn Tư Thần cười khẽ “Đi chứ”

Không lẽ ở đây chờ bị “ăn hết” sao.

Hàn Tư Thần nhíu mày nhìn cô.

Hạ Vãn Tinh cười điềm nhiên “Đừng chờ em nhé, nghỉ ngơi trước đi”.

Anh đột nhiên híp mắt, áp khí quanh thân cũng giảm xuống, nhìn xem mọi người, không nói một lời.

Trần Chỉ Duyệt cùng Tiết Hàm đều bị dọa, nhẹ giọng hỏi: “sếp…sếp Hàn, anh có đi không?”

Có phải do không mời sếp nên sếp giận không?

Hạ Vãn Tinh còn chưa kịp nói gì, bỗng dưng nghe anh nói “Vậy liền đi một lúc”

Trần Chỉ Duyệt, Tiết Hàm:……..

Xong rồi, hai người có phải sẽ bị quản lý, đồng nghiệp đánh chết?!

Trong quán Karaoke dưới tầng, phát ra âm nhạc đinh tai nhức óc, có người cầm mic gào thét, tất cả mọi người đều đang say mê, hoàn toàn không biết có một thân hình đang tiến vào.

Trong không khí có hỗn hợp của khói à mùi rượu, hít vào một hơi, thần kinh đều tê dại.

Hàn Tư Thần hững hờ liếc nhìn ánh đèn lờ mờ ở trong phòng, cuối cùng, nhìn vào ánh mắt của tên nhân viên đang gào thét kia, nhíu nhíu mày.

Quá loạn rồi.

Anh đứng ở cổng, chân không nhúc nhích.

Một nhân viên mới vội vã muốn đứng lên, liền sững người lại vì đụng phải người đứng ở cổng.

Người đó có khí chất khác với mọi thứ xung quanh, mặc dù trầm mặc không nói, nhưng không thể làm ngơ.

Hóa ra, ở nơi bọn họ làm việc còn có người có khí chất như vậy.

Nhưng chờ đến khi thông qua ánh đèn yếu ớt mà nhìn rõ diện mạo đối phương, cả người nhất thời sững sỡ.

Sếp…sếp Hàn. Anh ta theo phản xạ đứng thẳng, hồi hộp đến mức cơn buồn tè cũng biến mất.

Thanh âm đột ngột này liền dẫn dụ sự chú ý của người khác, dần dần, thanh âm của trò oẳn tù tì uống rượu cũng nhỏ dần, kể cả tiếng âm nhạc giờ cũng tự nhỏ lại, cho đến khi cả phòng yên lặng không một tiếng động.

Sự chuyện biến bất thình lình này làm Hạ Vãn Tinh bật cười, cô gãi tay anh, nhỏ giọng nói “Anh là ôn thần hả? mọi người thấy liền sợ chết khiếp”

Cô còn thấy có mấy nhân viên còn yên lặng dập tắt thuốc lá, không khí cũng dễ thở hơn nhiều.

Chào…

Xin chào sếp Hàn….

……..

Từng tiếng “xin chào sếp” từ bốn phương tám hướng truyền đến, Hàn Tư Thần nhàn nhạt “ừ” một cái rồi không nhanh không chậm đi về phía ghế sô pha.

Lập tức những người vừa rồi ngã chổng vó dưới đất cũng ngồi dậy nghiêm chỉnh, có người còn tránh ra “sếp Hàn, anh ngồi đây đi”

Hàn Tư Thần ngồi xuống, lấy điện thoại ra nhìn, không cảm xúc nói: “Mọi người chơi tiếp, không cần để ý đến tôi”.

Nói xong liền nhàn nhã ngồi ở ghế chơi điện thoại.

Hạ Vãn Tinh:……

Vậy anh tới đây làm gì?

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn Hạ Vãn Tinh.

Hạ Vãn Tinh nhịn không được cười, cô đi về phía sân khấu, thanh âm mềm nhẹ vang lên trong phòng: “tiếp tục thôi, chúng ta chơi tiếp”

Sau đó, cô cho to âm lượng, thậm chí còn đập vào cái trống thử mấy cái.

Mặc dù trong lòng mọi người còn hơi hoảng hốt, nhưng khi chỉ còn ánh đèn lờ mờ, ở xa không ai rõ ai, dù hoàn cảnh có chút không ổn, nhưng mà sự dũng cảm của mọi người chậm rãi tăng lên.

Trong phòng bao, có tiếng trò chuyện nho nhỏ, có tiếng uống rượu, cụng ly, trước sân khấu dần trở nên ồn ào.

Hàn Tư Thần ngồi ở nơi hẻo lảnh cau mày, ánh mắt một mực, đấy tính nghiên cứu nhìn vào người phụ nữ kia, cô rất hiếu kỳ với mọi thứ, thỉnh thoảng gõ vào cái báng gõ hai lần, thanh âm chói tai, mặt mày cô đều nhăn lại, thể hiện sự ghét bỏ.

Không tồi, còn biết bản thân nghĩ gì.

Anh nhìn một lát, nhịn không được nhẹ câu khóe miệng.

Trong phòng bao, mọi người bắt đầu tụ họp chơi trò chơi, Hàn Tư Thần cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống, anh biết anh mang lại áp lực cho bọn họ.

Dù là như vậy, nhưng mọi người cũng không định dừng cuộc chơi.

Ánh mắt anh u ám nhìn chằm chằm phương hướng của mọi người.

“Rất đơn giản, số , mọi người đều hiểu quy tắc rồi, nhưng khả năng chịu phạt khá cao. Có một nam nhân viên rút từ dưới đáy bàn ra một cái hộp, để ở giữa bàn nói “trong này đều là “chịu phạt”, mỗi chữ bên trên đều ghi cách chịu phạt”

Ai thua, phải rút một tờ ở đây, hoàn thành nhiệm vụ chịu phạt.

Làm không được, thì phạt rượu, một cốc bắt đầu, sau nhân đôi.

Phòng bao trở nên náo nhiệt, nhiệm vụ chịu phạt đều là mỗi người tự nghĩ ra, đều rất kích thích.

Chơi thì phải chơi hết mình.

………

Hạ Vãn Tinh yên lặng nghe xong, nuốt nước bọt.

Trần chỉ Duyệt hỏi Tiết Hàm, “Trong mấy tờ giấy, cậu viết gì đấy?”

Tiết Hàm: “Tớ viết mấy trò như là cùng ai đó uống một ly rượu giao bôi, khiêu vũ, ca hát, các thứ”

Cô hỏi lại “Thế cậu viết gì?”

Trần Chỉ Duyệt: “Tớ viết mấy cái khá ác độc như là hôn nhau, không kể nam nữ”

Hạ Vãn Tinh:……..

Cô nghe xong, yên lặng rụt người về sau.

Trò này thôi vậy, cô không quá may mắn với con số, cô cam đoan chơi ván nào thua ván đấy.

Không đợi cô lặng lẽ lũi ra, Tiết Hàm níu lại cô hỏi to “Chị đi đâu đấy?”

Cô cười cười, vờ như không có gì “Không có gì”

“Chị lại đây đi, bắt đầu rồi này”

Hạ Vãn Tinh:……….

Sau đó, cô bị ép gia nhập trò chơi

Hạ Vãn Tinh quay lại nhìn thoáng qua ghế sô pha, liền đụng vào cặp mắt đen nhánh kia.

Đáy mắt anh phảng phất ánh sáng, sáng lên một cách dị thường trong căn phòng.

Nhìn thấy anh cười cười với cô, dùng khẩu hình miệng nói : “Em chơi đi, anh chờ em”

Hạ Vãn Tinh dường như hiểu sai lời hắn, gò má nóng, đỏ lên trong căn phòng lúc sáng lúc tối.

May mắn qua được vòng, ai đó chơi còn kém hơn cô nên bị loại ngay từ vòng đầu.

Người đó cho tay vào hộp, tùy tiện rút ra một chữ đầu, vừa mở ra, tất cả mọi người tò mò đều ùa lên, sau đó cười vang.

Có người lớn tiếng đọc to “miệng cắn đường truyền cho người khác, không được miễn cưỡng”

Mọi người ồn ào, đi tới đi lui.

Người thua trận hậm hực cắn đường, nhìn xung quanh cũng không thấy người thích hợp, cuối cùng anh ta đột nhiên ôm người bạn bên cạnh nói “xin lỗi người anh em”

Không đợi người kia phản ứng, trực tiếp miệng chạm miệng truyền viên đường qua.

Phòng bao yên lặng một giây rồi ầm ầm vỗ tay cười, vang vọng cả khán phòng.Người đàn ông ngồi trên ghế sa lông lạnh lùng nhìn mọi người vui đùa ầm ĩ.

Hạ Vãn Tinh trong lòng nghĩ muốn rút lui, không đợi cô mở miệng thì vòng mới đã bắt đầu.

Nhưng lần này cô không còn may mắn như vậy nữa.

Cô thua ở số .

Hạ Vãn Tinh che mặt, không thể tin mình sẽ thua ở hai số .

“Đại Đại, rút đi” có người đem hộp giấy để trước mặt cô.

Hạ Vãn Tinh lòng đầy rung động, hoàn toàn không biết có người đang híp mắt nhìn chằm chằm cô đầy nguy hiểm.

“Làm cái trò này, gan cũng không phải nhỏ”

Hạ Vãn Tinh rút ra một tờ, Trần Chỉ Duyệt bên cạnh nhanh tay đoạt lấy lập tức mở ra, duỗi cổ đọc to.

Trần Chỉ Duyệt còn chưa bắt đầu đọc liền “haha” cười to, hắng giọng nhìn chữ đọc “Tìm một người để hôn”

Tiết Hàm đã chu môi đưa tới gần “Đại Đại, làm đi,em nguyện ý làm kẻ hi sinh”

Hạ Vãn Tinh đẩy ra cô, cười nói “Chị không thích cùng con gái hôn môi”

Có người nghe vậy, tự động rót rượu cho cô “không hôn môi thì phạt rượu nha Đại Đại”

“Ai nói tôi muốn uống rượu?” cô cười nhẹ hỏi

Mọi người đều sững sờ

Không muốn cùng con gái hôn môi cũng không uống rượu?vậy là muốn cùng con trai hôn hả?

Còn không cho mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy Hạ Vãn Tinh đứng dậy, tinh tế thướt tha đi tới chỗ người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Đặc biết lúc mọi người nhìn thấy cô ôm cổ sếp nhà mình hôn xuống, mắt đều trừng hết lên.

Hạ Vãn Tinh hôn rất nhanh liền buông ra, địa điểm không phù hợp nên cô cũng phải khống chế bản thân lại.

Cô cười khẽ nhìn anh, thấy gương mặt kinh ngạc của anh, tâm tình cũng tốt hơn, nhỏ giọng nói: “Đây là ban thưởng cho việc đêm nay anh theo em tới chơi”

Khi anh ngồi một mình yên lặng ở ghế sô pha nhìn cô chăm chú, cô cảm thấy mình như đang ở trong cơn sương mù, lòng vừa rối rắm lại mềm mại.

Hàn Tư Thần sắc mặt khẽ biến, rủ mắt nhìn cô đầy nóng hổi, trong mắt ẩn hiện cảm xúc, anh liếc nhìn cô, theo thói quen nâng tay muốn bóp eo thon, nghĩ đến địa điểm đang ở, tay lại vô lực rủ xuống.

Phòng bao yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang cố gắng trở nên vô hình, dù ở trong bóng tối, đôi mắt cũng không dám tùy tiện liếc nhìn, sỡ sẽ thấy cái không nên thấy.

Hàn Tư Thần hít sâu, anh không rõ cảm xúc liếc cô một cái, sau đó chậm dãi đứng dậy rời đi, phá vỡ khung cảnh yên tĩnh.

Đợi nữa chắc anh không khống chế nổi mình dắt tay cô rời đi mất.

Anh đi tới cửa, quay đầu nhìn đám người trong phòng bao, không nặng không nhẹ nói: “Đừng chơi muộn quá.”

Đám người:…….

Đã hiểu.

Thế là Hàn Tư Thần đi không lâu lắm, mọi người bắt đầu la hét kêu mệt mỏi, Hạ Vãn Tinh biết rõ vì sao, cô chỉ cười khẽ.

Qua một lúc, mọi người đều rời đi rồi.

Tiết Hàm cùng Trần Chỉ Duyệt trước khi đi còn cổ vũ cô thật to “cố lên”

Hạ Vãn Tinh:………

Trong mấy phút ngắn ngủi trở về phòng, cô nghiêm túc suy nghĩ, khả năng anh cho cô triệu tệ(~ tỷ VNĐ) xác suất là bao nhiêu?

Hình như có chút rủi ro.

Thà rằng cô chủ động xuất chiêu, dù sao cũng là “ngủ”, ít nhất còn chiếm thế chủ động.

Nhưng nhỡ anh muốn triệu tệ ở chỗ cô thì sao bây giờ?

Hạ Vãn Tinh quẹt thẻ phòng, buồn rầu vào phòng, phương pháp chính đảm bảo nhất là sớm kết thúc hiệp ước, sau đó cô liền “ngủ” anh.

Như vậy, người tới tay rồi, cũng không còn rủi ro. Đôi bên vẹn toàn.

Cô dừng suy nghĩ, hoàn toàn không biết trên giường có người đang yếu ớt nhìn cô chằm chằm.

Hàn Tư Thần trở về liền tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng tắm dựa vào đầu giường trò chuyện cùng người khác trên wechat, thấy cô có vẻ không yên lòng tiến đến, ngồi trên ghế salon mặt ủ mày chau.

Dường như còn không nhìn thấy anh.

Hàn Tư Thần nhíu mày, nhìn người trong wechat “Muốn nhiều tiền như vậy làm gì?”. Sau đó lại nhìn cô, lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ “Người thì trở về còn hồn ném đâu rồi?”

Hạ Vãn Tinh hoàn hồn, cô quay đầu nhìn sang, ánh mắt nhìn đến vạt áo anh mở rộng liền dừng.

Nhìn thấy đường cong chảy trôi trên cơ ngực.

Cô kìm không được nuốt nước miếng, cảm thấy giờ phút này miệng đắng lưỡi khô, cảm thấy khó để mở miệng khi nhìn vào ánh mắt anh.

Trong lòng ngứa ngáy.

Điện thoại Hàn Tư Thần lại sáng lên, anh thu tầm mắt lại nhìn di động mấy giây, sau đó nhanh chóng vuốt mấy cái trên màn hình.

Ngón tay anh thon dài như trúc, khớp xương rõ ràng, giống như là tác phẩm nghệ thuật thượng hạng.Hạ Vãn Tinh nhìn đến say mê, mãi không lấy lại tinh thần.

Cô cứ nhìn chằm chằm ngón tay anh nhảy múa trên màn hình, bỗng cảm thấy nếu như ngón tay ấy ở trên người mình, toàn thân giống như điện giật, vừa mềm vừa tê.

phút sau, Hàn Tư Thần rời khỏi điện thoại, không ngoài dự liệu nghe thấy điện thoại trong túi xách của cô rung lên hai lần.

Hạ Vãn Tinh tâm tư đều đặt ở trên thân hình kia, giống như không nghe thấy, nhìn thấy anh.

Mãi đến khi Hàn Tư Thần ngoắc ngoắc tay với cô, cô mới hoàn hồn.

Hạ Vãn Tinh thu hồi tư tưởng linh tinh vừa rồi, chống tay lên gối, nâng cằm nhìn anh cười “Làm gì vậy?”

Ánh mắt trắng trợn nhìn vào phía trên áo choàng tắm của anh, lưu luyến không rời, cười đến ngây người.

Hàn Tư Thần lưỡi chọc vào quai hàm, ý nghĩ sâu xa, “Nói xem anh làm gì?”

Hạ Vãn Tinh “Anh không nói, em nào biết?”

Anh phát hiện năng lực giả vờ ngốc của cô ngày càng cao.

Hạ Vãn Tinh đứng dậy, chững chạc đàng hoàng “Em đi tắm rửa còn đi ngủ”

Cô không đếm xỉa đến sắc mặt âm trầm của người kia, cầm quần áo mới vào phòng tắm, tay vừa sờ lên nắm cửa, trên lưng cảm giác có thân thể rắn chắc, ấm áp nhích lại gần.

Anh từ phía sau ôm cô, chôn đầu ở cần cổ, nhẹ đặt những nụ hôn, thấp giọng hỏi “Em có phải quên mất cái gì không?”

Hạ Vãn Tinh không thể động đậy, cảm giác được tay anh ở gần đang nhẹ sờ loạn, cô khẽ nhíu mày.

Anh ở bên tai thấp giọng hỏi “Chỗ này sao lại mọc ra cái bớt nhỉ”

Cô cười “Cái này em cũng khống chế không được”

Hàn Tư Thần đè ép bả vai cô, nhìn cô hỏi “Lá gan của em càng lúc càng lớn, dám ở trước mặt nhiều nhân viên như vậy đùa giỡn anh”.

Hạ Vãn Tinh không phản bác, chỉ cười khẽ, còn ôn nhu hỏi: “Vậy anh có thích không?”

“Thích” anh khàn giọng, cúi người cắn lỗ tai cô nói “Biết anh càng thích cái gì không?”

“Không biết” Hạ Vãn Tinh cảm thấy mình giống như tên vô lại.

Hàn Tư Thần bỗng nhiên thấp giọng cười, đem người ôm ở trong ngực, tay nâng cằm cô lên, suy xét một lát, bỗng bóp bóp eo nhỏ của cô, thấp giọng hỏi: “ Phí bồi thường vi phạm hợp đồng anh đều đưa rồi, em có phải nên giao mình cho anh rồi chứ? Lúc nào thực hiện đây?”

Nóng bỏng hơi thở tiến vào lỗ tai cô, đại não dừng hoạt động trong chốc lát, sau đó nhớ lại ngày cô cầm hợp đồng để anh ký tên.

Cô nói “Chỉ cần anh ký, đừng nói là phí bản quyền, kể cả đem em cho anh cũng được”

Hạ Vãn Tinh ngửa đầu, kinh ngạc nhìn anh hỏi “lúc nào vậy?”

“ triệu tệ ở đây”

Hàn Tư Thần khóe miệng nhẹ cười, lấy điện thoại di động của cô ra, trực tiếp trượt mở khóa, vừa mở ra liền thấy tin nhắn mới, anh nói “Vừa mới thôi”

Hạ Vãn Tinh:…………..

Cô có chút kinh hoàng đẩy anh ra, nhanh chóng đoạt lấy điện thoại, xác nhận lại một lần nữa, sau đó không thể tin được nhìn anh.

“Anh, anh, anh………..” cô bỗng nhiên cạn lời.

tin nhắn chuyển khoản, mỗi tin chuyển triệu tệ.

Hiện tại trong đầu cô đều là “Cùng là người, vì cái gì mà khác nhau như vậy?”

Tài khoản của cô chưa từng có nhiều tiền như vậy.

Hàn Tư Thần rút điện thoại từ tay cô ra, rủ mắt nhìn biểu cảm ngốc trệ của cô, khóe miệng nhếch lên cười biểu hiện tâm tình rất tốt.

“Em còn muốn trốn đến bao giờ” bàn tay anh bóp lấy eo cô phảng phất như muốn đem cắt đứt.

Hạ Vãn Tinh yếu ớt hoàn hồn lại, cô nhìn xem anh, chậm rãi duỗi tay ôm lấy cổ anh, cười nũng nịu: “Không muốn chạy nữa, chỉ là người ta muốn đi tắm mà thôi”

Hàn Tư Thần kéo mông cô lại, ôm lấy cô, cả người Hạ Vãn Tinh vô thức quấn trên người anh, anh chụp lấy eo cô, bước về phía giường lớn, khàn giọng nói “Cần gì, tí nữa cũng phải tắm thôi”.

Mặt giường lõm xuống, anh đem một tay đỡ đầu cô, một tay kéo vạt áo cô lên, mắt đỏ hồng nhìn hoa văn áo ngực, thấp giọng nói “Cái này không đủ gợi cảm”

Cô cười, “Anh thấy qua cái nào gợi cảm hơn à”.

“thấy rồi”. anh hôn nhẹ ở vành tai cô, tay vòng qua eo cô kéo chặt hai thân hình lại, “cái hôm trước rơi từ tầng trên xuống gợi cảm hơn”.

Màu đen viền ren, hấp dẫn đủ quyến rũ người khác.

Cô kéo dây lưng áo choàng tắm của anh ra, cười khẽ, “Còn có cái càng gợi cảm, lần sau mặc cho anh xem”.

Hàn Tư Thần chôn đầu ở cần cổ thiên nga, hơi dừng một chút, sau đó lôi cái “không đủ gợi cảm” xuống, ánh mắt nóng hổi nhìn cô chằm chằm, khàn giọng cười “không đối xứng nhau”

Anh nói: “anh sẽ làm cái bên này trước”

Hạ Vãn Tinh còn không kịp phản ứng, anh đột nhiên cúi đầu hôn lên ngực.

Cô cứng đờ, thân thể khẽ run.

Cô mắng: “Lưu manh!”

Hàn Tư Thần cười xem thường “Lưu manh cũng chỉ lưu manh với em”

Nụ hôn của anh nóng hổi, hô hấp của hai người dần dần hỗn loạn, thanh âm của anh vang lên “Chuẩn bị xong chưa?”

Hạ Vãn Tinh chủ động vịn vào lưng anh, trong mắt tràn đầy sương mù, ánh mắt kiều diễm mê ly nhìn anh gật đầu.

Cô thật sự đã cho anh cổ vũ, rất nhanh, hai người lấy phương pháp nguyên thủy nhất để gặp nhau.

Cô che mặt xấu hổ.

Hàn Tư Thần cười khẽ: “Lần trước lúc em thiếp đi trong lòng anh, cũng không nhăn nhó như này”.

Lúc ấy là tắt điện. cô không dám nhìn loạn, nói “Anh đi tắt điện đi, được không?”

Anh trêu tức nhìn co, lắc đầu, “không thể thấy vẻ mặt hưởng thụ của em”.

Hạ Vãn Tinh:……….

Cô mắng anh trong lòng, hỏi “Có phải mình em hưởng thụ đâu”

“Vậy em hầu hạ anh” anh cười nghiêm túc.

Bị anh mặt dày nói đến đỏ mặt, liềm anh một cái, đầu liền chui vào chăn mềm.

Một giây sau, cô cảm giác cả người anh dán lên, Hạ Vãn Tinh đẩy anh “phòng khách sạn chắc là có durex nhỉ, anh tìm đi”

“Không cần”. anh cười, từ tủ đầu giường lấy ra nguyên một hộp.

Hạ Vãn Tinh:………..

Cô nghe thấy anh hỏi: “Đêm nay tính dùng mấy cái?”

Hạ Vãn Tinh ôm lấy anh, cười khiêu khích “Anh có thể dùng được mấy cái?”

Người bên trên cười “Tò mò?, thử thì biết thôi”

Chăn lại lõm một đoạn, từ trong chăn truyền ra thanh âm mang vẻ khắc chế nói “Anh sẽ làm nhẹ chút, chất lượng giường này không tốt lắm, sẽ vang”.

Có giọng nữ rung nhẹ trách cứ “Hóa ra anh chỉ có thể làm nhẹ hả?”

“Còn chưa bắt đầu, em run cái gì?”

Đúng, còn chưa bắt đầu, cô liền cảm giác toàn thân như nhũn ra, tê tê dại dại, cô nghĩ cô muốn lập tức thử cảm giác mà dân mạng nói: đau cũng vui vẻ ấy.

Nhưng mà, ván cửa truyền tới tiếng gõ không đúng đúng lúc.

Hàn Tư Thần đang xé mở durex liền dừng lại, nhéo lông mày nhìn về phía Hạ Vãn Tinh.

Hạ Vãn Tinh trong đáy mắt gợn sóng, rồi lại bình tĩnh lại, nhìn anh không biết phải làm sao “Ai….ai vậy?”

Con mẹ nó là ai tới phá chuyện tốt của cô???

“Mở cửa!” theo tiếng gõ cửa, người bên ngoài còn nghiêm nghị cảnh cáo “Còn không mở sẽ phá cửa”

Hàn Tư Thần ánh mắt lạnh lẽo, cả người toát ra sự hung hãn nàng chưa từng thấy, anh hít sâu, đè lại phần bên dưới đang kêu gào, lấy chăn mềm quấn cô thật chặt, nhẹ giọng nói “Đừng đi ra”.

Anh choàng áo choàng tắm đi mở cửa, kéo cửa ra bỗng nhiên phát hiện có ấy người mặc đồng phục cảnh sát đứng ở bên ngoài.

Hàn Tư Thần ngẩn người, nhíu mày.

Bọn họ nghiêm mặt, lấy ra chứng nhận cảnh sát, nhìn áo tắm lỏng lẻo trên người anh nói “Chúng tôi là cảnh sát, có người báo cáo nơi này bán dâm”.

Hạ Vãn Tinh ở bên trong nghe được liền sửng sốt.

Bán…dâm? Hiểu lầm chăng? Chẳng lẽ anh chuyển cho cô quá nhiều tiền nên bị cảnh sát để ý?

Nội tâm cô hoảng hốt, tranh thủ thời gian mặc lại quần áo, bỗng nhiên nghe được tiếng của anh còn lạnh lùng hơn hỏi “Con mẹ nó, mày nói lại cho tao nghe?”

Một giây sau, không đợi cô phản ứng kịp liền nghe thấy một tiếng “bụp”

Hàn Tư Thần giáng một cú đấm vào mặt viên cảnh sát, người kia không kịp chuẩn bị, lảo đảo lùi lại mấy bước, khỏe miệng đỏ thẫm, vừa rồi không nhìn ra uy nghiêm của người trước mặt.

Hạ Vãn Tinh thấy cảnh này liền sững sờ.

Xong rồi! đánh cảnh sát rồi, cô ngồi xổm xuống không còn định chạy nữa.

Lời tác giả: đúng vậy, sếp Hàn sẽ phải tạm dừng chuyện này trước khi nhận ra hạnh phúc thật sự.

Truyện Chữ Hay