Buổi chiều vừa tan làm Hạ Vãn Tinh liền chuồn mất.
Cô không cần chấm công, đương nhiên cũng không cần tăng ca, nhưng cô vẫn đem công việc chưa hoàn thành về nhà làm.
Bữa tối cô muốn làm món đơn giản tùy ý hợp với hai người ăn, vừa xào đồ ăn xong bưng lên bàn ăn thì có điện thoại của Hàn Tư Thần gọi đến, cô nhìn cuộc gọi, cười thầm: Thật đúng lúc.
Cô nghe điện, cười nhẹ nhàng hỏi: “Gần đây có phải anh gọi điện hơi thường xuyên không? Mới một buổi chiều không gặp thôi mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Tư Thần đứng đổi giày trước cửa, khẽ nói: “Ra đây, anh đưa em đi ăn cơm.”
Cô quét mắt nhìn phần bàn ăn mình đã chuẩn bị, sững sờ, hỏi: “Ăn cơm? Ăn cái gì?”
“Bữa tối, giờ sắp h rồi.”
“...... Em không đi, anh đi mình đi.” Hạ Vãn Tinh có chút chột dạ.
Người ta ăn cơm nghĩ đến mình, cô lại ích kỷ chỉ làm một phần cơm cho mình.
Động tác Hàn Tư Thần cầm chìa khoá dừng lại một chút, híp mắt, hỏi: “Không ăn tối sao?”
“ ...... Em vẫn chưa đói.”
“Thật sao?” Anh đóng Thiên Ưng với con mắt trông mong đi vào trong nhà, sau đó nhấc chân đi lên lầu, giọng lạnh nhạt, “Thật sự không đói?”
Cô cam đoan: “Không đói.”
Hàn Tư Thần khẽ cười một tiếng, đứng trước cửa nhà cô, nói vào điện thoại: “Có phải đã ăn vụng không?”
“Không có!” Hạ Vãn Tinh dường như đang cười mỉa, “Nếu em nấu cơm thì không gọi anh cũng sẽ gọi Thiên Ưng.”
“Vậy em mở cửa đi.”
Cô sững sờ, sau đó liền nghe thấy tiếng gõ truyền đến.
Hạ Vãn Tinh liếc nhìn bữa tối còn nóng hôi hổi, rồi chậm rãi tiến về phía cửa.
Cô mở một nửa cửa, chặn lấy cửa rồi nhìn người ngoài cửa, “Anh làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tới ăn cơm.”
Hạ Vãn Tinh cũng không giả bộ, nhìn anh với vẻ mặt khó tin, anh tới ăn cơm phải được chủ nhân đồng ý sao?”
Cô quét mắt nhìn anh từ trên xuống, nói: “Hai tay anh cứ gối lên đầu như vậy sao?”
Chí ít cũng phải đem một ít quà để bày tỏ một chút chứ.
Hàn Tư Thần lườm cô, đưa tay đẩy cửa ra sau đó bình tĩnh nhấc chân thong dong đi vào.
“Ây, chí ít anh cũng phải đổi giày chứ.”
Anh quay đầu, thản nhiên hỏi: “Em chuẩn bị dép cho anh sao?”
Hạ Vãn Tinh: ......
Cô cười, “Chẳng lẽ anh còn định ở nhà em sao?”
“Lo trước khỏi hoạ.” Anh tự kéo ghế bàn ăn, ngồi xuống, nói: “Ngộ nhỡ một ngày nào đó em cho anh ngủ lại đây.”
Cô bĩu môi với anh, “Anh cũng khá tự tin đấy nhỉ.”
Hàn Tư Thần cười cười, nhìn bữa tối trên bàn, hỏi: “Phần nào là của anh?”
Hạ Vãn Tinh: ???
Cô nín cười, “Thật xin lỗi, không có phần của anh.”
Anh tựa lưng vào ghế, khẽ nhếch miệng, liếc nhìn cô nói: Ba ngày ăn cơm một lần, bảy ngày dạo phố một lần, nửa tháng xem phim một lần, nội dung hợp đồng này có phải em đã quên rồi không?”
Hạ Vãn Tinh ngồi đối diện bàn ăn, không kìm nén, cười, “Vậy nên?”
“Cho nên......” Anh nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm đôi lông mi thon dài nồng đậm lại hơi vểnh của cô, thấp giọng nói: “Hôm nay ăn cơm cùng em.”
Cô mím môi, đáy mắt đựng đầy ý cười, “Anh đến đây đòi nợ sao?”
“. mà thôi, em không phải trả không nổi chứ?”
Cặp mắt Hạ Vãn Tinh chiếu sáng rạng rỡ, cô ngước mắt nhìn anh, đứng dậy, “Mì sợi có phiền không?”
“Không phiền.” Anh khẽ nhướn mày.
“Ồ, vậy anh dẫn Thiên Ưng đến đây.” Dù sao cũng là làm, cả người cả chó.
Hàn Tư Thần liếc nhìn hình dáng của cô, nói: “Nó ăn no rồi.”
Cô lấy cà chua và trứng gà trong tủ ra, quay đầu hỏi: “Vậy sao anh không ăn?”
“Đợi em.” Anh nói: “Không ngờ em còn rất ích kỷ.”
Hạ Vãn Tinh cười cười, “Nếu em ích kỷ sao còn xuống bếp nếu cho anh?”
Cô cầm con dao trong tay hung hăng chặt một cái vào thớt, mặt không cười, “Sớm đuổi anh ra ngoài rồi.”
Hàn Tư Thần nhăn mày, “Được, em có lý, em cũng đúng.”
Cằm anh hướng theo tay cô chỉ, nhắc nhở cô: “Nhìn dao đi.”
Hạ Vãn Tinh nghiêng mắt, băm hành vang lên tiếng Tạch tạch tạch.
Ngón trỏ của người đàn ông trong phòng ăn gãi gãi đuôi lông mày, rồi cười.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Vãn Tinh gõ cửa nhà Hàn Tư Thần.
Cô dựa vào cửa nhà anh, cười đến mức thu hút lòng người, “Hàn tổng, đi nhờ xe được không?”
Hàn Tư Thần để cô đi vào, hỏi: “Xe của em đâu?”
“Không muốn lái.” Cô nói: “Kịch bản có một vấn đề em còn đang suy nghĩ, lái xe phân tâm.”
Hạ Vãn Tinh đùa với Thiên Ưng đang cọ bên cạnh cô, rồi giương mắt hỏi: “Sao vậy? Không tiện sao?”
“Không có gì không tiện.” Anh lấy cà vạt ra, giọng nói lạnh nhạt: “Dù sao bọn họ cũng đều cho rằng chúng ta sắp kết hôn, đi cùng nhau cũng không có gì không đúng.”
Cô sầm mặt, “Em thấy vẫn nên phải làm sáng tỏ một chút.”
“Làm sáng tỏ cái gì?” Anh loay hoay cà vạt trên tay, con mắt tĩnh mịch nhìn cô, “Sớm muộn gì cũng thành sự thật, em không cần làm ra vẻ mặt này.”
Hạ Vãn Tinh im lặng, nhìn chằm chằm động tác của anh, ánh mắt rơi trên phần yết hầu gợi cảm của anh, đầu óc bấn loạn, chỉ vào cà vạt của anh, nói: “Em giúp anh.”
Hàn Tư Thần dừng động tác lại, có chút không dám tin tưởng, “Hả? Em nói cái gì?”
“Thắt cà vạt, em giúp anh.” Cô thản nhiên như thường, giống như việc đề xuất giúp anh là chuyện thường tình vậy.
Đôi mắt ý vị thâm trường của anh nhìn chằm chằm cô trong phút chốc, khóe môi khẽ nhếch lên, hai ba lần kéo lại cà vạt sắp sửa xong, rủ mắt xuống nhìn cô, thấp giọng: “Đến đây.”
Hạ Vãn Tinh: ......
Cô đứng không nhúc nhích.
Cánh tay dài của anh duỗi ra, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, rồi bất ngờ đưa cô về phía trước.
Hàn Tư Thần liếc nhìn cô, cầm tay cô đặt lên trên cà vạt của anh, khẽ cười: “Không phải muốn giúp anh sao? Đứng ngốc ở đó làm gì?”
Hạ Vãn Tinh hoàn hồn, trấn tĩnh lại, hơi buồn bực: “Em chỉ là đang nghĩ, thắt thế nào cho đẹp?”
“Em biết loại nào?”
“Thắt phẳng? Thắt Windsor? Thắt Pratt?” Cô giương mắt lên hỏi.
Hàn Tư Thần nhìn chằm chằm lông mi của cô, cổ họng khô ngứa, anh mở mang tầm mắt, giọng khàn khàn nói: “Đều được.”
Thắt Pratt đi. Hai tay Hạ Vãn Tinh xoa lên cà vạt, loay hoay không nhanh không chậm, nói khẽ: “Cái này đơn giản, quấn quanh theo trình tự, nhưng hình dạng nơ phải cân đối với thắt Windsor, lại phải nhỏ hơn cấu tạo Windsor, rất đẹp.
Hàn Tư Thần rủ mắt xuống nhìn cô, nói một cách sâu xa: “Em cũng hiểu khá nhiều nhỉ.”
Hạ Vãn Tinh gập cà vạt, ngước mắt lên cười, liếc mắt cái đã hiểu câu nói ngầm tiềm ẩn của anh.
Em từng thắt cà vạt cho ai rồi?
Cô cười cười, thuận theo ý anh, “Cũng tàm tạm, quen tay hay việc.”
Nói xong, đôi mắt phía trên đỉnh đầu bỗng nhiên càng u ám, cô có thể cảm nhận được một luồng áp suất thấp đột nhiên xuất hiện từ phía anh.
Hạ Vãn Tinh điềm nhiên thắt cà vạt như không có việc gì, thắt chặt, chỉnh lý sau thì hài lòng nói: “Được rồi.”
Tay vừa rút ra, bước chân vẫn chưa lui lại, cổ tay bỗng nhiên bị một bàn tay to của anh nắm lấy, dùng một chút lực, Hạ Vãn Tinh cau mày ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh, ung dung nhắc nhở, “Anh nắm đau em.”
Sau đó, cả người cô bỗng nhiên tiến gần lại trong ngực anh, chóp mũi dường như dán vào trên áo sơ mi màu xanh đậm của anh.
Hương vị sau khi vừa tắm xong vây quanh cô, bí mật mang theo một luồng khí nam tính xộc vào chóp mũi, não cô nhất thời trầm xuống.
“Lại cố ý khích anh à?” Âm thanh trầm thấp, anh tự kiềm chế kích động của bản thân.
Một tay khác của Hạ Vãn Tinh sờ lên chóp mũi, có vẻ vô tội, “Sao lại là em cố ý khích anh chứ, rõ ràng là anh tìm cớ để em kích thích anh, anh...... đừng......”
Cô trừng lớn mắt, câu “tự làm tự chịu” còn chưa kịp nói ra mà giờ phút này toàn bộ đều bị anh nuốt vào.
Hạ Vãn Tinh không thể động đậy, cả người đều bị anh ôm chặt vào trong ngực, cô cố vùng vẫy một hồi, phát hiện ma sát quần áo càng đem đến nhiều nhiệt lượng, cô bất động, chớp chớp mắt, cảm nhận được sóng gió trên môi.
Rất dã man, với một sức mạnh dữ dội, thậm chí hàm răng còn cắn vào môi cô, một chút kỹ năng cũng không có, giống như là muốn ăn sống nuốt tươi cô vậy.
Nhưng với cách nào đó cô cảm thấy rất thích.
Hạ Vãn Tinh giật giật môi, sau đó, đầu lưỡi lướt nhẹ theo hình dạng môi của anh.
Bàn tay anh đang xoa nắn trên lưng cô bỗng nhiên cứng lại, ngay cả động tác cắn cô cũng ngừng lại.
Hạ Vãn Tinh rất hài lòng phản ứng của anh, khẽ nhếch môi cười.
Môi cô tách khỏi môi anh, vẻ mặt vô tội, hỏi một cách nhu mì: “Sao lại không hôn?”
Hàn Tư Thần cố gắng kìm nén kích động trong cơ thể mình, liếc nhìn cô, một cách sâu sắc, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào, trong lòng lại bắt đầu nóng lên, trầm giọng hỏi: “Em học chiêu đặc biệt này ở đâu vậy?”
“Xem trên mạng đó.” Cô đối đáp trôi chảy, cười hỏi lại: “Anh hài lòng không?”
Anh cắn răng hàm, nói một câu: “Em thật giỏi!”
Hàn Tư Thần hít sâu, liếc nhìn bộ dạng đắc ý của cô, nhàn nhạt nói: “Có bản lĩnh tiếp tục duy trì.”
Anh muốn nhìn xem cô có thể nhảy đến khi nào.
Hạ Vãn Tinh cười yếu ớt, “Được rồi, những bản lĩnh khác em không có, nghe lời ngược lại là một ưu điểm.”
Hàn Tư Thần trầm mặc một lúc, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Có biết bây giờ em đang làm gì không?”
“Biết.” Cô nói: “Vẫn là anh hiểu em, chính là em không nhịn được, nhưng lại không muốn đáp trả anh nhanh như thế, anh nói xem giờ phải làm sao?”
“Anh hiểu rồi.”
Hạ Vãn Tinh nhìn anh, “Anh hiểu cái gì?”
Anh nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười, anh cúi người nói nhỏ vào tai cô: “Em thích anh cứng rắn.”
Cô không phải không có cảm giác với bản thân, bất kể nguyên nhân cô một mực không gật đầu là cái gì, nhưng anh không trông đợi cô đáp lại, muốn làm cái gì, chỉ cần bản thân cứng cỏi là được.
Người phụ nữ này chỉ xử lý mới có thể trung thực.
Hạ Vãn Tinh lướt lại lời nói trong đầu một lần nữa, cân nhắc lại một chút, giống như, đúng là có chuyện như vậy??
Không phải lúc anh bá đạo dã man hôn mình thì vì sao trong lòng lại thích vậy?
Có thể, cô bị bệnh rồi?!
Hai ngày này, căn bản Hạ Vãn Tinh đều thảo luận kịch bản với hai biên kịch, nhạc đệm sáng hôm đó khiến cô ghi nhớ, mà đến trưa lại ăn cơm cùng Trần Chỉ Duyệt.
Thứ sáu hôm nay, ba người đặt cơm ngoài ăn cùng nhau, Tiết Hàm hỏi: “Sao cô không ăn cơm cùng Hàn tổng?”
Cô nhíu mày, “Sao phải ăn cơm cùng anh ấy?”
Cô đã nghe thấy tin đồn ở công ty, cho dù người khác có lén lút nhìn cô thế nào thì cô vẫn hoàn toàn bình tĩnh, tự nhiên như trước đây.
Dù sao cô cũng không phải nhân viên chính thức của công ty.
Trần Chỉ Duyệt thử mấy lần, thận trọng hỏi: “Cô thật sự đang yêu đương với Hàn tổng sao?”
Hạ Vãn Tinh cười, yếu ớt hỏi: “Có phải là có chút không tin không?”
Cô hỏi: “Cảm thấy anh ấy không xứng với tôi? Hay là tôi không xứng với anh ấy?”
Cô gái này bị doạ sợ bởi vấn đề này, vẻ mặt căng thẳng của cô đỏ bừng, “Không phải không phải, tôi không phải có ý này, ý của tôi là......”
“Đùa cô thôi, căng thẳng cái gì.” Cô đàng hoàng nói: “Nếu như nói, Hàn tổng của các cô đang đuổi tôi, có tin không?”
Hai biên kịch nghiêm túc gật đầu, “Tin!”
Trần Chỉ Duyệt: “Cô không chỉ xinh đẹp mà lại có khí chất, rất xứng đôi với Hàn tổng.”
Hạ Vãn Tinh bị chọc cười, “Cô đã từng thấy tôi và Hàn tổng của các cô đứng cùng nhau sao?”
Tiểu nha đầu lập tức cụp mắt xuống, lén lút dò xét cô một chút, nói: "Lần trước cô ngồi trên xe Hàn tổng tới, rất nhiều người đã nhìn thấy.
Tiết Hàm nhịn không được, hỏi: "Hai người ở chung nhà sao?"
Vợ chồng chưa cưới ở cùng một chỗ quả thật cũng rất bình thường.
Hạ Vãn Tinh nuốt nước miếng để an ủi, một lời khó nói hết mà nói: "Giải thích một chút, thật đúng không phải như các cô nghĩ."
Cô nói: "Ở lầu trên lầu dưới, hôm đó là tôi đi nhờ xe."
"Oa, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, thật hâm mộ."
"Đi nhờ xe Hàn tổng đối với người bình thường là không thể, Hàn tổng đối với cô thật tốt."
Hạ Vãn Tinh: ???
Cô thật không hiểu, chỉ là đi nhờ xe thôi mà, làm sao lại cảm thấy anh ta tốt được chứ??
Hạ Vãn Tinh nhai cơm mà lòng không yên, điện thoại trong túi vang lên hai tiếng Ong ong, cô để đũa xuống rồi móc túi mở ra. Nhìn qua nội dung Wechat của Hàn Tư Thần, lông mày cô đều nhăn lại.
Hàn Tư Thần: 【 Qua đây một chuyến, bà nội anh tới.】
Cô mở ra rồi lại chắp vá từng từ từng chữ của mấy chữ này lại, đợi đến khi hoàn toàn hiểu được ý nó là gì rồi mới hỏi lại: 【Bà anh đến, tại sao lại muốn em qua đó?】
Hàn Tư Thần: 【Bà đến gặp cháu dâu.】
Hạ Vãn Tinh bị chọc giận quá mà cười lên, ngón tay đánh chữ cũng phải dùng mấy phần lực, 【Liên quan gì đến em?】
Tìm cháu dâu, vậy thì anh đi mà tìm một người cho bà.
Hạ Vãn Tinh có chút không thể lý giải được đầu anh đang nghĩ gì, trong lòng còn đang thầm nghĩ thì bỗng nhiên anh gửi một hình ảnh.
Cô ấn mở, rõ ràng nhìn thấy phía trên giấy trắng mực đen viết: Bên A xem tâm tình phối hợp yêu cầu hợp lý của bên B.
Cô ngẩn người, kịp thời phản ứng lại hiệp ước giữa hai người họ.
Hạ Vãn Tinh cười, 【Thứ nhất, nhìn tâm tình; Thứ hai, yêu cầu hợp lý; Xin hỏi Hàn tổng, hai cái này anh chiếm cái nào?】
Hàn Tư Thần: 【 Bây giờ tâm tình của em không tốt sao?】
Ngón tay cô chỉ trên màn hình, trung thực hỏi: 【 Cũng không tệ lắm.】
Hàn Tư Thần: 【 Tinh thần hiệp ước, em giúp anh, anh giúp em, chỗ nào không hợp lý?】
Hạ Vãn Tinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, giống như, quả thật là một đạo lý như này.
Cô hỏi: 【 Phí dịch vụ là bao nhiêu? . Em không nhìn ra.】
Hàn Tư Thần mỉm cười, nhìn chằm chằm không chớp mắt . của cô, hỏi: 【 Anh không nhỏ mọn như vậy với em.】
Hạ Vãn Tinh cười, cô dứt khoát thuận theo ý của mình, 【 Chờ một lát, em trang điểm một chút.】
Cho dù là diễn kịch với anh hay là tiến vào cái bẫy của anh thì cô cũng phải ăn mặc đẹp một chút.
Hạ Vãn Tinh vội vàng thu dọn rác rưởi sau bữa ăn, cô trêu đùa trước tấm gương trong nhà vệ sinh, nhìn ngũ quan xinh xắn cùng hình ảnh đoan trang bên trong, cô không khỏi cười khẽ một tiếng.
Đây có được coi là gặp gia phụ huynh không?
Sao trong lòng cô lại có chút lo lắng vậy?
Hạ Vãn Tinh phát hiện, khi cô vẫn đang do dự chưa quyết định chắc chắn, bên cạnh có người có thể mạnh mẽ quyết định giúp cô, loại cảm giác này, cũng rất tốt.
Giảm bớt rất nhiều phiền não.
Hơn nữa, ngay từ đầu anh cũng chính là mục tiêu của mình, cho nên, cũng không có gì khác người cả.
Lần này, dù là cái bẫy, cô cũng chui vào.
Tác giả có lời muốn nói: Gặp phụ huynh, ở cùng cũng không xa, rất nhanh rất nhanh!!!