Đột nhiên Giang Lộ cảm thấy tâm tư ông chủ kín đáo đến đáng sợ.
Ừm, lấy danh nghĩa là nhà sản xuất đến đoàn làm phim thăm ban, hơn nữa em gái cũng đang ở đó, hai cái cớ vô cùng hoàn hảo.
Sau đó, thuận tiện đến nhìn người mình muốn luôn.
Một mũi tên trúng ba con chim.
Vô cùng hoàn mỹ.
Đêm nay, tâm trạng Hạ Vãn Tinh rất tốt.
Có thể là do vừa rồi cô cố ý đăng trên vòng bạn bè, cũng có thể là cố ý để Hàn Nhân đăng ảnh chụp, cho dù là gì đều khiến cô cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
Lời đã nói ra không thể thu lại, cô hi vọng anh có thể thể nhớ kỹ những lời thật lòng xuất phát từ trái tim mà anh đã nói đêm hôm đó.
Hạ Vãn Tinh nhẫn nại, nhàn nhã ăn bữa khuya, khóe môi vẫn luôn mỉm cười.
Nhưng mà Hàn Nhân bắt đầu không bình tĩnh.
Cô nhìn dáng vẻ hai người bên cạnh trò chuyện rất vui vẻ, cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở anh trai cô một chút.
Hơn nửa ngày rồi mà anh còn chưa có động tĩnh.
Nếu như không phải không nhìn thấy thì chính là thật sự không quan tâm.
Nhưng cô không tin rằng anh không quan tâm.
Hàn Nhân để đũa xuống, cầm điện thoại di động lên giả vờ nhìn, cười khanh khách: “Em ra ngoài gọi điện thoại lại cho bạn.”
Khâu Cảnh Duyên nhìn cô: “Đừng đi quá xa, buổi tối quanh đây không an toàn lắm.”
Hạ Vãn Tinh nghe xong liền vội vàng đứng lên: “Chị đi cùng em.”
“Không cần, không cần.” Hàn Nhân hướng Khâu Cảnh Duyên cười cười: “Thầy Khâu, thuận tiện nhân cơ hội trò chuyện một chút không?”
“Làm gì?” Anh ta đứng dậy đi tới.
Hàn Nhân thần thần bí bí, cô nhỏ giọng thì thầm, mặc dù không đủ khí thế nhưng vẫn mang hàm ý cảnh cáo: “Thầy Khâu, anh đừng có thừa dịp tôi vắng mặt mà nói gì đó tác động đến chị Hạ.”
Khâu Cảnh Diên bật cười: “Tôi nói này, “Cô nàng triệu” cô có vẻ quản nhiều chuyện quá rồi đấy.”
“Tôi mặc kệ, chị Hạ chỉ có thể là chị dâu tương lai của tôi.”
Anh ta cợt nhả nói: “Ừm, tôi có thể chịu thiệt một chút làm anh trai cô.”
Hàn Nhân: …
Anh tôi cái lông gà, lại còn chịu thiệt một chút.
Cô lấy hết dũng khí trừng mắt nhìn Khâu Cảnh Duyên, “Ngày mai diễn cùng nhau, nếu như anh muốn tôi nương tay…” Hàn Nhân rất phối hợp giật giật nhẹ cổ tay.
Khâu Cảnh Duyên thực sự bị động tác của cô dọa cho sợ hãi: “Được, được, được.
Tôi sợ cô rồi, bà trẻ.”
Hàn Nhân lúc này mới hài lòng rời đi.
“Cô ấy nói gì với anh?” Hạ Vãn Tinh tò mò hỏi.
“Không có gì, đùa giỡn chút thôi.”
Hạ Vãn Tinh nở nụ cười: “Thật là một cô bé đáng yêu nha, tôi thấy gần đây anh cùng cô ấy rất thân nhau.”
Khâu Cảnh Diên gật đầu: “Vô lo vô nghĩ, cô ấy được gia đình bảo vệ rất tốt.
Tôi e rằng cô ấy không đi xa được trong giới giải trí.”
“Anh có thể bớt nói.” Hạ Vãn Tinh nhắc nhở, “Tiểu thư “ triệu mà nghe được mai trong lúc diễn sẽ đánh ngã anh.”
“Em đừng nói nữa, cô ấy bất chợt đánh anh một cái, thật sự là rất đau.” Khâu Cảnh Diên nhún vai cười cười.
“Nhưng chỉ có hai chiêu kia, đến lần thứ hai anh liền có thể nhìn thấu.”
Hạ Vãn Tinh câu được câu không cùng Khâu Cảnh Diên trò chuyện, không nghĩ tới Hàn Nhân gọi điện thoại cho ai.
Hàn Nhân uất ức, cô không thể tin nói vào trong điện thoại: “Cháy nhà đến nơi rồi mà anh còn ngủ?”
Người bị cô đánh thức có chút không vui, giọng anh trầm trầm, “Mấy giờ rồi còn không trở về?”
“Về cái gì?” Hàn Nhân hít một hơi sâu, “Anh chưa nhìn thấy vòng bạn bè của chị Hạ sao?”
Bên kia không có chút chấn động nào: “Thấy rồi.”
“Thấy rồi? Chỉ có phản ứng như này?” Hàn Nhân bị giọng điệu bình thản của anh làm tức giận.
Hàn Tư Thần xoa xoa huyệt thái dương, nói to với Hàn Nhân: “Trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
Đừng tưởng anh không ở bên cạnh là không trị được em.” Anh nói những lời này xong liền cúp máy.
Hàn Nhân nghe tiếng điện thoại báo bận, bất mãn nói thầm: Được lắm, đúng là gan con lừa, đáng đời không lấy được vợ! Cô chợt nghĩ, hình như nguyền rủa như vậy có chút quá độc ác, dù sao cũng là anh trai ruột của mình.
Cô mặc niệm nói: Rút lại!
Gọi điện xong, Hàn Nhân đi WC.
Vị trí WC tương đối khuất, ở cuối hành lang còn phải rẽ một vòng.
Đi vào trong, giống như ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, không gian bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhất là thời điểm này, nhà hàng vốn không có nhiều người.
Nhưng cô vẫn luôn không hề nhát gan, đối với hoàn cảnh yên tĩnh xung quanh cũng không quá sợ.
Từ WC đi ra, cô cụp mắt còn đang suy nghĩ về chuyện của anh trai và Hạ tỷ tỷ, không cẩn thận, cô đụng đầu vào một người đàn ông.
Bước chân anh ta có chút gấp gáp, va thẳng về phía cô.
Cô còn chưa kịp né tránh, vòng eo bống nhiên bị một bàn tay to nắm chặt, ngay sau đó, cả người đã nằm gọn trong vòng ngực người đàn ông đó.
Hàn Nhân ngẩn người trong chốc lát, cô rất nhanh hoàn hồn, nhanh nhẹn kiềm chế bàn tay người nọ, cả người nhanh chóng vọt tới phía sau hắn, động tác nhanh như cắt.
Người đàn ông thân hình cao lớn trước mặt cô kinh ngạc vài giây, còn chưa kịp phản ứng, hai cánh tay đã bị đảo ngược chắp ở phía sau lưng.
Úc Chiến sửng sốt, chớp mắt một cái.
Hàn Nhân còn chưa ra tay tàn nhẫn, người đàn ông vốn bị cô giam cầm kia mạnh mẽ xoay người, tay của anh ta nắm eo cô trực tiếp đặt cô lên tường.
Cách quần áo, Hàn Nhân đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó chống lên eo cô.
Cô sững lại, bàn tay kìm hãm anh ta cũng buôn lỏng khí lực, sau khi cô ý thức được cái gì sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Thứ này, cô đã gặp qua, cũng quen thuộc, là súng.
“Đừng nhúc nhích!”
Anh ta ở khuất ánh sáng, cả người bao phủ trong bóng tối.
Hàn Nhân nhìn không rõ diện mạo của anh ta, chỉ có thể nghe được âm thanh trầm thấp cảnh cáo phát ra.
Ngay sau đó, những tiếng bước chân lộn xộn từ xa tiến đến gần, kèm theo giọng nói thô lỗ, hung ác của người đàn ông: “Nhất định phải bắt được anh ta cho tôi, nhất định.”
Hàn Nhân bỗng cứng đờ, bất động, tim đập như trống, mặc dù sợ hãi nhưng cô vẫn ép mình phải tỉnh táo lại.
Lúc này nhất định cô không thể hoảng loạn.
Úc Chiến thấy cô nghe lời, lúc này mới thu hồi đồ vật kia lại.
Uy hiếp ở thắt lưng biến mất, Hàn Nhân thở phào một hơi, cô ở trong lòng âm thầm tính toán.
Chờ tiếng bước chân kia đến gần, cô nắm đúng thời cơ muốn hô to “Cứu mạng”.
Người đàn ông như đoán được ý định của cô, trước khi cô kịp mở miệng đã cúi đầu chặn miệng cô lại.
Hàn Nhân sửng sốt.
Hai cánh môi lạnh lẽo kia gắt gao đè ép môi cô, cô không thể tưởng tượng nổi mở to mắt nhìn người đàn ông gần trong gang tấc.
Hai giây sau, theo bản năng cô bắt đầu phản kháng.
Sức mạnh của người đàn ông rất lớn.
Một chân hắn vững vàng đè lên đôi chân đang giãy giụa của cô, miệng vẫn đặt trên cánh môi cô cảnh cáo: “Yên phận một chút, tránh phải chịu tội.”
Hàn Nhân tuy rằng bị kinh sợ nhưng tràn đầy ý thức sinh tồn.
Tiềm thức cô cảm thấy rằng đây không phải người tốt nên nức nở khóc muốn gây chú ý với người bên ngoài.
Úc Chiến vốn chỉ định chặn môi cô, nhưng kết quả cô vẫn không thành thật nghe lời, liền ngang ngược mà nặng nề trằn trọc gặm cắn môi cô.
Trong lòng Hàn Nhân bắt đầu chửi mẹ anh ta, nhưng giờ cô có khoa chân múa tay thì đối với người đàn ông kia cũng không có chút tác dụng nào.
Những tiếng bước chân gấp rút lại hỗn loạn đã đến góc rẽ, người trong ngực vẫn không thành thật mà vặn vẹo, thậm chí cô động miệng hung hăng cắn vào môi anh.
Úc Chiến đột nhiên hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn cô.
Thời gian gấp gáp anh không có thời gian tính toán những thứ khác, một tay ôm chặt eo cô, hạ giọng nói: “Phối hợp một chút”
Nói xong, anh ta lại cúi đầu lần nữa mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Hàn Nhân ngây người, không biết có phải vừa rồi giọng điệu mang theo thỉnh cầu của anh hay không mà cô thật sự không phản kháng nữa.
Thế nhưng, phải phối hợp như thế nào?
Úc Chiến rủ mắt nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, thiếu chút nữa là bật cười.
Với tình hình như này khẳng định không thể qua mắt đám người kia được.
Vì vậy, anh thì thầm vào tai cô: “Đắc tội.”
Một giây sau, Hàn Nhân cảm giác trước ngực còn chưa nảy nở của mình bị bao phủ bởi một bàn tay to.
Sau đó, anh ta đột nhiên dùng sức rất có kỹ thuật, Hàn Nhân theo bản năng “a” thành tiếng.
Cánh môi bị anh ngậm, âm thánh phát ra bỗng trở nên mị hoặc.
Úc Chiến đột nhiên ngây ngẩn cả người, ngay cả đám nam nhân hung hăng đang quan sát ở góc tường cũng dừng lại tại chỗ.
Bọn họ liếc nhìn nhau rồi nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh nam nữ triền miên, trong mắt mang theo ý cười hèn mọn.
Úc Chiến hoàn hồn, anh ấn đầu Hàn Nhân đè lên ngực tránh đi ánh mắt kia, thu lại ánh sáng sắc bén trong mắt, quay đầu lại nhìn về đám người kia, cười khẽ hỏi: “Nhìn cái gì? Chưa bao giờ thấy người ta làm chuyện người lớn à?”
“Xin lỗi người anh em.” Người đứng đầu hỏi: “Anh có thấy một người đàn ông đi qua đây?”
“Đàn ông?” Chiến Úc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Hình như vừa rồi có một người đi vào WC nam.”
Thế là đám người đó nhanh chóng đi vào.
Thanh âm bên trong đứt quãng truyền tới.
“Lão đại, cửa sổ mở.”
“Mẹ nó, lại để cho hắn chạy thoát.”
Tên đứng đầu vừa rồi lại nói: “Cả đám các ngươi đều là lũ ngốc, ngay cả dáng vẻ hắn ra sao cũng không nhìn thấy…’.